Chương 64

Cảnh gia là gia đình tương đối thoải mái, thành tích học tập của con trai cũng là do mê chơi, nhưng đều không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần từ nhỏ bồi dưỡng chính xác, có chí hướng, thiện lương, là được.

Ba Cảnh cùng mẹ Cảnh vẫn luôn dặn dò với hai đứa nhỏ, nhưng trăm lần không nghĩ tới, con trai nhỏ thế mà sẽ dây dưa với đồng tính! Này thật sự đã nằm ngoài phạm vi tiếp thu của ba mẹ Cảnh, bởi vậy trong đầu chỉ có một ý niệm, vô luận là như thế nào, cũng phải bẻ con trai nhỏ về ban đầu!

Thậm chí mẹ Cảnh ở trên sô pha lau nước mắt, còn nghĩ tới con trai lớn, có phải là do con trai lớn đề phòng những nữ sinh đưa thư tình cho con trai nhỏ, nên hiện tại mới dẫn đến con trai nhỏ bỏ qua tuổi dậy thì, đối với nữ sinh cũng không có cảm giác gì.

Nếu hiện tại cùng Cảnh Nhất Xí yêu sớm, là nữ sinh kia, thậm chí là mấy nữ sinh, Cảnh gia ngược lại cũng không phản đối như vậy!

Ba Cảnh luôn luôn là người sấm rền gió cuốn, đêm đó Dung Hoàn bị tịch thu điện thoại, hoàn toàn chặt đứt liên hệ với bên ngoài. Nếu ban đầu là Cảnh Nhất Xí, chỉ sợ là đã nháo ra chuyện lớn, nhưng sau khi Dung Hoàn đi vào thế giới này, ba mẹ Cảnh cũng rất chiếu cố hắn, so với ba mẹ ở thế giới hiện thực của hắn còn tốt hơn, rốt cuộc hắn vẫn không đành lòng nhìn mẹ Cảnh khóc đỏ mắt, vì thế chỉ có thể chịu đựng, bị nhốt vào trong phòng.

Phòng ở lầu hai, cửa sổ không khóa lại, nếu muốn chạy trốn, vẫn có thể, nhưng bất đắc dĩ, Dung Hoàn không muốn làm ra chuyện tổn thương ba mẹ Cảnh.

Vậy chẳng lẽ cứ như vậy mà bị chuyển trường?

Dung Hoàn nôn nóng, nhưng cũng không thể nghĩ được biện pháp gì.

Ngày thường sau khi tan học về nhà, hắn và Nguyên Duẫn đều phải gửi tin nhắn báo bình an cho nhau, còn sẽ nói vài câu. Hôm nay lại không được! Điện thoại đã bị cất ở dưới lầu phòng khách, khi Dung Hoàn ở trong phòng, còn ẩn ẩn nghe thấy chuông điện thoại của mình luôn vang —— thẳng đến khi ba Cảnh cầm lên, âm thanh tàn khốc mà nói gì đó.

Xong rồi, Nguyên Duẫn khẳng định là đã bị ba Cảnh mắng một trận. Lòng Dung Hoàn khó chịu, buổi tối cũng không ăn cơm, xem như là một loại chống cự không tiếng động.

Mẹ Cảnh đau lòng không chịu được, trộm bưng mâm đồ ăn lên, nhưng con trai đã khóa trái cửa, căn bản là không thể mở ra. Bà chỉ cảm thấy hai mắt bôi đen, tại sao lại biến thành như vậy. Bà ở ngoài cửa lải nhải khuyên rất lâu, Dung Hoàn ở bên trong đều nghe thấy, tuy rằng trong lòng áy náy với mẹ Cảnh, nhưng vẫn kiên trì không mở cửa ——

Mãi cho đến đêm hôm khuya khoắt, hắn vẫn không ăn cơm.

Ba Cảnh rốt cuộc cũng nổi giận, ở dưới lầu hất mâm đồ ăn: “Em không cần lo cho nó, là do ngày thường em quá chiều nó!Không ăn một buổi không đến nỗi sẽ chết đói!”

Mẹ Cảnh sợ tới mức khóc lớn.

Ba Cảnh lại nhịn không được xoa xoa giữa mày, đi qua ôm lấy vợ mình an ủi.

Mẹ Cảnh luôn coi hai đứa nhỏ như bảo vật trong lòng, đặc biệt là Cảnh Nhất Xí thiếu chút nữa vì bà khó sinh mà chết, chỉ thấy con trai nhỏ không ăn cơm một ngày, lòng đã đau vô cùng! Nhịn không được nhào vào lòng ba Cảnh, nức nở nói: “Nếu không, gọi thằng nhóc kia tới cửa nhìn xem, nếu thật sự lớn lên uy mãnh soái khí bức người, nhưng đối xử tốt với con trai chúng ta, cũng có thể chăm sóc con trai chúng ta ……”

“Em nói cái gì đó?!” Thấy vợ mình không kiên định, ba Cảnh thiếu chút nữa tức chết.

Thủ tục chuyển trường yêu cầu bản thân phải tự mình kí, nếu không trường học sẽ không cho chuyển.

Nhưng suốt một ngày hôm sau, Dung Hoàn vẫn khóa trái cửa phòng, không ra, cũng không ăn cơm, thủ tục ký tên chuyển trường cũng tạm thời không thành. Ba Cảnh cũng không muốn làm mất mặt, tạm thời không ép Dung Hoàn ký tên.

“Làm sao bây giờ, con trai của chúng ta đã không ăn ba bữa cơm, cũng không uống nước……” Mẹ Cảnh đến thẩm mỹ viện cũng không muốn đi, chỉ ngồi ở trong phòng khách khóc đến đôi mắt cái mũi hồng hồng.

Một cái đầu của Ba Cảnh xử lí hai chuyện lớn, xanh cả mặt: “Để nó đói chết rồi tính.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng đáy lòng lại cũng rất quan tâm con trai.

Giữa trưa, Cảnh gia có khách không mời mà đến. Ba Cảnh hoàn toàn không nghĩ tới thiếu niên ngày đó nhìn thấy ở bệnh viện còn dám chủ động tìm tới cửa! Loại chuyện yêu sớm đã bị gia trưởng phát hiện, còn dám tìm tới cửa? Thật sự không sợ chết!

Đáy lòng ông nén giận, nhưng cũng có thể diện, không có khả năng sẽ trực tiếp đem người đuổi ra khỏi cửa, vì thế vẫn để người hầu cho hắn vào.

“Ngồi.” Ba Cảnh dựa vào sô pha, dùng ánh mắt bắt bẻ mà nhìn kĩ thiếu niên này. Lần trước ở bệnh viện, thằng nhóc này có lẽ là sinh bệnh, sắc mặt có vài phần tái nhợt, còn che lấp đi vài phần lạnh lùng cùng gai nhọn trên người hắn, lúc này tới cửa, tựa hồ đã hoàn toàn khôi phục, từ cửa đi đến, đã cho người ta một loại cảm giác lạnh nhạt, bộ dáng cực kì không dễ tiếp cận.

Nguyên Duẫn cũng không chậm chạp, trực tiếp ngồi xuống đối diện ba Cảnh, nâng đôi mắt đen nhánh lên, nhìn thẳng vào nam nhân đối diện, khí thế không thua kém: “Bá phụ.”*

* Tiếng gọi cha của bạn bè hoặc bạn đồng học: bá phụ 伯父.

Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay, khi Nguyên Duẫn chuẩn bị sẵn sàng không buông tay, liền biết ngày này nhất định sẽ đến, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Đối với hắn mà nói, viên đá treo ở đỉnh đầu lung lay sắp đổ rốt cuộc cũng rơi xuống, tuy rằng rất dày vò, nhưng hắn cũng sẽ không tránh né.

Dù sao thì Ba Cảnh cũng đã ở trên thương trường tung hoành rất nhiều năm, khí tràng trên người không giống bình thường, đối với một oắt con còn trẻ không biết cái gọi là sợ hãi, vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy áp bách.

“Hai đứa không thích hợp.” Ba Cảnh nặng nề nói: “Tôi đã nghe nói một chút về chuyện của ba cậu.”

Từ tư liệu, khi thằng nhóc này vừa vào Hằng cao, đã bị toàn trường dán thông báo phê bình, khi ba Cảnh bỗng nhiên nhìn thấy kỷ lục hạng nhất, thiếu chút nữa tức giận đến đỉnh đầu bốc khói —— con trai ông đều làm bạn với những người như vậy sao?! Nhưng ngay sau đó nhìn nguyên nhân ở phía dưới, ông kỳ thật cũng có chút kinh ngạc —— thằng nhóc này là bởi vì giáo huấn một học sinh ba tốt ra vẻ chính chắn mà làm bẩn nữ sinh, mới đánh nhau bị phê bình?

Không thể không nói, khi biết đến chuyện này, ấn tượng của ba Cảnh đối với Nguyên Duẫn cũng không còn kém đến như vậy, thậm chí còn cảm thấy hắn là người có nhân phẩm không tồi.

Chỉ là, gia đình của thằng nhóc này, thật sự là một vũng nước đυ.c.

Những lời này, hoàn toàn nằm trong dự kiến của Nguyên Duẫn.

Bởi vậy biểu tình hắn vẫn chưa có dao động rõ ràng, chỉ là con ngươi nhiều thêm một tầng cảm xúc đen tối không rõ.

Hắn chưa thể tự do, giống như nhân sĩ thành công ba Cảnh trước mặt, hắn giống như động vật nhỏ bé vô ích khát vọng, vô luận là nói gì, hứa hẹn cái gì, đều sẽ có vẻ vô lực buồn cười. Còn không có biện pháp hoàn toàn bảo vệ chính mình, huống chi là từ cha mình, từ thành kiến của người khác, bảo vệ Dung Hoàn?

Hắn cũng hiểu rõ điểm này, có những ngày hắn thậm chí còn bởi vậy mà lùi bước. Nhưng Dung Hoàn đã nói với hắn, bọn họ phải cùng nhau thi đại học, cùng nhau đi đến tương lai, Dung Hoàn đáp ứng trước mặt hắn, như vậy vô luận như thế nào, vô luận là trong hoàn cảnh nào, hắn sẽ không bao giờ, tuyệt không lùi bước. Hắn ích kỷ, bởi vì sau khi cảm nhận được ánh sáng ấm áp, hắn đã không thể chịu đựng được cuộc sống âm u trong một góc, hắn cũng tuyệt đối không buông tay Dung Hoàn.

Hắn chỉ cần thời gian.

Thời gian sẽ không quá dài, hắn sẽ dùng mọi nỗ lực, đem thời gian rút ngắn nhất có thể, sau đó quang minh chính đại, khiến những người chỉ trích hắn cùng Dung Hoàn đều câm miệng.

Nhưng không phải bây giờ.

Có lẽ gia nghiệp của ba Cảnh vô cùng lớn, nên mới không thèm để ý tiền đồ của con trai đến tột cùng sẽ như thế nào, thi đại học như thế nào, nhưng hắn để ý. Hắn thích Dung Hoàn, hy vọng Dung Hoàn vĩnh viễn trôi chảy, cũng hy vọng Dung Hoàn có thể có được tương lai tươi sáng hơn so với hắn.

Mà nếu tương lai kia không có hắn, Dung Hoàn nhất định sẽ khổ sở, cho nên, cần có hắn.

“Buổi sáng hôm nay em ấy không có tới, thiếu rất nhiều bài, nên giáo viên nói cháu đem bài thi đến cho em ấy.”

Nguyên Duẫn không để ý tới câu nói kia của ba Cảnh, lập tức từ cặp sách móc ra một chồng bài thi, cầm lấy chén trà trên bàn, đè lên, “Khả năng là ngài còn chưa rõ, khoảng cách thi đại học chỉ còn lại bảy tháng hai mươi ngày, mỗi một ngày, đều sẽ có bảy tám tờ bài thi chờ em ấy, em ấy lãng phí một ngày, có khả năng là sẽ rớt hạng.”

Ba Cảnh trăm triệu không nghĩ tới thằng nhóc này cư nhiên sẽ dùng thái độ này, ông nhịn không được nhăn nhăn mày, gạt đầu thuốc trên ngón tay, dùng một loại miệng lưỡi cao cao tại thượng hỏi: “ Rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì?”

“Hiện tại là thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể buộc em ấy chuyển trường.” môi Nguyên Duẫn nhấp thành một đường thẳng tắp: “Cháu có thể lui, cháu có thể đổi chỗ ngồi, đổi lớp, hoặc là cháu chuyển trường.”

Ba Cảnh thiếu chút nữa tức phát cười, vì loại khẩu khí kiêu ngạo của Nguyên Duẫn.

Nhưng ông biết thằng nhóc trước mắt này là người có thành tích tốt nhất Hằng cao, thậm chí nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có khả năng là thằng nhóc này sẽ thi Trạng Nguyên khoa học tự nhiên. Mà so với con trai của ông, thành tích thật sự cách vài ngọn núi lớn.

Nếu có thể, ông tự nhiên cũng không hy vọng con trai của mình chuyển trường, hiện tại cách kì thi đại học chỉ còn lại có mấy tháng, còn phải dùng thời gian rất lâu để thích ứng trường học mới, lớp mới cùng giáo viên mới! Vốn dĩ thành tích của con trai ông đang rất tốt, như vậy sẽ chỉ càng làm hắn vô tâm học tập ——

Tuy rằng Cảnh gia không xa cầu hắn có thể thi đậu một đại học tốt, nhưng rốt cuộc tình ba mẹ như thiên hạ, con cái có thể có bao nhiêu ưu tú, thì hy vọng hắn có bấy nhiêu.

Nguyên Duẫn nói làm ngón tay ba Cảnh nhịn không được ở đầu gối nhẹ nhàng gõ gõ, nhăn mi: “Nghĩ lại thì cũng không đến mức phải chuyển trường, cậu nguyện ý đổi lớp? Hơn nữa không gặp mặt nó?”

Nguyên Duẫn “Vâng” một tiếng.

Dừng một chút, hắn nâng con ngươi, nhàn nhạt nói: “Chỉ là trước khi thi đại học, không gặp mặt, tận lực.”

“……” Ba Cảnh thiếu chút nữa tức giận đến lật bàn, bị mẹ Cảnh bên cạnh kiềm chế, khuyên can mãi mới hoãn lại khẩu khí.

Dung Hoàn đã sớm từ trong phòng chạy ra, ngồi xổm ở bậc thang nghe ba Cảnh cùng Nguyên Duẫn nói chuyện. Hắn chỉ sợ ba Cảnh trong khoảng thời gian ngắn tức giận, tìm lý do đánh người, tuy rằng ba Cảnh văn nhã lễ độ, nhưng khó bảo toàn tức giận đến mất kiểm soát.

Lúc này nghe thấy hai người nói trước khi đại học không thể gặp mặt, tức khắc nóng nảy, chạy ra nói: “Nếu trước khi thi đại học không thể gặp mặt, chắc chắn con sẽ không thi tốt, đến lúc đó thi trượt thì làm sao?”

Ba Cảnh khó khăn lắm mới áp xuống tức giận, lại bị lời này của hắn kích lên, tức khắc nhịn không được, tùy tay rút điều khiển từ xa trên sô pha ra, đột nhiên ném về phía Dung Hoàn ——

Độ chính xác của ông vẫn tương đối lợi hại, xa như vậy, tàn nhẫn như vậy, chắc chắn đầu Dung Hoàn sẽ đổ máu. Mẹ Cảnh liền thất thanh kêu lên: “Ông làm gì đó?!”

Nhưng cái điều khiển từ xa kia lại không có trúng đến người Dung Hoàn, Nguyên Duẫn đứng lên, dùng bả vai vừa vặn chắn.

Một âm thanh rầu rĩ vang lên, nện lên xương bả vai, ngay sau đó là tiếng vang thanh túy rớt trên mặt đất phát ra, nghe thôi đã làm người cảm thấy cực kỳ đau. Tuy rằng trên mặt Nguyên Duẫn vẫn như một không cảm xúc gì, nhưng giữa mày rõ ràng đã run rẩy một chút, hiển nhiên là đã bị ném rất tàn nhẫn.

Tại sao tới Cảnh gia, cũng muốn làm Nguyên Duẫn bị thương? Trong lòng Dung Hoàn tức khắc siết chặt, cũng không rảnh lo quản biểu tình của ba Cảnh, đi lên trước một tay túm Nguyên Duẫn ra phía sau, cả giận nói: “Ba! Ba còn như vậy con sẽ tức giận!”

Ba Cảnh vô tình đả thương người, thật sự là máu xông lêи đỉиɦ đầu, điều khiển từ xa ném đi ông nghĩ lại mà sợ, sợ làm con trai bị thương. Có thể thấy được thằng nhóc này không buồn lên tiếng mà chắn cho con trai ông, cái nhìn của ông đối với thằng nhóc này khẽ biến, trong lòng lại cũng có chút hụt hẫng.

Nhưng nhìn thấy động tác con trai mình một tay đem thằng nhóc này kéo ra phía sau bao che, vẻ mặt của ông tức khắc có chút vi diệu ——

Chẳng lẽ, con trai ông nằm trên sao?