Edit: Nguyetvansuong
Chúng ta hơi đẩy ngược thời gian về phía trước một chút.
Ma giới.
Chàng trai mang một bộ mắt kính gọng vàng trên sống mũi ngồi ở cạnh bàn, nghiêm túc xem xét cuốn sách khổng lồ trong tay, nếu như nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện trên bàn hắn chất đầy nhiều loại sách vở dầy cộm nặng nề, các loại giấy ghi chép đầy màu sắc từ trong đó nhô ra, có thể mơ hồ thấy được ghi chú trên đó.
Một ánh nắng ban mai nhẹ nhàng nhảy nhót rơi trên trang sách.
Chàng trai sững sờ, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra sắc trời ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã sáng lên.
—— không cẩn thận lại thức đêm rồi sao?
Hắn lấy cặp kính trên mũi xuống, nhéo sống mũi cao, trong lòng rất có xúc động muốn khổ cười.
—— lần này, Cáp Lệ lại muốn càm ràm sao?
Dù là bị cô gái đánh giá là người đàn ông "Cực kỳ càu nhàu", thì cũng siêu cấp sợ bị người khác càu nhàu.
Ngoài cửa chẳng biết lúc nào truyền đến tiếng bước chân, điều này làm cho trong lòng chàng trai có chút khẩn trương, nếu như nhỏ lại mười tuổi, sợ rằng hắn sẽ không chút do dự chui vào trong chăn giả ngủ, vậy mà loại chuyện mất mặt này, bây giờ không thể nghi ngờ là hắn không làm được.
"Cộc cộc cộc......"
"...... Vào đi."
"Thiếu gia Esther, ngài đừng nói với tôi là ngài vừa mới dậy." Trong tiếng của người phụ nữ tràn đầy sự bất mãn.
"......" Nhìn đi, hắn cũng biết là sẽ thế này.
"Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ, báo cáo từ đầu tới đuôi với Ma vương bệ hạ."
"...... Cáp Lệ." Ánh mắt chàng trai mang theo chút khẩn cầu nhìn chăm chú vào nữ quản gia đại nhân gần như là nhìn hắn lớn lên, "Đây là lần cuối cùng."
"Ngày hôm qua người cũng đã nói như vậy với tôi."
"......"
"Ngày hôm trước cũng thế."
"......"
"Còn có......"
Mắt thấy nợ cũ sắp lục đến hơn một năm, Esther khốn nhiễu nâng trán: "Hôm nay nhất định sẽ không."
"Bây giờ đã là hôm nay rồi."
"......"
Mắt thấy đối phương không lời nào để nói, Cáp Lệ khẽ than, Đại Thiếu gia vốn là như vậy, mặc kệ làm bất cứ chuyện gì cũng cố gắng quá mức. Dĩ nhiên, lão gia phu nhân không chịu trách nhiệm bỏ lại gia nghiệp đi dạo khắp nơi đúng là không chịu về.
Dù vậy, thỉnh thoảng bà cũng hi vọng ngài ấy có thể nghỉ một chút, mặc dù sinh mạng của Ma tộc có ma lực cường đại là rất dài, nhưng nếu như thời gian dài dằng dặc như vậy đều dùng để làm việc, người bình thường như bà cũng cảm thấy hơi lãng phí quá.
Nhưng, hình như bây giờ bà tìm được phương pháp khuyên giải tốt.
"Thiếu gia, nếu như ngài còn nói lời lật lọng như vậy, ta liền sẽ theo phân phó cuar bệ hạ, không mang quà tặng cho ngài nữa."
"...... Quà tặng?"
Trong lòng người phụ nữ buồn cười, nhìn ánh mắt thiếu gia bây giờ phát sáng nha, tựa như khi còn bé thấy vừa mới bưng bánh pút-đing mật đào lên, rõ ràng thích muốn chết, nhưng lại uốn éo giả bộ...... Không, là dè dặt
ngồi tại chỗ, chờ người khác bưng đến trước mặt hắn, lại cố ý chậm chạp cầm muỗng lên, ăn từng chút từng chút, mỗi một chiếc cũng nhai rất chậm —— vậy nên ban đầu tất cả mọi người cho là hắn không thích bánh pút-đing, còn có người đề nghị đổi thành hương vị khác, kết quả bị bà lấy lý do "Phu nhân đã phân phó" mạnh mẽ ngăn lại.
"Thiếu gia không phải là không thích, chỉ là rất ưa thích cho nên ngại nói. Ăn chậm? Đó là bởi vì cẩn thận cảm nhận dư vị!" —— lời như thế chính bà cũng cảm thấy có chút nói không nên lời.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, mặt phái nữ vẫn nghiêm túc như cũ gật đầu một cái: "Đúng vậy ạ, lúc bệ hạ rời đi đem một món quà được đặt tên là ‘Giáng Sinh’ giao cho tôi, nói đến thời gian đã định thì đưa cho ngài."
"......" Giáng Sinh...... Quà giáng sinh?
Tâm niệm Esther vừa động, lúc này mới nhớ tới, trước khi về đây, đúng là hình như sắp đến ngày đó rồi. Lại nói kỳ quái, rõ ràng không phải ngày lễ ở quốc gia của bệ hạ, nhưng người người đều rất mong đợi, vì thế hắn đã từng hỏi thăm qua cô, kết quả cô gái trả lời hắn——
"Có phải ngày lễ nơi này hay không cũng không quan hệ á..., quan trọng là mọi người lại tìm được cơ hội cùng nhau ăn chơi vui vẻ, a, Thương gia cũng lại tìm được cơ hội moi được tiền từ trong túi chúng ta."
"......"
"A a a! Vì mua quà tặng lần này, năm nay toàn bộ tiền của tôi chắc phải bị cuốn theo gió!" TAT
Cô đoán chừng là Ma vương bệ hạ đầu tiên sẽ vì tiền bạc mà lo lắng từ trước tới nay.
Dù sao ít nhất còn có bảo khố để mê hoặc bệ hạ, mà lúc đó bệ hạ căn bản chưa có ý nghĩ trở về Ma giới, cho nên tự nhiên hắn cũng không có nói chuyện này.
Dĩ nhiên, chàng trai không biết là, Ma vương bệ hạ đáng thương ngoại trừ tiền mua lễ vật, cũng bởi vì tự mình mang ví tiền mà mất 300, từ đó về sau cô lặng lẽ thề —— cũng không bao giờ cùng Mục Sư huynh đi dạo phố nữa! TAT
"Thiếu gia?"
"Bệ hạ...... Cố ý để lại cho ta?"
"Ừ." Trong lòng Cáp Lệ càng muốn cười, thiếu gia ngài tuyệt đối đừng đi ra ngoài vào ban đêm, đôi mắt còn sáng hơn sao kia sẽ dọa người, "Bệ hạ nói, quà tặng vốn là chuẩn bị cho ngài để lại thế giới kia không mang theo, cái này là chuẩn bị lần nữa, hi vọng ngài không ghét bỏ."
"......" Làm sao có thể sẽ ghét bỏ được? Đây quả thực là lo lắng không thực tế nhất.
"Nhưng mà, bệ hạ còn nói, " phái nữ có chút "Không có ý tốt" nhìn thiếu gia nhà mình một cái, " ‘nếu như Esther vẫn không để ý tới thân thể giống như trước, vậy cũng không cần tặng’."
Chàng trai cảm thấy chỗ nào đó không đúng: "Trước đây như vậy?"
"Vâng, bệ hạ vô cùng hiếu kỳ với chuyện lúc trước của ngài, hơi hơi tới tôi hỏi thăm."
Esther: "......" Cho nên bà liền nói hết toàn bộ sao?
Không nghi ngờ chút nào, hắn bị "Bôi đen" rồi, nhưng cái loại ý vị tràn đầy quan tâm "Tiểu phúc hắc" này, bất luận như thế nào cũng không thể làm hắn tức giận, ngược lại làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ thoải mái. Bất kể ra sao, được người khác quan tâm luôn là một chuyện hạnh phúc.
Vì vậy, chàng trai thỏa hiệp đứng lên: "Được rồi, Cáp Lệ, ta sẽ nghỉ ngơi cho khỏe."
"Thiếu gia, nếu như muốn ngủ bù, ít nhất xin dùng điểm tâm sáng trước đã."
"Ta hiểu."
Vì vậy, sau nhiều năm, rất lâu sau khi bánh pút-đing mật đào mất đi hiệu lực, nữ quản gia đại nhân vĩ đại rốt cuộc tìm được vũ khí hữu hiệu khắc chế thiếu gia nhà mình lần nữa, thật là thật đáng mừng. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, điều này cũng đồng nghĩa với việc bà được nhận quà giáng sinh nói cũng không chừng chứ?
Mấy ngày kế tiếp, thiếu gia quả nhiên rất "Nghe lời".
Đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi ngủ, đúng giờ rời giường —— bảo bảo khỏe mạnh, từ hắn làm lên!
Amya đã về đến nhà cũng len lén hỏi nữ quản gia nhà mình: "Muốn đi mời một thầy thuốc về đây hay không?"
"?"
"Đầu óc anh trai có phải xảy ra vấn đề hay không?"
"......"
Cáp Lệ rất muốn nói: Nhị thiếu gia, có lẽ cần người khám bệnh là ngài.
Dĩ nhiên, làm một nữ hầu đúng cách, bà làm sao có thể nói ra những lời không cung kính
như vậy với chủ nhân đây?
Vì vậy......
Dưới lời như vậy như vậy của bà, như vậy nói hết nguyên nhân xong, Nhị thiếu gia bởi vì bị thương mà sắc mặt hơi tái nhợt chê cười lên tiếng: "Thật là ngây thơ." Ngay sau đó ra chủ ý xấu, "Không bằng dứt khoát đừng đưa cho anh ấy, dù sao nhất định anh trai không thể mặt dày tìm ngươi đòi."
Cáp Lệ: "......" Chằm chằm.
Chàng trai ho nhẹ một tiếng xong, có chút xấu hổ xoay mặt: "Ta...ta chính là tùy tiện nói một chút."
"Nhưng mà, bệ hạ nói, " phái nữ bình tĩnh mở miệng, " quà của Esther thiếu gia và quà của Nhị thiếu gia người là đặt chung một chỗ."
"!!!" Ngây ngô, "Hả?" Sau mấy giây giữ vững vẻ mặt ngờ nghệt, chàng trai lần nữa ho nhẹ một tiếng, "Nếu anh trai biết điều như vậy rồi, vậy thì thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy thôi."
Cáp Lệ: "......" Chằm chằm.
"Khụ, ta còn có chuyện, đi trước."
Nữ quản gia lặng lẽ đưa mắt nhìn Nhị thiếu gia nhà mình, người dưỡng thương, trừ ăn ra thì chỉ có ngủ, hắn còn có thể có chuyện gì?
Tiếp theo mấy ngày sau, thời gian tặng quà cuối cùng đã tới.
Theo ý kiến của bệ hạ, nữ quản gia bọc quà tặng vào trong vớ len ba màu đỏ trắng xanh lá mà mấy ngày nay bà đã đan xong, rồi sau đó treo nó lên"cây Giáng Sinh" đã sớm chuẩn bị xong ở trong phòng khách, cây nhỏ này là bà nhờ người làm vườn chuẩn bị, dáng dấp vô cùng giống với vị đại nhân kia miêu tả, quanh thân quấn nhiều loại tơ lụa màu sắc rực rỡ, phía trên treo đủ các loại pha lê tỏa sáng lấp lánh cùng với kẹo nhỏ, còn có một Ma Pháp Đạo Cụ màu vàng, được bà đặt ở đỉnh cây.
Mà vớ lớn, thì được bà trèo thang đặt ở phía dưới đạo cụ.
Làm xong tất cả việc rồi, Cáp Lệ phất phất tay với người hầu nữ hai mắt lòe lòe vây xem ở cửa, nhưng hình như các cô có chút lưu luyến không rời. Cho đến khi bà bảo đảm ngày hôm sau mỗi người cũng có thể cũng lấy kẹo pha lê quà tặng treo ở phía trên xong, bọn họ mới hài lòng cười hì hì chạy đi ——mặc dù quát mắng cũng có thể đạt tới mục đích, nhưng hình như người lớn tuổi thì lòng dạ liền thay đổi mềm nhũn. Huống chi, vị đại nhân kia tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng rồi, nổi giận cũng không tránh khỏi quá sát phong cảnh, nụ cười cùng tiếng cười mới là bối cảnh và nhạc đệm tốt nhất.
Ngay sau đó, bà cũng rời đi, để thời gian còn thừa lại cho hai anh em họ.
Cơ hồ là sau vài giây, Amya đã vào phòng khách, hắn lấm lét nhìn trái phải trên dưới, phát hiện anh trai mình cứng nhắc đến trình độ này quả nhiên còn chưa tới, hắn hả hê hơi cong môi một cái —— đứa bé thích khóc có sữa uống..., đứa bé giảo hoạt có đường ăn. Đáng tiếc anh trai ngu ngốc dù là biết, cũng vĩnh viễn không làm được.
Hắn nhanh chóng nhảy đến trên tay vịn ghế sa lon, giơ tay lên hướng về phía hộp quà được bọc vô cùng đẹp lấy xuống.
"biu pằng!!!" Cơ quan của Đạo Cụ Ma Pháp bị khởi động.
—— cái... cái gì?
Chàng trai không quan sát kỹ nhất thời cứ như vậy bị bắn mảnh pháo vàng và ruy băng đầy đầu.
Amya: "......" Hắn có chút ảo não phủi đồ trên đầu xuống, lại vỗ vỗ vạt áo, Cáp Lệ cũng sẽ không chọc ghẹo chủ nhân, cho nên đây tuyệt đối là cái tên tính S đó ra chủ ý —— kế hoạch bí mật "Lén qua" xem ra là bị thất bại rồi.
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có lấy được đồ vật rồi lại nói.
Hắn hạ quyết tâm nhảy lên trên ghế sa lon, bởi vì động tác quá mạnh mà che xương sườn nhe răng trợn mắt trong chốc lát, ngay sau đó, roạt ba hai tiếng đã xé giấy bọc và nơ gói quà ra, chỉ thấy bên trong, là một chiếc hộp con màu vàng óng.
Bởi vì vừa rồi lưu lại bóng ma trong lòng, hắn rất cẩn thận chọc chọc, phát hiện không có cơ quan ẩn gì cả, một tay tiếp tục bóc hộp quà...... Ah?
Lại bóc tiếp.
Ah??
Tiếp tục cố gắng.
Ah???
Vì • sao • mãi • không • mở?!
Nhưng vào lúc này, hắn phát hiện trên hộp có ánh sáng đang lóe lên, hắn khẽ nâng lên, hướng về phía đèn chùm thủy tinh trên đỉnh đầu nhìn —— Ma Pháp Trận?
"Hẳn là bút tích của Greens."
"......" Nhẹ buông tay, cái hộp rơi xuống.
Một cái tay đưa ra từ trên đầu vai Amya, vững vàng tiếp được cái hộp trong tay hắn, trầm giọng nói: "Cẩn thận nện vào chân." Ý tứ quan tâm trong đó không nói cũng hiểu.
"...... Chuyện như vậy không cần anh trông nom."
Esther: "......" Hắn bất đắc dĩ liếc nhìn em trai mình, từ sau khi trở về, bọn họ vẫn chưa nói chuyện tử tế với nhau, không phải hắn không muốn, mà là đối phương cố ý trốn tránh, đối với lần này hắn cũng rất bất đắc dĩ. Đứa nhỏ lớn rồi thì khó khăn dẫn theo, suy nghĩ cũng càng ngày càng khó đoán.
"Ngực còn đau không?"
"Đã nói tất cả không cần anh quan tâm chứ?"
"......" Anh hai bị "Ghét bỏ" thở dài, "Amya, đừng tùy hứng."
"Ai tùy hứng, " Cậu em bị "Dạy dỗ" "Vụt ——" một tiếng lập tức đứng dậy, "Rõ ràng chỉ lớn hơn em vài tuổi, ít trưng bộ mặt gia trưởng đó đi."
"Anh đúng là như vậy mà."
"Hả?"
"Quên rồi sao? Nhiều năm trước phụ thân đã giao vị trí gia chủ đương thời cho anh, chỉ là không có tuyên bố công khai mà thôi."
"......" Sự thật chứng minh, lời nói thật là thứ chọc người giận nhất.