Chương 63

Nguyên Duẫn bỗng nhiên đứng lên, theo bản năng mà bảo hộ Dung Hoàn ra phía sau, nhăn mày lại.

“Ba.” Dung Hoàn sợ lộ ra manh mối gì, từ phía sau hắn thò đầu ra, nhanh chóng kêu một tiếng, “Con cùng bạn học đi tiêm, sao ba lại ở đây?”

“Giờ đã là khi nào rồi, cấp 3, còn trốn học?!” Ba Cảnh giận sôi máu, chuyện công ty ông bận rộn, có một khách hàng hợp tác quan trọng nằm viện, nên hôm nay mới cố ý tới thăm, nếu không còn không biết Cảnh Nhất Xí trốn học! Lúc trước thành tích Cảnh Nhất Xí tiến bộ rất nhiều, ông mới không còn quản nghiêm Cảnh Nhất Xí như vậy! “Còn có non nửa năm nữa là phải thi đại học con có biết hay không?!”

“Chúng con trở về ngay.” Dung Hoàn nhanh chóng nhấc cặp sách.

Ba Cảnh “Được” một tiếng, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, tầm mắt dừng ở trên người Nguyên Duẫn đánh giá.

Cảnh giác giữa mày Nguyên Duẫn tiêu tan, hơi hơi cúi đầu: “Chú.”

Vóc dáng hắn còn cao hơn ba Cảnh, tùy tiện đứng trước mặt ai, cũng có vài phần cảm giác uy hϊếp, trên người có vài phần lãnh trầm cùng bén nhọn không nên có ở tuổi này.

Ba Cảnh ở thương trường nhiều năm như vậy, đã rèn ra đôi mắt tinh tường, mới vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng con trai cùng bạn học này nắm tay nói chuyện, đáy lòng ẩn ẩn cảm thấy có điều không thích hợp……

Trước kia ông từng thấy con trai thân cận với người khác như vậy sao? Không có, nam sinh 17-18 tuổi, ngay cả mẹ nó đưa sữa bò cho hắn, nhiều lắm cũng chỉ sờ mặt hắn, hắn cũng sẽ tức giận.

“Chào cậu.”ba Cảnh nhàn nhạt nói, ngay sau đó nói với trợ lý: “Đưa chúng về trường học trước.”

Thăm xong khách hàng, lòng ba Cảnh vẫn nghẹn như cũ, ngồi trở lại trong xe, hỏi trợ lý: “ Thằng nhóc kia thường xuyên ở chung với Nhất Xí ?”

Trợ lý mỗi lần tới đón Dung Hoàn, đều thấy Nguyên Duẫn ở cổng trường, nghĩ nghĩ, liền đáp: “Đúng vậy, hẳn là bạn rất tốt, nghe nói là ngồi cùng bàn, mỗi lần phu nhân nấu canh, Nhất Xí đều mang một phần đến trường học.”

Thần sắc của ba Cảnh càng trầm.

**

Dung Hoàn cùng Nguyên Duẫn trở lại trường học, đã hết năm ngày tiêm, Dung Hoàn cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng nhiều mây, khi làm bài tập cũng nhẹ nhàng hơn không ít. Đã tiến vào mùa thu, thời tiết một ngày lạnh một ngày nóng, bóng cây lá khô rơi đầy vườn trường, trên mặt đất vô cùng xinh đẹp.

Bởi vì là thứ sáu, buổi chiều lớp tổ chức nhặt rác, lấy thành tích phân thành một tổ, Nguyên Duẫn bị phân đến quét khu dạy học, Dung Hoàn lại vừa vặn bị phân đến nhổ cỏ.

Lão Lâm nói: “Mọi người làm việc của mình đi, bây giờ dựa theo phân công, trong vòng một tiếng phải hoàn thành nhiệm vụ quét tước, mới có thể tan học.”

Dung Hoàn ở phía sau phòng học nhịn không được oán giận nói: “Thầy à, bệnh nhân có thể không cần quét tước sao, bạn cùng bàn của em hôm nay mới vừa tiêm xong, mu bàn tay vẫn còn sưng.”

Hắn thốt ra lời này, Nguyên Duẫn nhìn hắn một cái, bạn học tam ban tức khắc cười vang lên, một hai hướng tới hàng phía sau nhìn Nguyên Duẫn —— căn bản là không tin lão đại sẽ tiêm đến sưng mu bàn tay, hai năm trước chỉ thấy trên người hắn có huân chương đánh nhau, cũng chưa từng thấy trên người hắn có vết thương. Lập tức có bạn học ồn ào nói: “ĐM, mu bàn tay của anh Duẫn sưng lên sao, cho tôi xem một chút ——!”

Nguyên Duẫn: “……”

Dung Hoàn: “……” Cho các cậu xem cái đầu, các cậu có thể xem sao?!

“Yên lặng!” Lão Lâm tức giận gõ bảng đen: “Còn đang trong giờ học, chưa có tan học đâu, tâm tư của cô cậu đặt vào đâu đó?”

Lớp học không ai sợ ông, đều cười ha ha, chụm đầu ghé tai vô cùng hưng phấn, từ khi sắp thi đại học, cả lớp thậm chí là toàn trường đều mang không khí trầm thấp căng chặt, mọi người cả ngày vùi đầu làm bài thi, thời gian uống miếng nước cũng không có, lúc này ngược lại có chút thả lỏng. Qua một lát lão Lâm cũng nhịn không được mà cười, như giáo dục học sinh tiểu học, nói: “Thầy đếm 321, mọi người xếp hàng đi ra ngoài.”

Dung Hoàn cùng Nguyên Duẫn ở đội ngũ sau cùng, song song đi ra bên ngoài, Dung Hoàn thấp giọng hỏi: “Anh Duẫn, hôm nay anh về nhà sao?”

Nguyên Duẫn gật gật đầu: “Về, ông ta đã đi rồi.”

Dung Hoàn giơ giơ điện thoại trong tay: “Có việc gì nhất định phải gửi tin nhắn cho em, cho dù là khi nào, phiền phức cỡ nào, em đều sẽ có mặt.”

Con ngươi Nguyên Duẫn lộ ra ý cười, thân mật mà nhéo nhéo cổ hắn.

Sau khi thành tích Dung Hoàn tăng lên, liền vẫn luôn xếp hạng hơn mười người trong lớp, đứng hơn hạng một trăm trong trường. Hắn bị phân đến một tổ đa số là nữ sinh, nhổ cỏ rất chậm. Nhưng qua hai mươi phút, Nguyên Duẫn quét tước xong bên kia, liền chạy tới tìm hắn. Có Nguyên Duẫn hỗ trợ, tổ bọn họ cũng nhổ cỏ rất nhanh.

Quả thực có nam sinh không sợ chết thò qua nhìn mu bàn tay Nguyên Duẫn, một bộ dáng không thể tưởng tượng, như nhìn thấy Tôn Ngộ Không bị con kiến cắn một chút cũng sẽ bị thương ——

“Thật sự bị xanh, ha ha ha.”

“……” mặt Nguyên Duẫn đều đen.

Dung Hoàn cũng đi theo cười đến bụng đau, loại việc nhổ cỏ nặng nhọc này cũng cảm thấy vui sướиɠ, chỉ tiếc là một tiếng rất nhanh đã hết. Tan học, theo thường lệ lại là trợ lý tới đón hắn, nhưng khi Dung Hoàn về đến nhà, đã ẩn ẩn phát hiện không khí không đúng lắm.

Ba Cảnh cùng mẹ Cảnh đều ngồi trong phòng khách, ba Cảnh hiếm khi ở trong nhà hút thuốc, nhưng lúc này đầu ngón tay kẹp thuốc, mày nhíu cực khẩn, trước mặt là gạt tàn thuốc, đã đầy, hốc mắt mẹ Cảnh hồng hồng, thoạt nhìn là đã khóc.

Trước mặt hai người bọn họ là một cái điện thoại .

Lòng Dung Hoàn lập tức lộp bộp một tiếng.

Năm trước hắn thu được rất nhiều tiền mừng tuổi, hơn nữa cái điện thoại này đã dùng năm trước, màn hình đã nát, hắn đã đổi điện thoại mới, cái điện thoại này vẫn luôn khóa ở trong ngăn kéo không quan tâm. Muốn nói chuyện cùng Nguyên Duẫn, vẫn là đa số dùng chiếc điện thoại này nhắn tin. Hắn căn bản là muốn xóa hết, nhưng vì câu nói Nguyên Duẫn chúc phúc hắn “Cả đời trôi chảy, khỏe mạnh vô ưu”, rốt cuộc vẫn là không bỏ được. Coi như là giữ lại một mong ước tốt đẹp, hắn vẫn luôn muốn lưu lại.

Hôm nay ba Cảnh mới vừa ở bệnh viện gặp hắn cùng Nguyên Duẫn, trở về liền bắt đầu tìm điện thoại hắn, nhìn trộm việc riêng tư của con trai là cực kỳ không có đạo đức, ba Cảnh làm người cũng sẽ không dễ dàng làm như vậy —— như vậy, ba Cảnh khẳng định là đã đoán được gì đó, cho nên mới……

Hiện tại, lấy tác phong sấm rền gió cuốn của ba Cảnh, chắc chắn là đã đem toàn bộ gia cảnh của Nguyên Duẫn tìm hiểu hết.

“Bảo bảo, lại đây ngồi.” mẹ Cảnh nói.

Dung Hoàn căng da đầu đi qua, do dự một lát, vẫn ngồi ở bên cạnh mẹ Cảnh, cách ba Cảnh rất xa. Ba Cảnh tính tình không tốt, vạn nhất mà cầm gậy lên đánh hắn một trận thì sao.

Trong phòng khách trong khoảng thời gian ngắn có chút tĩnh mịch, Dung Hoàn chờ ba Cảnh hoặc là mẹ Cảnh mở miệng trước, nhưng hai người này vẫn kiềm chế.

“ Một năm này, thành tích học tập của con có tiến bộ rất lớn, ba mới yên tâm mà bận việc, mẹ con cũng không quản con nhiều. Nhưng hiện tại xem ra, thật là chúng ta có sơ sót.” Ba Cảnh trầm ngâm, giữa mày ẩn ẩn có tức giận, lại kiệt lực làm ngữ khí của mình vững vàng, “Kì nghỉ đông năm trước, con đi chơi cùng bạn học, xem ra chính là bạn học này ——”

Dung Hoàn nói: “Ba, thành tích của con là bởi vì cậu ấy mới tiến bộ.”

“Ồ, ba còn không hiểu chính con trai của mình sao, con trai ba thiên tư thông minh, chỉ là không thích học tập, một khi nghiêm túc lên thì thi đứng nhất trường hoàn toàn không thành vấn đề, cái gì gọi là bởi vì người khác mới tiến bộ? Con đây là cố ý chọc giận ba!” Ba Cảnh nghe thấy lời này, rốt cuộc có điểm không khống chế không được tức giận.

Dung Hoàn không biết nói gì để ông hạ hỏa, chỉ có thể câm miệng, không dám nói lại.

“Con biết con đường này có bao nhiêu khó không?” Ba Cảnh lại đốt điếu thuốc, ấn xuống tính tình, tận lực cùng Dung Hoàn nói chuyện: “ Ba mẹ nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực tạo điều kiện cho con, là vì cái gì, còn không phải vì muốn cho con một cuộc sống xuôi gió xuôi nước sao, nhưng hiện tại, nếu con lựa chọn con đường này, vậy chính là lựa chọn gian nan nhất cuộc đời con, người bên ngoài sẽ không hiểu.”

Dung Hoàn nói: “Con biết.”

“Con không biết.” Ba Cảnh nặng nề nói: “Tuổi dậy thì ba có thể hiểu, xúc động cùng tình cảm hiện tại đều là nhất thời, chờ thêm mấy năm quay đầu lại xem, con sẽ biết, rất dễ dàng buông. Huống chi, gia đình cậu ta là một bãi nước đυ.c, cậu ta lại ưu tú, nếu muốn từ trong loại gia đình này giãy giụa ra, sẽ rất khó khăn.”

“Ba, con sẽ không buông.” Dung Hoàn hít một hơi thật sâu, nói.

Hốc mắt mẹ Cảnh lập tức càng đỏ, duỗi tay lại nắm lấy tay hắn, nói: “Bảo bảo, con đừng cùng ba già mồm, làm sao bây giờ, đều do mẹ……”

Dung Hoàn không biết nên nói cái gì. Nói đến cùng, thế giới này và thế giới trước không giống nhau, không có bao dung với đồng tính như thế, phản ứng hiện tại của ba mẹ Cảnh, kỳ thật cũng ở trong dự đoán của hắn. Người nhà sớm hay muộn cũng sẽ biết, chỉ là sớm hay muộn thôi. Mà thế giới này Cảnh Nhất Xí có ba mẹ, ba mẹ rất yêu thương hắn. Dung Hoàn có thể hiểu điểm này, cho nên một chút cũng không muốn làm ba Cảnh mẹ Cảnh thương tâm. Nhưng hắn làm sao có thể từ bỏ vai chính?

" Không phải ba mẹ nói con vui vẻ là được sao, con ở một chỗ với anh ấy rất vui vẻ, khi ba mẹ kết hôn cũng không thế nào quản được ngôn luận bên ngoài, không phải giống con hiện tại sao? Đến lúc hai người sống cùng nhau, chỉ là chuyện của hai người, người bên ngoài nói thế nào hà tất phải quan tâm nhiều như vậy?” Dung Hoàn nói.

Nhưng mà ba Cảnh nghe ra ý tứ của hắn là đã bắt đầu nghĩ đến cuộc sống về sau, tức khắc càng thêm giận không thể át.

Qua một lát.

Ba Cảnh hút điếu thuốc thật mạnh, sắc mặt nặng nề nói: “Ngày mai chuyển trường.”