Chương 47: Cậu không thể nào là ngụy trang & cô không thể nào biết hận hắn

Phần một.

Thật ra thì Tô Đồ Đồ chỉ làm quá lên mà thôi, sự thật là cô ấy mới chỉ lột xuống áo khoác của Mạc Vong, nhân tiện đem quần áo Mạc Vong đẩy

lên trên, lộ ra một đóa sen trắng nhỏ xíu và vòng eo trắng nõn. Đang dùng ánh mắt kêu Lâm Lâu đến hỗ trợ, đột nhiên nghe được tiếng thủy tinh vỡ vụn, không đợi mấy người kịp phản ứng, chỉ thấy trong nhà đột ngột xuất hiện một thiếu niên tóc vàng, chân đạp trên mặt đất đầy miếng thủy tinh.

Thiếu niên,: "......"

Các thiếu nữ,: "......"

Không thể không nói, tình huống thế này đối với hai bên có lẽ đều là bi kịch.

Thật ra thì Thain rất vô tội.

Hắn chỉ nghe được Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ đang kêu cứu, hơn nữa ..... Khụ khụ khụ khụ, nghi ngờ là làm chuyện gì đó rất quá đáng, làm sao có thể để yên cho loại chuyện như vậy xảy ra, vì vậy không

chút nghĩ ngợi đã phá cửa sổ xông vào trong nhà.

Nói một cách khách quan, các cô gái rõ ràng càng thêm vô tội.

Những cô gái có mối quan hệ tốt thay quần áo cùng nhau là chuyện cực kỳ bình thường, nếu như trong đó có một người tính tình hoạt bát thì đều vui đùa vô cùng lợi hại, kỳ cọ hộ nhau một chút cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao cũng đều là phái nữ,: "Cậu có tớ cũng có", khụ khụ khụ, bình thường phái nam cũng biết không nên coi lời nói của bọn họ lúc này là thật, nhưng vấn đề ở chỗ, Thain không phải phái nam "Bình thường", hắn là người dân tộc thiểu số.....Không đúng, Ma tộc.

Mấy người trố mắt nhìn nhau một lát, sau đó cuối cùng Mạc Vong cũng phát hiện ra có một cánh tay đang cởϊ qυầи áo của mình, lại nghĩ chính mình hình như nên kêu cái gì đó, vì vậy.....

"A ! ! !"

Mặc dù thật ra cô gái không bị nhìn thấy cái gì, nhưng mà, loại chuyện như vậy nếu phân tích từ tình huống thực tế. Rất nhiều người có thể mặc đồ bơi tụ tập ở bãi biển, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận được việc cô bị người khác nhìn thấy bộ dạng mặc áσ ɭóŧ! Mặc dù vải vóc không quá khác biệt, nhưng bản chất giữa chủ động và bị động khác xa nhau! Mạc Vong cũng giống vậy, mặc dù chỉ bị nhìn thấy phần eo, nhưng vấn đề là không phải cô tự nguyện có được không?

Mà tiếng kêu này của cô, cũng khiến Thain giật mình hoàn hồn, hắn vội vã quỳ một chân xuống, cúi đầu nhận tội: "Rất xin lỗi, Tiểu Tỷ Tỷ....". Thiếu niên nhớ lại lời tiền bối đã dặn, liền đem hai từ "Bệ hạ" phía sau nuốt xuống, kết quả lại quên mất mình nên nói cái gì. Ngay tại lúc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một màn mình nhìn thấy....Thiếu niên vội vàng gạt bỏ khung cảnh đó ra khỏi đầu, lại càng không biết nói gì,: "Tôi.......Tôi......."

Có lẽ là bởi vì có thời gian hòa hoãn, cô gái cũng đã bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng đại khái đoán được đầu đuôi câu chuyện, nói đơn giản ___ đây thật sự là một sự hiểu lầm làm người ta đau khổ.

"A a a a !"

Nhưng vào lúc này, Tô Đồ Đồ lại kêu lên.

Mạc Vong: "....." Không phải cô ấy bị nhìn thấy, kêu cái gì?

"Cửa sổ của tớ!"

"... ...." Trọng điểm ở chỗ này sao?

"Hôm qua tớ vừa mới lau chùi sạch sẽ, nếu biết nó bị vỡ tớ đã tiết kiệm được một chút sức lực rồi!" Tô Đồ Đồ phát điên.

"... ..."

Vậy mà, câu nói nhìn như bình thường này lại giống như nhát dao cứa vào trái tim thiếu niên, trong nháy mắt đầu của hắn càng cúi thấp hơn, rồi sau đó không biết lấy từ đâu một con dao ngắn, dùng hai tay cung kính dâng lên: "Xin hãy trừng phạt tôi."

Mạc Vong nâng trán, hắn thật sự không hổ là hậu duệ của tiền bối Esther. Theo một phương diện nào đó đúng là giống nhau như đúc.

Mặt của Tô Đồ Đồ nháy mắt biên thành chữ 囧, cô không nhịn được lặng lẽ nói với hai người bạn nhỏ,: "Cậu ấy coi chúng ta là cái gì vậy? Xã hội đen sao?" Dưới tình huống bình thường nói lời xin lỗi cần dùng đến dao sao?

Lâm Lâu trầm mặc một lát, sau đó nói vô cùng sắc bén: "Nếu không phải vấn đề của chúng ta, thì chính là vấn đề của cậu ấy."

Mạc Vong: "......" Tiểu Lâu thật là "Vua sự thật".

Nhưng trong lòng cô gái hiểu, việc đến nước này, dù có thế nào đều do cô chịu trách nhiệm. Vì vậy đi lên phía trước, một tay cầm lên con dao ngắn trong tay thiếu niên: "Lúc này dù có đâm cậu một nhát cũng không có ý nghĩa gì."

"....." Thiếu niên ngẩng dầu len, ánh mắt rất ảm đạm, cả người giống như là một con chó lớn màu vàng trú mưa trong góc tường, khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng thương,: "Tiểu Tỷ Tỷ....."

"Hơn nữa người cậu nên nói xin lỗi không phải là tôi," Mạc Vong quay đầu lại chỉ về phía người bạn nhỏ của mình,: "Mà là chủ nhà."

Thain sửng sốt một chút, sau khi chớp mắt một cái, cậu vội vàng đứng lên, đi về phía Tô Đồ Đồ, vô cùng áy náy xin lỗi, động tác có hơi kỳ lạ, Mạc Vong cảm thấy đây có lẽ là phong tục của Ma giới. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, chỉ cần không phải quỳ xuống cầu xin tha thứ là tốt rồi, như vậy thực sự rất dọa người!

Thật ra thì là trong lòng cô nghĩ quá nhiều, mặc dù thanh niên vẫn còn là

một thiếu niên, nhưng có thể trong vô số người bộc lộ tài năng để trở thành thuộc hạ của Ma vương bệ hạ, đủ để chứng minh bọn họ rất ưu tú. Người giống như vậy, dù tính khí có tốt đến mấy trong lòng cũng có chút kiêu ngạo, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận việc mình quỳ dưới chân người khác ngoại trừ "Ma vương bệ hạ", người đại biểu "Tòan bộ tấm lòng của hắn" đây?

"Được rồi, được rồi, không sao, mọi người đều là bạn cùng lớp, hơn nữa cậu cũng chỉ là muốn cứu người thôi." Tô Đồ Đồ rộng rãi thể hiện sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhân tiện bát quái,: "Làm sao cậu biết mà xông vào vậy?"

Thain do dự một chút, cuối cùng vãn lựa chọn nói thật: ".....Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Tỷ Tỷ kêu cứu."

"Tai của cậu rất là thính!" Tô Đồ Đồ thật lòng im lặng, cô rất rõ ràng, hiệu quả cách âm của phòng ốc cũng không tệ lắn, hơn nữa người bình thường nghe thấy người khác kêu cứu, sẽ trực tiếp leo lên tầng hai đạp phá cửa sổ sao? Chẳng lẽ không phải nên đi từ cầu thanh bộ ở tầng một sao? Người này là người phát ngôn của Mỹ sao? Đi theo cái gì "Con đường không tầm thường"...

"Tôi sẽ bồi thường."

"Ưmh, không cần tiền đâu, tớ không thiếu."

Mạc Vong: "......" Đồ Thổ Nhị Đại* nhà cậu nói như vậy thật sự không có vấn đề gì sao? Người nghèo như cô cũng đau khổ chảy nước mắt có được không?

*con cái của những người giàu có.

"Nhưng mà," cô gái tóc ngắn sờ lên cằm, cười như tên trộm,: "Con dao kia của cậu rất đẹp, buổi tối có thể cho tớ mượn một chút không?"

"Tất nhiên, không vấn đề gì." Thain vội vàng gật đầu,: "Nếu như cậu thích ... ..."

"Không cần, bình thường tớ lại không dùng đến." Tô Đồ Đồ lắc đầu một cái, ngay sau đó nắm tay, rất vui vẻ nói,: "Nhưng mà thật sự quá tốt, tớ đang lo bộ trang phục hoàng tử không có vũ khí thích hợp."

Mãi đến lúc này Mạc Vong mới cẩn thận quan sát con dao trong tay, không thể không nói, nó thật sự rất đẹp.

Thân dao hình trăng lưỡi liềm hơi cong, tạo thành một độ cong hoàn hảo, ngay chính giữa vỏ dao là màu đen của lớp da bên ngoài, hai bên chuôi dao là kiểu bạc trắng bình thường. Mạc Vong không biết đây rốt cuộc là kim loại gì, chỉ là sờ lên có cảm giác mát lạnh.

Bản thân con dao cũng không có đồ trang trí lộng lẫy, nhưng nếu hướng về phía ánh sáng nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện phía trên hình như có khắc rõ kí tự của Ma giới, thậm chí còn mang lại cho người ta cảm giác "Chúng đang chậm dãi chuyển động". Chỉ là chữ trên chuôi dao tương tự với chữ trên đồ Lưu Tô, nổi bật trên tảng đá đen nhánh, nhìn qua có vài phần giống đá Hắc Diệu, nhưng trực giác của Mạc Vong nói nó không phải.

Đang quan sát, con ngươi người bạn nhỏ của cô xoay lòng vòng, trong nháy mắt lại đưa ra một ý tưởng

"Tệ hại": "Thain, cậu muốn tham gia cùng chúng tôi không?"

"À?"

"Cứ quyết định như vậy đi!"

"... ....Ah?"

Vì vậy, hai thanh niên đang ẩn núp ở trên mái nhà tiếp tục nghe được tiếng kêu thảm thiết ở bên trong, cũng bao gồm cả phần của thiếu niên.

Grays: "....." Vốn đang hơi hâm mộ tên Thain kia, bây giờ nhìn lại.......Ha ha ha ha ha!

Esther: "......"

Mặc dù giống như không có phát ra tiếng lòng, nhưng trên trán rõ ràng đã chảy một tầng mồ hôi hột.

Thời gian một ngày thoáng caí đã trôi qua.

Năm rưỡi chiều, sau khi chỉnh đốn gọn gàng, các cô gái quyết định cùng nhau đi đến trường học.

Trước khi đi, Mạc Vong lại một lần nữa nhìn xuống di động của mình,.....

"Vẫn chưa được sao?"

Thiếu nữ quay đầu nhìn hai người bạn nhỏ một chút, lắc đầu một cái: "Ừ, vẫn không ai nghe."

"Vậy à......."

"Cũng không có cách nào." Mạc Vong thở dài,: "Dù sao....Thôi, chỉ cần đợi một chút nữa là có thể gặp rồi."

"Tiểu Vong, đi thôi!"

"Được!"





Tô Đồ Đồ quả thật ăn mặc giống như lời cô ấy đã nói, mặc giống như một vị hoàng tử,

một thân áo lam quần trắng, phía trên mái tóc ngắn đội một vương miện màu vàng, bên hông là một là một dải lụa màu vàng dắt theo con dao ngắn, sau lưng còn khoác lên một cái áo choàng đỏ sậm trông vô cùng bảnh bao, thoạt nhìn vốn là vô cùng khí phách. Nhưng mà tay áo rộng thùng thình kết hợp với □ quần thụng, khiến phần "Khí phách" trước mặt biến thành "Đáng yêu".

"Lên đường thôi, các phi tần của ta!"

"... ...."X3.

Nhưng mà lời này của cô cũng không phải không có đạo lý.

Một trong số các phi tần là Lâm Lâu, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống, không cần trang sức cũng vô cùng xinh đẹp, cho nên trên đầu chỉ cần

đội một vòng sáng màu vàng để tượng trưng "Thân phận", trên người mặc một cái quần lụa mỏng màu trắng, kết hợp với đôi cánh trắng muốt phía sau lưng, đã miêu tả như thật thân phận của cô ấy ___Thiên sứ.

Sau đó người thứ hai chính là....

Khụ khụ khụ, Thain!

Tóc trên đầu được cố định bằng một cái cài tóc màu xanh dương, mang trên người chiếc quần dài màu vàng kim có hình dạng giống như vẩy cá với khuôn mặt đau khổ. Trong lòng hắn lệ rơi đầy mặt, các cô gái ở thế giới này thật sự vô cùng đáng sợ! Các vị tiền bối, để Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ làm bạn với những người như thế thật sự không có vấn đề gì sao? Thật thật không có vấn đề gì sao?

Không sai, nhân vật Thain hóa trang thành chính là Tiểu Mỹ Nhân Ngư.

Không thể không nói, kỹ thuật hóa trang của phái nữ quả thật rất thần kỳ, Lâm Lâu chỉ tô vẽ trên mặt hắn trong chốc lát, đã đem một thiếu niên đúng chuẩn biến thành nam nữ khó phân biệt, Tô Đồ Đồ còn không biết kiếm đâu ra một bộ tóc quăn màu vàng óng bắt hắn đội vào.

Mạc Vong có thể khẳng định, nếu như không phải đã quen biết từ trước thì chắc chắn không ai có thể nhận ra người này lại chính là Thain. Hơn nữa....Qúa là xinh đẹp rồi! Một người đàn ông mặc trang phục nữ lại có thể khiến cho phái nữ phải ghen tỵ, quả thật là gây ra quá nhiều thù hận!

Đây chẳng lẽ là câu "Gỉa gái" Tô Đồ Đồ vẫn thường hay nói? Nhưng cảm giác vẫn có chỗ không đúng lắm...

Rồi sau đó là phi tần thứ ba....

Phần hai.

Mục Tử Du từ trước đến giờ đều không thích đến muộn, dù là người khác, hay là chính bản thân mình.

Cho nên việc đầu tiên hắn làm là đi đến phía sau hội trường, bởi vì công việc của hắn là người giám sát, cho nên mọi người cũng không bất ngờ khi thấy hắn đứng ở cửa. Trên đường còn có mấy vị học tỷ học muội to gan thử tiến lên mời hắn, nhưng đều bị mỉm cười từ chối.

Thấy đã đến giờ, hắn lấy ra điện thoại di động trong túi quần, liếc nhìn vô số

cuộc điện thoại bị nhỡ, khẽ mỉm cười, bắt đầu gọi lại.

Chỉ sau mấy giây, đã có người nghe điện thoại.

Giọng cô gái từ đầu kia vang

lên: "Xin hỏi, là Mục sư huynh sao?"

"Là tôi, cô là?"

"Em là Mạc Vong."

"À, Mạc sư muội.” Mục Tử Du thả nhẹ âm thanh,: "Anh đã ở cửa hội trường rồi, em đang ở đâu, cần anh đi đón em không?"

"......Không, không cần."

"Sư muội, không cần khách khí với anh."

"......"

Ý cười trên khóe môi thiếu niên càng sâu hơn: Trước lời nói như vậy, sư muội, em có thể nói ra lời cự tuyệt sao?

Trầm mặc một lát, thiếu niên một lần nữa mở miệng: "Sư muội, em......" Tiếng nói đột ngột dừng lại.

Bởi vì, tại lúc này, hắn nhìn thấy thiếu nữ đang đi tới từ đằng xa.

Có lẽ bởi vì có "Phiền não" trong lòng, nên bước chân của cô rất chậm chạp.

Không thể không nói, trang phục của cô thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn, bởi vì cô lại mặc một chiếc váy đen nhánh, phối hợp với một cái thắt lưng bản to, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, chỗ cổ áo còn có một cái nơ hình con bướm đỏ sậm.

Giờ phút này, một tay cô nhấc làn váy ở đầu gối, một tay cầm điện thoại di động, trên gương mặt chứa đầy vẻ rối rắm, chiếc tất trắng đen xen kẽ bao bọc quanh bắp chân mảnh khảnh của cô, đôi giày cao gót kéo léo và đen nhánh giẫm từng cái lên mặt đất, từ vị trí của thiếu niên, có thể thấy rõ trên đó có chiếc nơ con bướm màu đỏ khẽ rung trong gió thu.

Nếu như nói những thứ này còn chưa đủ để chứng minh thân phận của cô, như vậy thì hai cái sừng màu đỏ cùng với đôi cánh chim màu đen phía sau lưng đã đủ để chứng minh tất cả ___

Ác ma.

Nhưng mà, so với ác ma đã trưởng thành, cô ngược lại giống như một tiểu học sinh ác ma trốn ra khỏi trường học của ma giới thì đúng hơn?

Nhưng mà....

Thanh niên hơi híp đôi mắt lại.

Nhưng lại không có một chút cảm giác gì gọi là không phù hợp, giống như cô sinh ra đã nên mặc như vậy.

Rõ ràng thấy thế nào thì bản thân cô cùng với từ "Ác ma" cũng hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhưng vào lúc này, đang nghi hoặc "Tại sao sư huynh nói được nửa câu lại không nói nữa" cô gái cũng đã chú ý đến thiếu niên, cô ngây ngô cười hề hề đứng lại, mới bừng tỉnh nhấn nút tắt điện thoại, phất phất tay về phía Mục Tử Du, ngay sau đó liền chạy tới.

Cũng may khoảng cách cũng không quá xa, hơn nữa cô đã tăng thêm khả năng nhanh nhẹn, cho nên chạy đến nơi cũng không có quá mệt: "Sư huynh."

"Chào buổi tối, tiểu ác ma sư muội."

"À?" Cô gái sững sờ, ngay sau đó không tốt lắm cười hỏi,: "Sư huynh, trang phục của anh....." Cô nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên, rồi sau đó đột nhiên phát hiện trang phục của bọn họ rất giống nhau ___ thiếu niên mặc trên người một bộ lễ phục đuôi én đen nhánh, ngoài ra còn phối cùng áo sơ mi trắng và nơ đỏ ___ phối hợp ba màu giống hệt cô!

"Không đoán ra à?"

"......" Ngay lúc khó xử, cô gái nhạy bén phát hiện một chi tiết,: "Miệng của anh.....Không đúng, răng!" Đây, chẳng lẽ là,: "Vampire?"

"Không sai." Thiếu niên dịu dàng nở nụ cười,:"Thật là trùng hợp, rất giống với sư muội, đều là người của bóng đêm."

"Éc....." Thật ra thì cô cũng muốn làm tiểu thiên sứ, nhưng vấn đề là Tô Đồ Đồ nói cái này dường như phù hợp với cô hơn. QAQ

"Nhưng mà, đây cũng là một loại duyên phận kỳ diệu." Thiếu niên nói xong, đưa tay về phía cô gái,: "Tối nay, em là bạn nhảy đã định sẵn của anh....." Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nháy mắt đã đỏ bừng của cô gái, hắn không biến sắc tiếp tục nói,: "Không nhớ anh đã nghe thấy những lời này ở đâu, nhưng dùng trong tình huống này cũng rất phù hợp phải không?"

"... ...."

Nhìn chăm chú vào nét mặt xấu hổ của cô gái, trong lòng thiếu niên âm thầm cười khẽ.

Không sai, ngay từ đầu hắn đã biết cô đối với mình rất có thiện cảm, giống như những cô gái khác, rõ ràng hoàn toàn không hiểu hắn là người như thế nào, lại dễ dàng sinh ra loại tình cảm không thiết thực này, nông cạn đến mức có thể bật cười.

Đã như vậy, thuận nước đẩy thuyền chấp nhận lời mời của hắn là được rồi, đâu cần phiền phức "Nghĩ một đằng làm một nẻo" làm gì? Hay là nói, đến tận bây giờ vị Thạch sư đệ kia vẫn không ngừng cố gắng?

Hắn không thể để Thạch Vịnh Triết đạt được mong ước, nhưng mà không thể để cô nói ra những câu kiểu như lời "Từ chối", bởi vì dù ghét Thạch Vịnh Triết đi nữa, nhưng tự ái của hắn cũng không cho phép bản thân làm ra loại chuyện "Níu kéo", bởi vì cô đối với hắn cũng không phải là thứ gì quan trọng.

Mà Mạc Vong cũng chính xác giống như Mục Tử Du suy đoán đang giãy giũa rối rắm, dĩ nhiên, là có suy nghĩ bất đồng so với thiếu niên, đại khái là ____ sư huynh là một người tốt, cự tuyệt như thế nào.....Mới có thể khiến huynh ấy không cảm thấy lúng túng đây?

"Sư muội?"

"À?"

Thiếu niên đưa tay tới lắc lắc: "Ngẩn người nghĩ gì vậy?"

"Em....." Vào giờ khắc này, rốt cuộc Mạc Vong cũng hạ quyết tâm ,nói như thế nào không quan trọng, bởi vì sư huynh là người tốt, nhất định có thể hiểu cho cô,: "Thật xin lỗi sư huynh, anh nên tìm người khác làm bạn nhảy đi."

"......"

Cô gái chấp tay tao thành hình chữ thập: "Thật sự vô cùng xin lỗi!"

Mạc Vong không hề biết lời nói đơn giản của mình lại giống như tát một bạt tai lên mặt người khác, hơn nữa lại là kiểu vô cùng "Ba ba" vang dội. Thật lòng cô cảm thấy mình không sai, hôm qua cô vô tình biết được, Mục sư huynh là người chịu trách nhiệm cho buổi vũ hội này, mà người chịu trách nhiệm.....Lại muốn khiêu vũ, vấn đề là người làm bạn nhảy như cô hoàn toàn không biết khiêu vũ có được không?

Dĩ nhiên, cô cũng đã cố gắng thử rồi, thật đó! Suy nghĩ của cô gái không khỏi quay trở lại ____

Đêm qua, bảy giờ tối.

Thấy thanh niên đã rửa bát xong, Mạc Vong lặng lẽ đi tới: "Esther......"

"Bệ hạ?"

"Anh....Khụ, anh biết khiêu vũ không?" Cô gái hơi lúng túng nhìn trời,:

"Có thể dạy tôi được không? Điệu nhảy đơn giản nhất là được rồi...."

"Có được sự tin tưởng của ngài, là vinh hạnh của tôi, nhưng mà," Thanh niên dừng một chút, nói như vậy,: "Cho phép tôi nói thẳng, loại chuyện này, tìm Grays thì tốt hơn."

"Á?"

"Đương nhiên." Thanh niên tóc tím không biết xông ra từ chỗ nào, con ngươi cùng màu với sợi tóc tràn đầy kiêu ngạo,: "Tôi là người đạt giải ____ 'Người có kỹ thuật nhảy tốt nhất Ma giới' ".

"......" Cái giải thưởng lộn xộn lung tung đó là cái gì? Nhưng mà, thôi, có thể dạy là tốt rồi! Mạc Vong hít một hơi thật sâu,: "Như vậy, Grays, làm phiền anh rồi."

"Dĩ nhiên." Thanh niên tao nhã khẽ cúi người, nắm tay cô bé đặt lên trán,: "Đây là vinh hạnh của tôi."

Vậy mà, mọi người cũng không nghĩ tới, sau đó sẽ gặp phải bi kịch như vậy.

"Bệ hạ, đầu tiên chúng ta tập những động tác chậm trước sau đó mới tập nhảy, ngài đi lại theo nhịp của tôi là được."

"Tôi biết rồi!"

"1, 2 ,3 ......Á!"

"... ....Thật xin lỗi! Tôi không cố ý!" QAQ

"Không có gì, không sao,chúng ta tiếp tục."

"1, 2.......Á!"

"Thật xin lỗi....."TAT

"Không sao, không sao, làm lại."

"1,.......Á!" Bệ hạ, ngài đùa kiểu gì vậy, tại sao càng nhảy lại càng sai?

Mạc Vong: "......" Cứu mạng! Cứ giẫm lên chân người ta một cái lại khẩn trương, càng khẩn trương thì càng dễ dàng đạp vào người ta, nên làm như thế nào đây?

Cứ như thế đến tận mười phút sau.

Grays nhìn mu bàn chân cao hơn tận vài cm của mình mà lệ rơi đầy mặt, rưng rưng đề nghị: "Bệ, bệ hạ, hay là chúng ta tập xoay vòng trước có được không?"

"Cũng được....." Có lẽ cô có thể lấy lại được sự tự tin trên phương diện này cũng không chừng.

Vì vậy....

"Tôi mới xoay một cái, tại sao ngài đã......Bệ hạ? ? ?"

"Đúng, đúng, không dậy nổi, từ nhỏ tôi chỉ cần xoay một vòng đã đễ bị ngất....." Thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, cô gái nâng trán, trong lòng đột nhiên hiện ra một câu danh ngôn của danh nhân Hạng Vũ "Trời muốn giệt ta!"

"Như vậy, hay là thế này đi." Grays lại đưa ra một ý tưởng,: "Ta chỉ làm động tác, còn thực tế là do bệ hạ dùng sức."

"Ừ."

"Như vậy, chuyển.......Gào khóc á! ! !"

Mạc Vong trợn mắt há mồm nhìn chăm chú vào thanh niên bị chính mình ném ra ngoài, sửng sốt một lúc mới phản ứng được, xông tới: "Grays, anh không sao chứ? Tôi không cố ý đâu!"

Esther đứng xem: "......" Bệ hạ.....

Thain đứng xem: "... ..." Mặc dù lúc đầu có hơi hâm mộ tiền bối Grays, nhưng hiện giờ xem ra....Khụ khụ khụ, quả nhiên vẫn là anh trai nói đúng, đi theo tiền bối Esther mới có thịt ăn.

Grays bị vứt đi: "....." Cặp mắt bắt đầu bốc lên hơi nước. Một lúc sau, hơi nước tiêu tán, hắn run rấy đứng lên,: "Bệ, bệ hạ, chúng ta tập lại một lần nữa...."

"Thật sự không có vấn đề gì sao?"

"Không sao, tôi còn chịu đựng được."

Sau đó.....

"Á!"

"A"

"Á Á Á...AAA!"

... ...

Sau khi bị ném ra ngoài hàng chục lần với đủ các loại tư thế, rốt cuộc Grays cũng không thể chịu được nữa, ôm lấy chân cô gái khóc nức nở: "Bệ hạ, ngài ghét tôi có thể nói thẳng, xin đừng ngược đãi tôi như vậy....." QAQ

Mạc Vong: "......" Cô thật sự không cố ý! Chỉ là không biết tại sau khi nhảy luôn bị giật mình rồi không thể nào khống chế được lực đạo! TAT

Đây là một câu chuyện cũ hết sức bi thương, thắp nến!

Hồi tưởng đến đây kết thúc.

Nếu như cho Mạc Vong thêm một chút thời gian luyện tập, có lẽ cô còn có thể có một chút tự tin, nhưng vấn đề là đã không còn kịp rồi! Nghĩ mà xem, khi mọi người đang đứng nhìn, cô và Mục sư huynh nhảy ra hội trường, rồi sau đó cầm tay ném hắn ra ngoài, vừa nhấc chân một cái, lại đạp cho hắn phải "Gào khóc", thật là vô cùng mất mặt.

Chuyện giống như vậy.... ... Tuyệt • đối • không • muốn!

Đương nhiên, nguyên nhân cô từ chối cũng không phải chỉ có vậy, còn có một chút là do.....Khụ, từ sâu thẳm trong nội tâm cô biết, mặc dù lúc đó Thạch Vịnh Triết biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể bỏ măc hắn qua một bên được. Bởi vì cảm giác có chỗ nào không đúng, dù sao từ nhỏ đến lớn bọn

họ đều ở cùng một chỗ với nhau, lần này tất nhiên cũng vậy.

Cho nên, cô quanh co lòng vòng tìm cách nhờ người khác gọi điện mời sư huynh, từ tối hôm qua đã muốn cự tuyệt triệt để, nhưng đáng tiếc vẫn không có ai nghe máy. Ban ngày cũng đã tới trường học tìm mấy lần, đáng tiếc cũng không tìm được, thành ra bây giờ mới có thể mở miệng.

"Nếu sư huynh không tìm được bạn nhảy,em em em em

có thể giới thiệu!"

Mục Tử Du trầm mặc thật lâu, sau đó phát ra một tiếng "Hả?", âm thanh này ít nhiều có chút giống như cười lạnh, chỉ là cô gái rõ ràng là không nhận ra, rất chắc chắn gật đầu một cái: "Thật, em đã hỏi hắn, hắn nói mình biết khiêu vũ."

Vì sao lại là 'hắn' ? Khụ Khụ khụ , còn nói gì nữa không?

"Thain!" Cô gái vừa nói, vừa quay đầu gọi,: "Cậu đến đây một chút!"

Một lát sau, một vị "Mỹ nhân tóc vàng" xuất hiện trước mặt hai người, cô cảm thấy mái tóc dài lấp lánh, tràn đầy phong tình nước ngoài cùng với vóc người đầy đặn mỹ lệ (Thain: Hình dạng áσ ɭóŧ của phái nữ thật sự là vô cùng đáng sợ, hông của hắn sắp gẫy luôn rồi....Cứu mạng! QAQ), dù là nhìn theo con mắt của thiếu niên, đây cũng là một vị mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Mỹ nhân tóc vàng đi một đôi dày cao gót 8cm, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt hai người, không thể không nói, mỹ nhân chính là mỹ nhân, rõ ràng là đi không vững, lại có đầy ý tứ " Liễu mềm đung đưa theo gió". Đáng tiếc, đôi khi hắn còn đứng không vững!

Vì vậy, khi đi đến trước mặt hai người thì bi kịch xảy ra.

Thain lảo đảo một cái đã ngã về phía trước, khi ngã tới còn rất nghĩa khí đẩy cô gái ra: "Tiểu Tỷ Tỷ, mau tránh ra!"

Mà Mục Tử Du phản ứng không kịp, cứ như vậy mà bị đè lên.

Mấy giây sau, Mạc Vong phụ hồi lại tinh thần, vội vàng xông lên, khẩn trương hỏi: "Các anh không sao...." Cô đột nhiên bịt miệng, trong nháy mặt mặt đỏ bừng.

k.......kiss?

#Cánh cửa của thế giới mới được mở ra #