Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Rỗi Chồng Cũ

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
5

Đến giờ ăn sáng, mọi người lục tục lấy bữa sáng của mình ra ăn.

Tôi mở bữa sáng mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn, một hộp sushi, hai quả trứng gà, một hộp sữa, còn có ba cái bánh nướng cộng thêm một cái bánh cuốn.

Còn lại phải là mẹ tôi, đối phó với sự thèm ăn của tôi rõ ràng như trở bàn tay.

Bên cạnh, Bùi Xuyên lấy từ trong cặp sách cũ nát của mình ra một túi nhựa màu trắng, bên trong chỉ có một cái bánh bao nhỏ, rõ ràng không giống như bữa sáng của trường học.

Thật vô tâm khi trong ngôi nhà đó, Bùi Xuyên phải làm việc và phục vụ bọn họ nhưng thậm chí còn không có cơm để ăn.

Khó trách chính là tuổi tác, chỉ có Bùi Xuyên gầy gầy nhỏ nhỏ.

Có thể anh ấy phát hiện tôi đang nhìn anh ấy còn dùng cánh tay che nó lại.

Buổi sáng chỉ ăn một cái bánh bao nhỏ, mặc kệ là ai, đợi đến giữa thời gian học cũng sẽ đói đến mức dạ dày quặn đau khi tan trường vào buổi trưa.

Nghĩ vậy, tôi rất tức giận.

Tôi nhiệt tình gọi cô gái ngồi trước mặt: “Đây là sushi do mẹ tôi làm, mùi vị rất ngon, các cậu ăn thử đi”.

Sau khi đưa cho mỗi người hai miếng, tôi đẩy hai miếng sushi cuối cùng trong hộp đến trước mặt Bùi Xuyên: “Cậu cũng thử đi, thật sự rất ngon.”

Bùi Xuyên lắc đầu: "Không cần, tôi có đồ ăn."

Anh bướng bỉnh nghiêng đầu về phía cửa sổ.

Tôi lại đẩy cái hộp qua, cười hì hì nóii: "Tôi đảm bảo, ăn rất ngon, lừa cậu bạn tôi là chó con."

Bùi Xuyên do dự một chút, nhưng nhìn thấy hai cô gái phía trước cũng ăn hết sức tự nhiên, đành gắp một miếng sushi bỏ vào trong miệng.

"Ăn ngon không?"

Bùi Xuyên gật đầu: "Ừ."

Tôi vẫn ngước mặt nhìn anh đầy mong đợi: “Ăn ngon vậy thì ăn thêm miếng nữa đi.”

Bùi Xuyên lại gắp một miếng ăn.

Mặc dù phải tốn chút công sức nhưng Bùi Xuyên đã ăn được hai cái sushi, cũng có thể lắp đầy bụng, nhưng cuối cùng vẫn chưa no.

Tôi chỉ chỉ cái bánh bao được Bùi Xuyên lấy tay che khuất: “Tôi muốn ăn bánh bao của cậu.”

Bùi Xuyên có chút khó hiểu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Nhưng vừa nghĩ tới, việc ăn sushi của tôi, anh ấy không thể từ chối mà chỉ lắp bắp nói: “Bánh bao hơi cứng.”

“Không sao, răng tôi khỏe.” Tôi kiên quyết lấy nó ra khỏi túi nhựa và cắn một miếng."

Ôi trời, thật cứng, vừa lạnh vừa khó nhai.

Phát hiện Bùi Xuyên nhìn mình chằm chằm, tôi giả vờ bình tĩnh, mặt không đổi sắn ăn bánh bao, vừa ăn còn nói: “Tạm được, bánh bao tạm được.”

Thật vất vả mới ăn hết bánh bao, tôi đưa sữa và trứng gà qua: “Tôi ăn bữa sáng của cậu, đổi lại trứng và sữa sẽ cho cậu, không được từ chối.”

Tôi cố ý nhấn mạnh thêm bốn chữ sau, nhưng Bùi Xuyên sợ tôi không vui nên cuối cùng cũng chấp nhận. Dưới sự giám sát của tôi, mới ăn hết trứng gà và sữa.

Những điều này là kinh nghiệm tôi học được từ lúc Bùi Xuyên 17 tuổi. Khi đó, anh không chịu ăn bữa sáng tôi mang đến trừ khi tôi chia sẻ với rất nhiều người, đành miễn cưỡng ăn một chút.

Động thái này lần nào cũng có tác dụng với anh ấy.

Ăn xong bữa sáng, tinh thần anh tốt hơn nhiều, quả nhiên bộ dạng héo úa của hắn là do đói.

Tôi quyết tâm nhất định phải nuôi Bùi Xuyên béo lên.

6

Bùi Song ngồi trong góc phòng học, một ngày trôi qua, cơ hồ không có ai tìm hắn nói chuyện.

Tôi bắt đầu chủ động tìm đề tài.

“Bùi Xuyên, có thể cho tôi mượn cục tẩy được không?”

"Bùi Xuyên, tôi ngủ một lát, thầy đến nhớ gọi tôi."



Sau một tiết học, tôi có thể gọi tên Bùi Xuyên mấy chục lần, giữa giờ nghỉ còn kéo anh ta nói chuyện phiếm.

Hắn cũng không giận, chỉ nghe tôi nói chuyện, đưa kẹo cho tôi. Lúc tôi đi học ngủ trộm, giáo viên xuống, thuần thục kéo góc áo tôi, nhỏ giọng gọi tôi dậy.

Trong nhật ký, Bùi Xuyên 11 tuổi cô độc, hắn viết một cách trẻ con: Không ai muốn kết bạn với tôi.

Tôi ở đây có thể làm bạn với anh ấy.

Thời gian nghỉ ngơi tan học, mấy nam sinh đi tới phía sau phòng học, cầm chai nước trong tay, đứng cách đó hơn hai mét, bắt đầu ném chai nước vào thùng rác.

Tôi mới từ bên ngoài lấy nước trở về liền nhìn thấy, một nam sinh tên là Vương Lê đem nửa bình nước còn thừa, trực tiếp đập vào người Bùi Xuyên đang nằm sấp trên bàn ngủ, tiếp theo lại nhanh chóng ném ra bình nước thứ hai, bình thứ ba.

"bùm......"

"bùm......"

"bùm......"

Tiếng vật nặng đập vào thân thể nặng nề vang lên trong phòng học.

Bùi Xuyên né tránh không kịp, nhăn mặt đau đớn, sắc mặt có chút vặn vẹo.

Đám nam sinh kia bắt đầu cười vang: "Là bảo cậu ném vào thùng rác, không phải ném lên người rác, cậu có làm được không?

Vương Lê dùng giọng điệu giễu cợt nói với Bùi Xuyên: “Người bên cạnh thùng rác kia, nhặt cái chai ném vào trong thùng đi."

Bùi Xuyên nhìn đám nam sinh kêu ngạo kia, lại nhìn về phía cái chai bên cạnh thùng rác, khom lưng, chuẩn bị nhặt cái chai đã đập vào người anh lên ném vào trong thùng rác.

Nhìn bộ dáng Vương Lập cùng mấy nam sinh kia thuần thục sai khiến khinh dễ Bùi Xuyên, khẳng định là thường xuyên bắt nạt Bùi Xuyên như vậy.

Tôi tức giận không có chỗ phát ti3t, cầm cái bình trên tay vừa đổ đầy nước lên và đập mạnh vào lưng Vương Lập.

Vương Lập đau đớn xuay người lại: "Ai! Ai là đứa nào? Đau muốn chế.t!"

"Cũng biết đau! Tại sao lại đánh người khác?"

Vương Lập thẹn quá hóa giận, muốn tới đánh tôi, tay vừa vươn ra đã bị tôi vững vằng nắm lấy, hướng trên mặt hắn cho một bạt tai lớn, ngã nhào xuống đất.

Những đứa trẻ ở độ tưởi này, chiều cao của con gái luôn cao hơn con trai một chút hơn nữa từ nhỏ tôi được đưa đi học Taekwondo nên có thể dễ dàng hạ gục cậu ta.

Vương Lập bị té ngã xuống đất, ôm tay, đau đớn kêu thảm thiết: "Tay, tay gãy rồi..."

“Gãy à?” Tôi ngồi xổm xuống, bẻ gãy bàn tay anh ta đang ôm, “Gãy rồi thì cũng phải nhặt cái chai anh ném lên cho tôi!"

"Ahhhhhh! Đau đau đau đau! Buông tay! Nhặt... Nhặt là được chứ gì? Vương Lập hét lên.

Mọi người trong lớp đều vây quanh, Vương Lập chật vật nhặt bình đồ uống rơi lả tả trên mặt đất ném vào thùng rác.

“Không phải hắn ta không thể ném nó vào sao?”

Bùi Xuyên nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt hiển nhiên có chút khϊếp sợ, thế nào đi nữa cũng không nghĩ tới tôi sẽ giúp anh ấy trút giận.

Vương Lập vốn hay bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, thấy đánh không lại tôi, khóc chạy ra ngoài. Những nam sinh vốn vây quanh cũng tản ra vì sợ người kế tiếp bị đánh chính là họ.

Bùi Xuyên nhặt bình nước của tôi lên, lau khô đưa cho tôi, ấp úng: “Bình nước của cậu.”

"Hắn ta sẽ đi tìm thầy tố cáo cậu."

"Không sao, tôi không sợ, là hắn khinh dễ cậu trước, tôi đều nhìn thấy."

"Vì sao lại giúp tôi?" Lời nói của Bùi Xuyên rất nhỏ mà không có chút sức lực nào, hẳn là bị người ta khinh dễ không phải ngày một ngày hai, nhưng chưa từng có ai đứng giúp anh.

Tôi nghiêm túc nhìn vào mắt anh: "Chúng ta không phải ngồi cùng bàn sao? Tôi giúp cậu là việc nên làm."

Bùi Xuyên: "Cảm ơn."

Hai chữ này anh nói rất nhẹ, không thể nghe được nhưng tôi vẫn nghe được.

Tôi thầm vui mừng, hóa ra Bùi Xuyên 11 tuổi và Bùi Xuyên 17 tuổi tốt hơn nhiều, như vậy là tốt rồi.

7

Quả nhiên, sau khi tan học, tôi bị chủ nhiệm gọi ra ngoài. Bùi Xuyên lo lắng nhìn tôi, sợ tôi sẽ bị khiển trách và bị phạt vì việc mình vừa làm.

Tôi không sao cả, trước khi đi còn an ủi anh: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Điều đó thực sự sẽ không xảy ra, bố mẹ tôi không có gì ngoài khả năng tuyệt vời bảo vệ con của mình.

Trong phòng làm việc, một bên là Vương Lập và bố mẹ cậu ấy, trên cánh tay buộc một vài băng vải, trên mặt còn lưu lại dấu tay màu đỏ, một bên là bố mẹ tôi, họ đã bị giáo viên gọi vào trước khi tan học.

Mẹ tôi nhìn thấy Vương Lập như vậy, kéo tay tôi, nhỏ giọng nói: “Hận hay oán cái gì? Tay bị trật khớp, trên mặt có một dấu tay in đỏ, chậc chậc. Con một mực muốn chuyển trường đến đây, chính là đánh anh ta một trận à?"

TÔI:"……"

Không hổ là mẹ tôi, rất thông minh.

Cha tôi nói rõ ràng có thể phụ trách toàn bộ tiền thuốc than, cũng bồi thường những thiệt hại về tinh thần.

Nghe tin bố tôi sẵn sàng bồi thường thiệt hại về mặt tinh thần, sắc mặt phụ huynh kia hơi dịu đi, nhưng vẫn nhất quyết yêu cầu tôi phải xin lỗi trước mặt mọi người, nếu không họ sẽ kiện đơn đuổi tôi ra khỏi trường.

Tôi: “Tôi không xin lỗi, nhưng Vương Lập phải xin lỗi Bùi Xuyên trước. Nếu anh ta bắt nạt bạn cùng lớp thì hãy gọi cảnh sát và để cảnh sát xử lý.”

Cha tôi nghe tôi nói xong liền cảm thấy nhẹ người, quay lại đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lập.

“Con không có” Vương Lập bắt đầu giả vờ biện minh cho mình trước mặt giáo sư và bố mẹ, “Con không cố ý, con chỉ vô tình ném trúng cậu ta khi ném cái chai vào thùng rác mà thôi.”

Ba tôi không nói hai lời yêu cầu mọi người điều tra xem camera phòng học.

Bên trong camera,Vương Lập vốn có vẻ ngoài người bị bắt vô hại ở trước mặt Bùi Xuyên lộ ra bộ mặt đáng sợ ghê tởm và bắt nạt các bạn cùng lớp.

Nhìn thấy mặt cha mẹ đối phương lúc xanh lúc trắng, bọn họ không nghĩ tới đứa con ngoan ngoãn mình nuôi ở trường học lại là kẻ bắt nạt vừa ăn trộm vừa la làng. Bọn tự tự biết mình sai, không nhắc tới chuyện tôi xin lỗi nữa.

Văng Lập bị cha mẹ hắn đưa tới trước mặt Bùi Xuyên, muốn hắn xin lỗi Bùi Xuyên. Vương Lập bất đắt dĩ cúi đầu: "Thực xin lỗi, tôi không nên bắt nạt cậu, cậu có thể tha thứ cho tôi không?"

Xung quanh đều là người, bao gồm Vương Lập, cha mẹ hắn, giáo sư, đều đang chờ Bùi Xuyên phản ứng, không mang theo thiện ý nhìn chăm chú ép người khác không thở nổi.

Bùi Xuyên chỉ đứng đó, giật giật môi, muốn nói gì cũng không thề nói ra miệng, ánh mắt quật cường lại nhiều hơn vài phần.

Nhìn thấy Bùi Xuyên như vậy, tôi bắt đầu hối hận, tại sao phải đặt Bùi Xuyên vào hoàn cành như vậy, buộc anh ấy phải tha thứ cho những người đã từng bắt nạt mình.

Sau đó, tôi trực tiếp đưa anh ấy đi và phớt lờ những người đó trước sự chứng kiến

của mọi người.

Vương Lập căn bản không xứng đáng được tha thứ.

8

Tôi kéo Bùi Xuyên đến trước mặt ba mẹ, giới thiệu với họ: "Ba, mẹ, đây là bạn con mới kết giao hôm nay, cậu ấy tên là Bùi Xuyên."

Bùi Xuyên có chút hơi ngạc nhiên, chưa từng có ai chính thức giới thiệu hắn với cha mẹ mình như thế, nhất là tư cách của một người bạn.

“Chào chú dì.” Giọng anh rất nhỏ.

"A, chào Tiểu Bùi."

Mẹ tôi cực kỳ thích tiếp đón bạn tôi về nhà ăn cơm, quả nhiên, bà bắt đầu nhiệt tình mời Bùi Xuyên: "Tiểu Bùi, cuối tuần đến nhà dì chơi, dì làm đồ ăn ngon cho con."

Ba tôi nói thêm: "Đúng đó, tới nhà ở cùng A Kiều, con giúp chú coi chừng nó học tập, bảo nó đừng cả ngày chỉ lo chơi đùa."

Bùi Xuyên đối diện với sự nhiệt tình của ba mẹ tôi có chút chống đỡ không nổi, nhưng vẫn lễ phép đáp lại: "Được, chú dì."

Rất hợp ý tôi, như vậy sau này tôi sẽ có cớ dẫn anh ấy về nhà ăn cơm, còn có thể bồi dưỡng tình cảm với ba mẹ tôi trước.

Lúc này cách trong nhật ký, thời gian Chu Mặc ra tay với Bùi Xuyên còn gần ba tháng, nhưng tôi phải sớm tính toán. Dù sao Bùi Xuyên ở bên cạnh tên ác ma kia thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm.

Trải qua lần này Vương Lập bị tôi giáo huấn, người trước đây trong lớp từng bắt nạt Bùi Xuyên cũng không dám tùy ý động chạm đến anh nữa. Mối quan hệ của tôi với Bùi Xuyên cũng khá gần gũi.

Tôi bắt đầu mỗi buổi sáng đều mang thêm một phần bữa sáng cho một người, lấy cớ là mẹ chuẩn bị quá nhiều, sau đó năn nỉ Bùi Xuyên thay tôi ăn hết phần còn lại.

Bùi Xuyên không chịu nổi đau khổ cầu xin của tôi, đáp ứng mỗi ngày giúp tôi ăn một cái bánh bao, liền không chịu nhiều hơn nữa. Để có thể giúp anh ăn no hơn, tôi bảo mẹ đổi bánh bao nhân chay thành bánh bao nhân thịt siêu lớn.

Nghe được lúc tự học buổi tối anh đói bụng kêu ùng ục, rồi sau đó cố gắng uống nước che giấu, vừa tan học, tôi liền lôi kéo anh đến quán mì trước cổng trường học, nói mình đói bụng muốn ăn khuya, nhưng buổi tối ở một mình rất sợ.

Ở quán mì gọi hai bát mì thịt bò, bảo anh cùng ăn với tôi. Anh mỗi lần đều không lay chuyển được tôi, đều ngoan ngoãn cùng tôi ăn.

Ăn tối xong, anh liền yên lặng đi theo phía sau tôi, không tiện đường cũng muốn đưa tôi về nhà, cho đến khi nhìn thấy tôi vào nhà, mới tự mình trở về.

Trường học thỉnh thoảng sẽ phát một ít phần cơm miễn phí, tôi đều nói mình không thích ăn cơm ở căn tin, phải về nhà ăn cơm, vì thế tất cả đều đưa hết cho Bùi Xuyên, để cho buổi trưa cậu ấy cũng có thể ăn no.

Cuối tuần liền kéo cậu ấy đến nhà tôi giúp làm bài tập cho tôi, mẹ tôi thương cậu ấy, luôn cố ý làm một bàn lớn đồ ăn ngon, cố ý giữ cậu ấy lại cùng nhau ăn cơm, ba chúng tôi mỗi người một đũa, chỉ trong chốt lát, bát của Bùi Xuyên đã đầy

Nhìn Bùi Tung thỉnh thoảng sẽ toát ra ý cười, tôi luôn nghĩ, thời gian nếu có thể vĩnh viễn dừng lại ở giờ phút này thì tốt biết bao.
« Chương TrướcChương Tiếp »