Vấn đề là, thiếu niên không phải con giun trong bụng cô gái, đối mặt tình huống này thật là không hiểu ra sao, cũng may dựa vào trực giác và hiểu biết về cô gái vào mấy năm nay, hắn biết không phải cô đang tức giận...... Như vậy cũng yên lòng. Rồi sau đó lại yên lặng phỉ nhổ mình —— Yêu cầu của hắn rốt cuộc thấp đến mức nào vậy! Thật là bị ngược lâu đã trở thành M...... Có lúc hắn thật không hi vọng bản thân có thể tự thức tỉnh, thật! TAT
Mà tâm tình Mạc Vong hiển nhiên rất tốt, đầu tiên là bởi vì,
cô xác định được Tiểu Trúc Mã nhà mình thật sự là một thanh niên tốt, khụ khụ khụ, thật ra thì với việc thích hay không thích cô cũng không biết quá rõ ràng, nhưng có lẽ là bởi vì như vậy, ở trong mắt của cô chỉ có hai loại tình huống ——"Thích" và "Không thích". Bây giờ cô gái còn không thể giải thích vì sao ở hai thứ đó còn tồn tại một thứ gọi là "Mập mờ", cho nên nói cho cùng, thật ra cô chỉ là một cô bé chưa trưởng thành mà thôi.
Dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thế giới, vì vậy trong mắt cô mỗi vấn đề cũng chỉ có hai phương án giải quyết. Hoặc là nói, coi như cô biết cò tồn tại một loại phương án “Mập mờ” ở giữa, cũng sẽ theo bản năng đưa nó vào loại “Phương án không tốt”.
Rõ ràng là không thích, nhưng lại không nói rõ ràng, còn trêu ghẹo nhiều lần, nhằm thỏa mãn lòng hư vinh hoặc những loại ý nghĩ khác —— Theo cô, hành động này thật sự vô cùng tệ hại, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Cũng may...... A Triết không phải là người như thế.
Nghĩ như vậy, cô gái khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhón chân lên, vươn tay xoa nhẹ đầu thiếu niên: "Ngoan lắm~"
"...... Này!" Thiếu niên mặt đen lại, lấy tay kéo tay người nào đó xuống,: "Cậu làm cái gì vậy?" Nhưng không dùng quá nhiều sức lực.
"Tôi cảm thấy vui mừng thay cho chú Thạch!" Mạc Vong trả lời nghiêm trang.
Không sai,nguyên nhân thứ hai khiến cô cảm thấy vui mừng chính là ——
"Chỉ là, tại sao lại có cô gái thích cậu được chứ?" Mạc Vong sờ cằm nhìn ngắm Tiểu Trúc Mã nhà mình, cảm khái,: "Thật sự là không thể tưởng tượng nổi." Ngay sau đó vẻ mặt cảm động đến gần như rơi lệ, một lần nữa gật đầu,:
" Nhất định chú Thạch sẽ rất vui." Ví dụ như kêu lên "Con trai ngu ngốc của tôi lại có người thích!" Các loại thôi...... Khụ khụ khụ, sau bao nhiêu năm đón nhận lời nói kí©h thí©ɧ của ba Thạch, con trai ngu ngốc của ông trong mắt cô gái giống như là một kẻ "Không ai yêu, không ai thích, dáng vẻ đã không đẹp trai lại còn ngu ngốc!". Mặc dù thiếu niên thành công trong việc giữ vững giải thưởng “Giữ thân trong sạch”, nhưng đồng thời cũng khiến cho người ta có chút kinh bỉ......
"......" Thiếu niên hộc máu, hắn đây là bị xem thường sao? Tuyệt đối là bị xem thường đi! Hắn không nhịn được nữa cãi lại,: "Tôi rất được hoan nghênh! Chớ xem thường người khác!" Nói xong hắn đã muốn đập đầu xuống sàn nhà, tại sao lại chuyển đến cái đề tài khả nghi này chứ?!
"Thật?" Cô gái nheo nheo mắt, hoài nghi.
"Thật!" Lúc này hắn còn có thể nói gì chứ? Thạch Vịnh Triết phát điên, tại sao hắn phải cùng cô thảo luận cái loại vấn đề gây ra bi kịch FLAG như vậy chứ!
"Nói như vậy, trước kia cũng có những chuyện như vậy?"
"......"
"Hả? Thật không nghĩ tới." Cô gái đi vòng quanh vài vòng bên cạnh Tiểu Trúc Mã, chẳng biết tại sao lại có chút không thoải mái, người này thật sự không coi cô là bạn, lại có thể giấu giếm tốt như vậy, nếu như không phải là hôm nay...... Hừ hừ, ai biết cô còn bị lừa bao lâu.
Mặc dù biết rõ
"Cho dù bạn bè thân thiết thì mỗi người cũng cần có những chuyện riêng tư”, nhưng biết là một chuyện, cảm nhận trong lòng lại là một truyện khác, ít nhất như cô gái còn chư
trưởng thành này, mặc dù không phải là rất tức giận, nhưng cũng rất khó không oán thầm trong lòng.
Mồ hôi lạnh của Thạch Vịnh Triết chảy “Ào ào”, hắn đây là bị lời nói hại chết sao? Cô thật sự thông minh đến vậy sao? Hơn nữa......Thông minh của hắn còn giảm đi, mặc kệ là cái nào cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Quá không công bằng!"
"Hả?"
"Tại sao không có ai viết thư tình cho tôi chứ?" Không sai, lòng tự ái của Mạc Vong đã bị tổn thương. Cũng không phải là cô thật sự muốn nhận được thư, chỉ là giống như "Hắn có rất nhiều, tai sao cô lại không có?"
ganh đua so sánh trong lòng, mặc dù ý nghĩ như vậy hình như cũng không quá chính xác, nhưng ở trước mặt người mình thân thiết cũng không cần phải dấu giếm.
"......" Thiếu niên yên lặng siết chặt quả đấm, đầu ngón tay vang lên từng tiếng "Răng rắc" vang dội, nhưng ngoài miệng chỉ hừ nhẹ ra tiếng,: "Chết tâm đi, ai thèm thích người như cậu chứ."
"Này! Cậu có gan thì lặp lại lần nữa!"
"......" Loại thời điểm không phải nên hỏi ngược lại là: "Thật sự không ai thích sao?", sau đó hắn có thể nhân tiện trả lời "Tôi......", khụ, tuy nhiên không biết lúc đó hắn có đủ mặt dày để nói ra những lời như vậy hay không, nhưng tại sao cô gái lại phản ứng giống như ăn phải đạn dược vậy chứ! TAT thiếu niên lặng lẽ nội thương, quyết định quả nhiên vẫn nên
nói xin lỗi, vì vậy,: "Tôi......"
Đáng tiếc lúc này, bi kịch xảy ra.
Chỉ là trong nháy mắt, vốn chuẩn bị nói "Thật xin lỗi"
thiếu niên lại thay đổi sắc mặt, ngửa mặt lên trời cười to lên: "Ha ha ha ha! Ma vương, người tàn ác như ngươi có người thích mới lạ đó!!!"
Mạc Vong: "......" Không sai, "Dũng giả" trong truyền thuyết lại xuất hiện.
Mặc dù trước đó thiếu niên đã trải qua việc này vài lần, đã có thể khống chế thành công ma lực trong cơ thể, nhưng mà, những thảm kịch ấy vẫn chưa kết thúc, hoặc là nói, chỉ là có một chút biến chuyển tốt đẹp mà thôi, ví dụ như ngày trước dường như mỗi ngày "Dũng giả đại nhân" đều sẽ xuất hiện một lần, hiện tại là ba, năm ngày hoặc thậm chí là một tuần mới xuất hiện một lần, nhưng mà....... Suy nghĩ cũng càng ngày càng tăng tiến rồi. Ví dụ như ngày trước là xông lên đánh ngay, bây giờ còn học thêm được cả ngôn ngữ xông kích.
"Cho nên hãy hết hi vọng đi!"
"Câm miệng!" Đối với loại "Thạch vịnh triết" này, cô gái cũng không thèm khách khí, nói cho cùng, ai sẽ thích một cái miệng nói hai lời khác nhau chứ!
"Không câm miệng, ngươi có bản lĩnh thì tới đánh ta đi!"
"......" Đây thật sự là lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói ra yêu cầu giống như vậy, ha ha ha, thích ăn đòn sao? Tốt! Mạc Vong yên lặng siết chặt quả đấm, cắn răng nói,: "Nếu anh đã thành tâm thành ý cầu khẩn như vậy, tôi có thể không đồng ý sao?"
"Hừ hừ hừ hừ, đến đây đi!" Cũng không biết học được từ chỗ nào, cái tên "Dũng giả" này lại bày ra một cái tư thế Hoàng Phi Hồng, mười ngón tay lắc qua lắc lại trước mặt cô gái, mùi vị khıêυ khí©h mười phần.
"......" Mạc Vong nâng trán,: "Trước khi anh bày tư thế, có thể vứt bỏ chai nước suối trong tay đi không?"
"Thân làm kiếm sĩ sao có thể vứt bỏ kiếm của mình!"
"......" Thật lòng là không biết nên nói gì. Nhưng mà, Mạc Vong vẫn nhìn qua sân thể dục đã không còn một bóng người, xấu xa nghĩ, nếu như những người khác thấy bộ dạng ngu xuẩn của người này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đối phương đã nhảy lên chạy tới phía cô, trong miệng còn bất chợt phát ra âm thanh " lộc cộc ~~~" không rõ, cho đến chạy đến trước mặt, hắn mới hô to lên tiếng: "Hãy nhận lấy công kích của Tam Liên Trảm sấm sét gió xoáy vô địch của ta!!!"
"......" Tên của chiêu kiếm này vừa dài vừa không rõ ý nghĩa, chỉ là......
Cô gái không nói gì nhìn chăm chú vào chai nước suối bị chính mình nắm trong tay, nhỏ giọng than nhỏ, đã nói là "100% là tay không đỡ dao sắc", tại sao người này lại không tiếp thu được bài học kinh nghiệm gì chứ?
"Lại...... Lại có thể......" Luôn bị thương nhưng mỗi lần đều kiên trì chịu đựng thương tổn, Dũng giả đại nhân liên tiếp lùi về phía sau, một tay che tim, giống như muốn khóc ra máu.
Mạc Vong yên lặng đỡ cằm: "Được rồi, đến đây để cho tôi đánh đi." Thật là, mỗi lần làm theo quy luật như vậy cô đều rất mệt mỏi.
Đáng tiếc, sự thật chứng minh, cô thật sự không thể nghĩ như vậy, bởi vì......
"Ta không tin!!!" Thiếu niên cứ như vậy rơi lệ chạy ra ngoài
Mạc Vong: "......" Không, không phải đâu?
Đợi đến khi cô phản ứng lại, đối phương đã chạy rất xa.
—— Đừng, đừng đùa chứ!
——Nếu như tên kia thật sự ở trong trường học vừa chạy loạn vừa hô loạn, tuyệt đối sẽ gây ra khủng hoảng! Ai biết hắn có thể kéo một đám học sinh vô tội thành lập cái gì mà “Liên minh chống lại Ma Vương” hay không, nếu quả thật như vậy thì hỏng bét!
Cô gái lòng như lửa đốt cũng vội vàng đuổi theo chạy ra khỏi sân thể dục, nhưng rốt cuộc đã chậm một bước, khi cô đi ra ngoài đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của thiếu niên rồi.
Mạc Vong vội vàng mở miệng hô to lên tiếng: "Esther! Grays! Thain! Các anh ở đây chứ?"
"Đúng, bệ hạ."
"Dĩ nhiên!"
"Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, xin hỏi ngài có gì phân phó?"
Ba người đang đứng ở trước cửa sân thể dục, đối với phân phó cô gái cũng có chút không hiểu ra sao, trên thực tế cái này thật sự không thể trách bọn họ "Bảo vệ không tốt", mà là khi thanh mai trúc mã nói chuyện, bọn họ vô cùng thức thời lui ra đứng bên ngoài sân thể dục, nên mới bỏ lỡ "Bi kịch" vừa mới xảy ra, dĩ nhiên, bọn họ cũng nhìn thấy thiếu niên khóc chạy ra ngoài, vấn đề là......Bình thường hắn không như vậy sao?
Tất cả mọi người đã thành thói quen.
"Mau giúp tôi bắt tên Thạch Vịnh Triết kia!" Cô gái vội vàng nói,: "Nếu không sẽ có chuyện lớn."
"......" X3.
"Thật! Hắn chạy ra ngoài trong trạng thái dũng giả! Ông trời ơi......" Mạc Vong ôm đầu,: "Tôi thật sự không dám tưởng tượng bi kịch gì sẽ xảy ra trong tương lai nữa......"
"Bệ hạ, xin không cần lo sợ, chúng tôi sẽ đi ngay."
"Những lời này nên do ta nói mới đúng!"
"Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, đừng khẩn trương như vậy..., có lẽ tình huống không hỏng bét giống như ngài nghĩ đâu."
Nhưng vào lúc này, lại xuất hiện một âm thanh rất không hài hòa——
"Thật ra thì, không cần đuổi theo cũng được."
"......"
Bị kinh sợ, mọi người rối rít nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một con chó lớn màu trắng đang nằm dưới ánh mặt trời, hơi híp tròng mắt lười biếng nhìn bọn họ.
"Saka?" Cô gái hiển nhiên biết "Đồng bọn" mới của Thạch Vịnh Triết, trên thực tế, sau mèo trắng Brad, người này cũng thành công được vào ở tại Thạch gia, trở thành “Tân sủng” mới của ba Thạch, mặc dù cô thật sự không biết cái tên gia hỏa chỉ biết lật mắt cá chết này có gì đáng yêu...... Lông quăn sao? Đừng đùa chứ! Tuy nhiên dù sao cũng là sinh vật biết Ma pháp, có khi có biện pháp gì cũng không chừng, vì vậy cô hỏi,: "Mày có biện pháp gì sao?"
"Không khác là bao."
"......" Loại giọng nói không chút trách nhiệm này là chuyện gì xảy ra? Không, bây giờ không phải là lúc chú ý điểm này, cô hỏi tiếp,: "Vậy phương pháp giải quyết của mày là?"
"Tôi biết!" Thain giơ tay,: "Nó là chó, tám phần là dựa vào lỗ mũi ngửi ra đi!"
“Bớt hồ đồ đi." Bạch Cẩu chuyển con mắt cá chết nhìn về phía thiếu niên tóc vàng,: "Lỗ mũi của ta trừ đồ ngọt thì cái gì cũng không ngửi được, cho dù thỉnh thoảng có thể ngửi thấy, ai sẽ lãng phí nó trên người gia hỏa thối hoắc kia chứ."
"......" Này này, nói Khế Ước Giả của mình như vậy thật sự là không có vấn đề sao?
Saka ngáp một cái: "Nhưng là, trừ cái đó ra, không phải còn có biện pháp tốt hơn sao?"
"Biện pháp tốt hơn?"
"Không khác biệt bao nhiêu đâu..., ví dụ như vậy......" Nó vừa nói, vừa dùng móng vuốt cạy cạy lỗ mũi, mơ hồ hô lên,: "Chuyển cho ta! Nha nha nha nha nha nha!!!" Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nó thật sự là đang gây ra tiếng ồn, sau khi trận gào thét kết thúc, nó thu lại móng vuốt, thổi rơi một vật thể màu đen không rõ xuống mặt đất,: "Giải quyết xong công việc, ngủ một lát, chớ quấy rầy ta." Một giây sau đã ngủ!
Mọi người: "......" Hoàn toàn không hiểu nó rốt cuộc đã là xong cái gì??, hay là nên nói "Vật cũng như chủ" sao? Dũng giả và đồng bọn của hắn đều không đáng tin cậy như nhau, theo một ý nghĩa nào đó...... Thật là bi kịch.
Vậy mà ——
"Ah? Chuyện gì xảy ra vậy? Những tên tay sai của Ma vương các ngươi tại sao lại xuất hiện trước mặt ta?" Vốn đang đứng yên tại chỗ cô gái đột nhiên nhảy lên hô lớn,: "Brad, Saka, các ngươi cũng ở đây? Rất tốt, đi chiến đấu với ta! Lộc cộc ~~~~" nói xong,: "Cô" lại bày ra tư thế Hoàng Phi Hồng.
Những người còn lại: "......"
—— Bệ, bệ hạ...... Bệ hạ, ngài thế nào rồi hả???