Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 35: Hắn không thể nào chảy máu mũi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Cái gì gọi là không hài hòa?

Chính là ai cũng làm chỉ có bạn không làm.

Mạc Vong mà lại trở thành một người không hài hòa sao.

Đương nhiên là không có chuyện đó.

Vì thế, cô thỏa hiệp .

Nữ sinh cả lớp cùng nhau chui vào phòng thay đồ công cộng… không thể không nói thật sự là rất hoành tráng, nhưng nói đi thì phải nói lại, một người làm chuyện mất mặt sẽ rất áp lực, nhưng nếu cả đám người cùng nhau làm, thì chỉ trong nháy mắt đã có cảm giác mình đang làm việc chính đáng có phải hay không, vậy nên dù lúc “đồng phục cổ vũ” lên rồi Mạc Vong cảm thấy mất mặt một cách mãnh liệt, nhưng vừa thấy nhóm chị em bên cạnh đều ăn mặc giống mình, liền im lặng bình tĩnh lại —— đây tuyệt đối không phải là tinh thần noi theo giành thắng lợi.

Không thể không nói, Tô Đồ Đồ chọn đồng phục cũng rất đáng yêu.

Áo cotton trắng phối với váy đỏ, bản thân các thiếu nữ đã mang hơi thở thanh xuân nên các cô cũng không cần phải trang điểm phức tạp.

Nhưng vấn đề là!

Nửa trên của đồng phục lại là yếm, dùng một chuỗi hạt châu quấn lên cổ, để trần hai vai và non nửa phần lưng, làn váy ở nửa thân dưới lại viền một đường ren trắng.

Có lẽ là lo mặc như vậy sẽ bị cảm mạo, nên nhà thiết kế trang phục lại vô cùng mất mát, làm thêm cho mỗi bộ một chiếc áo choàng ngắn lông xù màu hồng, diễn`đàñ`lê`quý๖ۣۜđôn chiều dài của nó vừa đủ để che đi da thịt sau lưng, trước ngực còn đính nơ bướm, giữa nơ bướm gắn một chiếc chuông vàng, vừa bước đi đã kêu đinh đương. Thêm nữa là tay áo và tất chân màu trắng, thoạt nhìn cả người lông xù ấm áp, sẽ không sinh bệnh nguy hiểm, nhưng mà…

Mạc Vong vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.

"Này…”

"Cái gì?"

"Mặc như vậy sẽ không sao đấy chứ?" Nói gì thì nói, cũng có hơi khoa trương quá phải không?

Tô Đồ Đồ sờ sờ cằm với vẻ mặt nghiêm túc: “Có vấn đề!”.

"Đúng chứ?"

"Nếu có thể mang thêm tai mèo thì tốt rồi."

"... Này!" Cậu cho rằng trường học là chỗ nào cơ chứ?

"Đáng tiếc là bị thầy giáo bác bỏ." Tô Đồ Đồ lắc đầu thở dài với vẻ mặt tiếc nuối.

“…” Không bị bác bỏ mới là lạ đó? Mặc thành như vậy đã đủ khiến người ta cảm thấy khoa trương rồi!

“Tiểu Vong này, cậu không phải là học sinh được tuyển thẳng à?” nhưng lúc này, Lâm Lâu chợt hỏi như vậy.

“Hả?”. Cô gái sửng sốt, lập tức gật đầu. “Ừ, đúng vậy”.

Ngôi trường cô đang theo học có trường Tiểu học và Trung học cùng một hệ thống, không ít bạn học trong lớp đều tuyển thẳng lên như thế, ngôi trường trước kia Mạc Vong học cũng vậy, đáng tiếc là vì một nguyên nhân nào đó mà cô lại chuyển tới đây.

"Trách không được." Lâm Lâu gật đầu.

"Cái gì?"

Mạc Vong chưa kịp có được câu trả lời của Lâm Lâu, thì Tô Đồ Đồ đã bu lại, kéo cô ra khỏi phòng thay đồ: “Cậu nhìn đi!”.

"Chờ chút... hả..." Cô kinh ngạc nhìn thấy, nữ sinh hai lớp bên cạnh cũng đều đã thay đồng phục cổ vũ, mỗi người còn cầm hai bông cổ vũ, “Đây là…”.

Sau khi được hai đồng bọn nhỏ giải thích cho nghe, Mạc Vong mới hiểu, trận đấu bóng rổ bị cô bỏ sót cũng được xem là một trận thi đấu tương đối quan trọng của trường học, mà ngài hiệu trưởng trước nay luôn hướng đến sự “tiến bộ” cũng ngầm đồng ý “hành vi” cổ vũ của các nữ sinh, chỉ cần không quá khác người, thì gần như là nhắm một mắt mở một mắt.

“Đấy còn chưa tính là gì, đại hội thể dục thể thao mùa xuân hàng năm mới đỉnh!”. Tô Đồ Đồ trời sinh đã thích náo nhiệt, rất kích động: “Toàn bộ thầy trò mỗi lớp đều phải hóa trang để tham gia diễu hành mừng lễ khai mạc đó, nghe nói năm trước có chủ nhiệm lớp kia chỉ dùng giấy cuộn quấn kín toàn thân, sau đó để học sinh trong lớp nâng mình vào bàn!”.

“…” này này, như vậy thật sự không sao đấy chứ? Thế nhưng…

Cô gái chợt cảm thấy, tuy rằng nghe qua có hơi lộn xộn, nhưng có thể bước vào ngôi trường này học tập, có lẽ thật sự là một việc siêu cấp may mắn cũng chưa biết chừng.

Lúc các nữ sinh cùng nhau đến tập họp sân thể dục, các nam sinh đã sớm thay xong đồnh phục thi đấu, túm năm tụm ba khởi động làm nóng người. Đương nhiên, chuyện đó vô cùng bình thường – độ phức tạp của quần áo có liên quan trực tiếp đến thời gian.

Ngoài sân đấu, đặt mấy cái bàn, trên đó bày khăn mặt, nước và các vật dụng cần thiết khác.

"Tiểu Vong."

"Sao?"

"Tên Thạch Vịnh Triết kia giao cho cậu đấy."

"... Hả?”.

"Dù sao thì cậu cũng là người thân với cậu ấy nhất lớp mà."

"Tớ, tớ biết rồi."

Tô Đồ Đồ xoay sang cười gian với Lâm Lâu, rồi chuyền cho Mạc Vong một cái khăn mặt: “Cho nè!”.

"Ừm…."

Cô gái gật gật đầu, rồi xoay người đi về phía thiếu niên. Hình như lúc này hắn đã khởi động xong, đang một tay chống hông quay lưng về phía cô, vừa uống nước vừa xem người khác khởi động.

“Thạch Vịnh Triết”.

"Gì cơ?" Thiếu niên nghe tiếng ngoảnh đầu lại

Rồi sau đó ——

"Bộp!"

Bình nước trong tay hắn liền rơi xuống đất.

“A!” Đại khái là vì trước đó đã có một lần kinh nghiệm, Mạc Vong phản ứng rất nhanh, nhảy sang một bên, sau khi phát hiện mình không bị nước văng trúng người, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền trừng thiếu niên, “Cậu làm cái gì vậy chứ?”.

Thế nhưng đối phương không trả lời, chỉ ngẩn người nhìn cô.

"... Thạch Vịnh Triết?"

"..."

Mạc Vong tự nhìn lại mình theo bản năng, quả nhiên là cách ăn mặc này rất kì quái ư? Tám phần là hắn đang thầm cười nhạo cô! Thật mất mặt… QAQ

Thay vì ở đây cho hắn cười nhạo, cô vẫn nên ——

"Tôi đi đây!" Cô gái buồn bực vỗ vỗ mặt, xoay người định bỏ đi.

“Chờ đã… A!” Thiếu niên muốn bắt lấy thanh mai nhỏ của mình, nhưng đại khái là vì tinh thần quá “hoảng hốt”, lại giẫm lên bình nước mà chính mình đánh rơi, rồi sau đó cả người liền ngã chật vật trên mặt đất.

Thạch Vịnh Triết: "..." Để cho hắn chết đi! QAQ

Thật ra, trong lòng hắn còn rối rắm hơn cô gái!

Giống đực trời sinh đã có bản năng tìm bạn đời, nhất là thiếu niên thời kỳ trưởng thành, thích thể hiện nhiều trước mặt bạn nữ yêu thích, thế nhưng, người kia lại quên mất chuyện hắn đánh bóng rổ, nếu đổi lại là cái tên mặt trắng kia nói thì…

Chậc, càng nghĩ càng buồn bực!

Sau đó, thiếu niên nghe được một việc từ miệng đám bạn, thì ra là… nữ sinh trong lớp sẽ mặc “đồng phục cổ vũ” đến trợ uy.

Hắn nhìn nữ sinh hai lớp cách vách mặc đồng phục cổ vũ, cũng mơ mộng một phen, ừm, vóc dáng nhỏ nhắn của cô ấy mặc đồng phục cổ vũ màu hồng nhạt hoặc màu vàng, tay cầm bông cổ vẫy vẫy lại sau lưng hắn, nhảy lên hô: “Cố lên! Cố lên!”, lúc nhảy lên tóc đuôi ngựa sẽ khua qua khua lại, nghĩ ngợi một hồi, trong lòng liền không cẩn thận nở ra từng đóa hoa nhỏ, sau đó… cả người liền không cẩn thận nóng lên, đổ mồ hôi đầy người…

Uống nước uống nước, nghỉ ngơi nghỉ ngơi.

Kết quả là cô lại xuất hiện dưới tình huống hắn không hề phòng bị, còn mặc như vậy… vượt xa dự đoán!

Thiếu niên nghĩ mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, lập tức bị mấy ngàn mũi tên có khắc chữ "Thật dễ thương" "Thật đáng yêu” bắn thủng ngực. Vì thiếu chút nữa đã “bỏ mạng đương trường”, cho nên bất luận hắn có hành động ra sao, thì đều hoàn toàn có thể lý giải.

Nhưng điều kiện tiên quyết là ——

Hắn đừng có bẽ mặt trước mặt cô!

Bên kia, Mạc Vong thấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đâu còn lo đến sự mất mát trong lòng, vội vàng ngồi xuống đỡ thiếu niên dậy, gấp gáp hỏi: “Này, cậu không sao chứ? Có bị thương hay không?”.

Thạch Vịnh Triết: "..." Ngốc, đừng có kề mặt lại gần như vậy chứ...

Thiếu niên nhìn chăm chú hàng mi hơi run rẩy của cô gái, hai má đỏ bừng và làn môi hồng khép mở khi nói chuyện, chỉ cảm thấy mặt mình lại nóng lên mấy phần, hắn mất tự nhiên ngoảnh đầu đi: “Không, không có việc gì”.

"... Sao mà không có việc gì được? Mặt cậu đã đau đến nỗi đỏ lên như vậy rồi mà!” Cô gái biểu hiện sự nhiệt tình của mình, nhưng có đôi lúc lại không hiểu tâm lý sĩ diện nam sinh.

“…” Cô có thể ngốc hơn nữa không? Còn tiếp tục như vậy có lẽ hắn sẽ không thể nhịn được nữa…

Tuy rằng trong lòng có chút quyến luyến, nhưng vì hoàn cảnh lúng túng này, thiếu niên không thể không dứng dậy thật nhanh, lùi ra sau mấy bước, giữ một khoảng cách nhất định với cô: “Ngu, ngu ngốc, tôi đã nói là không có việc gì rồi mà!”.

"Thật sao?" Nhìn với vẻ hoài nghi.

“Thật!”. Thiếu niên đổi đề tài một cách gượng gạo, “Chỉ lo nói tôi, thế cậu đào đâu ra bộ đồ kỳ quái đó vậy?”.

"..." Không thể không nói, đề tài này của hắn đã đâm trúng tử huyệt của cô gái, cô mất tự nhiên, xoay xoay kéo kéo làn váy. “Kỳ cục lắm sao?”.

Thạch Vịnh Triết lặng lẽ kéo cổ áo T – shirt của mình để giảm nóng: “Cũng, cũng được”.

"Thật chứ?" Lại nhìn với vẻ hoài nghi.

"... Dong dài!"

Mạc Vong bất mãn trừng mắt nhìn hắn: “Cậu hung dữ cái gì? Tôi đi về đây!”. Nói xong, cô xoay người bước đi. Nhưng vào lúc đó, dây buộc áo choàng lỏng lẻo tuột ra, cô vội vàng cúi đầu cẩn thận sửa sang lại, trong lúc ấy, vô tình để lộ phần trên lưng và xương quai xanh xinh đẹp.

Trúc mã nhỏ: "..." Tự nhiên cái mũi nóng quá, sao lại thế này?

Cô gái vô tình nhìn thoáng qua hắn, sau đó kinh hô ra tiếng: “Thạch Vịnh Triết, sao cậu lại chảy máu mũi rồi?”.

"... A?"

"Đừng có "A" , mau ngẩng đầu lên đi!"

"..."

Vì thế lại là một hồi luống cuống tay chân.

Cùng lúc đó, đồng bọn nhỏ ở cách đó không xa đã sớm cười trộm, riêng Tô Đồ Đồ cười đến nỗi thiếu chút nữa đã ngã lăn quay.

"Ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Lâu, sao trước kia tớ lại không phát hiện ra tên Thạch Vịnh Triết kia ngốc như vậy chứ? Ngốc đáng yêu ngốc đáng yêu!”.

“Cậu ấy chỉ ngốc trước mặt Tiểu Vong thôi”. Lâm Lâu vẫn sắc bén như vậy.

"Nói cũng đúng ha."

Nhưng, nhìn chằm chằm vào một màn vừa rồi đâu chỉ có các cô.

Hai người làm đương sự, lại hoàn toàn không hay biết, một người vội vàng cầm máu, một người khác vội vàng giúp đối phương cầm máu. Đáng tiếc là, người sau càng kề sát vào bao nhiêu, máu mũi của người trước lại càng phun trào mãnh liệt bấy nhiêu, đến cuối cùng, thiếu niên chỉ có thể lệ rơi đầy mặt đoạt lấy khăn mặt trong tay cô gái, vọt vào toilet tự mình xử lý.

Mạc Vong: "..." Không, không sao đấy chứ? Thật sự hắn vẫn có thể tham gia trận đấu sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »