Chương 62

Đôi khi càng sợ cái gì, thì nó càng tới. Truyền nước biển hơn ba bình, hơn nữa còn có hai bát cháo, ăn xong chén cháo, sắc mặt Nguyên Duẫn quả nhiên có điểm cứng đờ.

Dung Hoàn đem bát cháo cùng bao nilon gì đó cầm đi ném, trở về vui sướиɠ khi thấy người gặp họa nói: “Muốn đi WC?”

Nguyên Duẫn: “Không cần.”

“Thật sự không cần saooo?” Dung Hoàn ngồi xuống, cố ý duỗi tay đè đè bụng hắn, phình phình trướng trướng.

“……” Lão đại cũng có sĩ diện mà. Sắc mặt Nguyên Duẫn càng thêm khó coi, hung tợn mà trừng mắt nhìn Dung Hoàn một cái.

“Đi thôi, em không chê.” Dung Hoàn thừa dịp Nguyên Duẫn bệnh, nhanh chóng xoa nhẹ đầu Nguyên Duẫn, đứng lên, cao cao nhấc bình nước, nói: “Anh cẩn thận một chút, một tay khác chỉ băng bó thôi nhưng tốt nhất cũng đừng cử động.”

Dung Hoàn đã đem bình nước nhấc lên, Nguyên Duẫn cũng buộc phải đứng lên, không thể không đi theo.

Đùa giỡn thì đùa giỡn, Dung Hoàn cũng thật sự muốn tốt cho Nguyên Duẫn, tuổi còn nhỏ không thể nhịn. Hai người một trước một sau đi tới phòng vệ sinh nam, Nguyên Duẫn không hé răng, nhưng bên tai đã đỏ rực. Dung Hoàn đẩy một cánh cửa trong đó, đem bình nước treo ở trên đỉnh, ngay sau đó đóng cửa lại, cười hì hì ý bảo Nguyên Duẫn: “Anh Duẫn, đến gần chút.”

Khuôn mặt tuấn tú của Nguyên Duẫn cứng đờ, banh mặt tới gần một bước.

Dung Hoàn kỳ thật cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy cả người Nguyên Duẫn căng chặt hung dữ như vậy, liền nhịn không được mà trêu ghẹo hắn, chuyện hắn ngại ngùng hoàn toàn không đáng.

“Lại gần nữa, bằng không sao em cởϊ qυầи cho anh?”

Bên ngoài bồn rửa tay còn có người, bởi vậy tiếng Dung Hoàn ép tới rất thấp, mặt mày hớn hở.

Nguyên Duẫn nhìn chằm chằm đôi môi hơi hơi mở ra của hắn, trong lòng khô nóng cực kỳ, trong khoảng khắc miệng khô lưỡi khô bị phóng đại. Nhưng đồng thời lòng Nguyên Duẫn lại tràn ngập nhộn nhạo ôn nhu, hắn cho rằng, sau khi Dung Hoàn nhìn thấy cha hắn, cho dù Dung Hoàn không sợ hãi, cũng sẽ muốn thoát khỏi hắn —— hắn sẽ như đứa trẻ tám tuổi, bị ném lại cho cha mẹ.

Nhưng Dung Hoàn không làm thế.

Dung Hoàn ở bên hắn, là nơi phát ra dũng khí cho hắn.

Dung Hoàn cũng không biết, hắn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nguyên Duẫn bỗng nhiên xúc động mà muốn hôn hắn, muốn ôm lấy hắn, cái loại xúc động này giống như con kiến, ở trong lòng hắn gặm cắn.

Dung Hoàn thấy Nguyên Duẫn không hé răng, cười cúi đầu, thật muốn đi kéo quần cho hắn.

Nhưng ngón tay mới vừa đυ.ng tới chỗ đó của Nguyên Duẫn, đã bỗng nhiên bị đè lại, một bàn tay của Nguyên Duẫn quấn băng vải màu trắng, một cái tay khác còn truyền nước, nhưng sức lực lại rất lớn.

Đôi tay hắn bị kéo tới, thân thể bị đè ở trên cánh cửa.

“Làm gì?” Dung Hoàn hoảng sợ, nhanh chóng nhìn cái tay đang truyền nước của Nguyên Duẫn, còn tốt không chảy máu.

Nguyên Duẫn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn xuống môi Dung Hoàn, nhiệt độ cơ thể ngày thường của hắn lạnh hơn so với Dung Hoàn, nhưng hôm nay bởi vì phát sốt, môi phi thường nóng, cắn môi Dung Hoàn, làm tim Dung Hoàn lệch một nhịp.

Dung Hoàn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cảm ơn em.” thân Nguyên Duẫn đè lên, lại không muốn nhúc nhích, đem đầu vùi rất lâu trên cổ Dung Hoàn. Ngay từ đầu Dung Hoàn còn muốn đẩy đầu hắn, bởi vì hô hấp nóng rực của hắn phun lên cổ Dung Hoàn, nhột, nhưng qua một lát, Dung Hoàn phát hiện có điểm không thích hợp, cổ giống như bị thấm ướt.

Dung Hoàn an tĩnh lại: “Anh Duẫn, Cảm ơn cái gì?”

“Không có em, khả năng là anh sẽ ngã giữa đường, đi đến một bước ngày hôm nay, thật sự quá tốt.” tiếng Nguyên Duẫn rất thấp, hắn cực nhỏ mà nói rất nhiều, hắn rũ cánh tay đang ôm cổ Dung Hoàn xuống, dùng môi nóng rực hôn hôn, qua một lát, còn nói thêm: “Tôi…… Rất thích em.”

“Qua 10 năm, 20 năm, 50 năm, tôi chỉ thích em.”

Tim Dung Hoàn rung động, khẽ cười lên: “Chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, áp lực đối với đồng tính luyến ái có thể rất lớn.”

Thế giới này so với thế giới trước không quá giống nhau, sự tiếp nhận của người thường đối với tình cảm giữa hai nam nhân vẫn thấp.

Mặt Nguyên Duẫn vẫn chôn ở cổ hắn, lắc lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Tôi không phải đồng tính luyến ái.”

Dung Hoàn: “……”

Năm trước, Nguyên Duẫn phát hiện hắn đối với Dung Hoàn có cảm xúc khác thường, hơn nữa khi nhìn thấy nữ sinh khác tới gần Dung Hoàn, sẽ sinh ra cảm giác ghen ghét, hắn liền lên mạng tra tư liệu. Nếu là đồng tính luyến ái, sẽ sinh ra xúc động, nhưng hắn chưa bao giờ có, hắn chỉ có tình cảm như vậy với Dung Hoàn. Hắn nhìn những hình ảnh tư liệu đó, thậm chí là những video, đều không có cảm giác ——

“Tôi chỉ thích em.” Nguyên Duẫn nặng nề mà nói.

Lúc này đây, Dung Hoàn không có biện pháp lùi lại. Cho dù sau này hắn giãy giụa trong vũng bùn, hắn cũng tuyệt đối không buông tay.

Dung Hoàn nhẹ nhàng ôm lấy Nguyên Duẫn, như để hắn phát tiết, cái trán Nguyên Duẫn gắt gao chống lên cổ hắn, không để hắn thấy một giọt nước mắt. Dung Hoàn cũng không can thiệp, chỉ lẳng lặng chờ đợi cảm xúc Nguyên Duẫn khôi phục lại, cùng với, đi ra giữa sương mù và bóng tối của mười tám năm trước.

Tới thế giới này vẫn chậm như cũ, không thể tới lúc cuộc sống Nguyên Duẫn đen tối nhất, nhưng sau 20 năm, hắn lại có thể ở bên Nguyên Duẫn.

Chỉ là qua một lát, Dung Hoàn bỗng nhiên gây mất hứng hỏi: "Anh Duẫn, anh không đi sao?”

Nguyên Duẫn: “……”

Truyền xong nước, Nguyên Duẫn đã hết nóng, trạng thái quả nhiên đã tốt lên rất nhiều, vô luận là ở thế giới nào, sinh mệnh của vai chính luôn ngoan cường nhất. Lúc này người cha cặn bã của hắn cũng đang ở một bệnh viện khác tiến hành băng bó, rốt cuộc vết thương trên cổ vẫn không kịp thời trị liệu, nói không chừng sẽ nhiễm trùng. Dung Hoàn âm thầm nghĩ, nếu bị nhiễm trùng mà chết cũng tốt, loại người này còn lưu lại trên đời làm gì, cầm thú.

Buổi chiều Dung Hoàn tiếp tục xin nghỉ, đến giúp Nguyên Duẫn tắm rửa thay quần áo, mấy ngày nay Nguyên Duẫn không có về nhà, ở khách sạn gần trường học, trụ tạm thời.

Trạng thái như vậy, nếu lại gặp ba hắn, chỉ có thể bị đánh. Nhưng đợi cho bệnh hoàn toàn hết, mới có thể trở về, nếu đến lúc đó ông ta còn ở nhà, vậy không biết là ai sẽ gϊếŧ chết ai.

Hôm sau, Nguyên Duẫn vẫn tiếp tục đi học.

Bạn học tam ban thấy hai người đều cả ngày không tới học, đều sôi nổi vây lại, lão Lâm cũng rất quan tâm hắn, thấy trên tay hắn còn có vết tiêm, cũng không trách cứ nhiều, chỉ nói hắn nghỉ ngơi thật tốt.

Thật vất vả mới trở lại trường học, Dung Hoàn đã thoải mái lên rất nhiều, lại có thể cùng Nguyên Duẫn đến nhà ăn ăn cơm. Ba ngày tiếp theo hắn tiếp tục bồi Nguyên Duẫn đến bệnh viện truyền nước biển, tuy rằng Nguyên Duẫn đã khỏe lên không ít, nhưng bác sĩ dặn dò phải truyền thêm hai ngày nữa, vì thế Dung Hoàn như thế nào cũng phải ấn Nguyên Duẫn đến bệnh viện.

Tới ngày thứ tư, Nguyên Duẫn đã hoàn toàn khỏe, yết hầu cũng khôi phục.

Chỉ là bệnh nặng như vậy, bài thi cũng chồng chất cao như núi, khi đi học cũng đều làm đề. Lại tiếp tục thi, chỉ nhận xét điểm sáu môn, dưới tình huống sinh bệnh, Nguyên Duẫn vẫn như cũ là đệ nhất toàn trường, hơn nữa có lẽ là dưới tác dụng của những buổi học điên cuồng, tổng điểm của hắn so với người đứng thứ hai còn hơn 80 điểm!

Lão Lâm đương nhiên là cao hứng, chỉ cần bảo trì như vậy, hoàn toàn có thể lấy Trạng Nguyên môn khoa học tự nhiên toàn tỉnh! Đến lúc đó còn sẽ cộng thêm điểm thi đua của lớp, hoàn toàn có thể đậu vào Bắc Kinh! Đương nhiên, ông cũng sợ Nguyên Duẫn thiếu cảnh giác, cũng không khen ngợi nhiều, chỉ một mình ở văn phòng vui đến rạo rực.

Dù sao cha Nguyên Duẫn cũng là một viên chức nhỏ, công tác bận rộn, lúc xin nghỉ trở về nhiều lắm cũng chỉ có thể là ba ngày, hiện tại đã quay về tỉnh.

Nghe thấy cái tin tức này, cuối cùng Dung Hoàn cũng nhẹ nhàng thở ra ——

“Ngày mai em nói mẹ hầm gà, dùng bình dữ nhiệt mang qua đây, nghe nói cái đó có thể bổ sung thể lực.” Hắn có thể nói là nghĩ biện pháp, để Nguyên Duẫn sớm ngày khôi phục.

Nguyên Duẫn nhấn nhấn cổ hắn, thấp giọng nói: “Ừm, ngủ trưa đi, đừng nhớ tới chuyện này nữa.”

“Ừm.” Dung Hoàn nhắm mắt lại.

Giữa trưa có một tiếng rưỡi nghỉ trưa, bởi vì đã cấp 3, bạn học trong lớp đều chăm chỉ khắc khổ hơn nhiều, trong lúc nghỉ trưa cũng khác với năm trước, không có mấy người ầm ĩ ồn ào, ngược lại chỉ ngủ, hoặc tiếp tục làm đề.

Giữa tháng mười thời tiết nóng thật sự, vẫn là bộ dáng cũ, quạt điện quay tới quay đi, Dung Hoàn ngủ cũng không thế nào yên ổn. Tuy rằng đã tiến vào mộng đẹp, nhưng mơ mơ hồ hồ luôn nóng cả đầu. Bất quá, mấy ngày nay chỉ ngủ một nữa, cảm giác có gió lạnh thổi qua, thật ra hắn cũng có thể nghỉ ngơi tốt.

Cừu Nhã Như làm xong một bộ bài thi toán học, ngẩng đầu lên chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, đang muốn uống nước rồi ghé vào bàn nghỉ trưa một lát, theo bản năng mà nhìn về phía sau, liền thấy Cảnh Nhất Xí nằm trên bàn ngủ, Nguyên Duẫn cũng nằm trên bàn, nhưng dùng bài thi gấp thành cây quạt, vẫn luôn quạt cho hắn……

Cảnh tượng này rất khó để cho Cừu Nhã Như không nghĩ nhiều.

Đặc biệt là hai nam sinh mặt đối mặt, khuỷu tay cơ hồ là dựa vào một chỗ, cô cũng chưa từng thấy Nguyên Duẫn lộ ra biểu tình bình thản như vậy.

Cô loáng thoáng cảm thấy như mình đã biết cái gì, nhưng lại không dám nghĩ sâu, đành phải run sợ mà quay đầu lại, cô nghĩ, cô phải tìm một cơ hội nhắc nhở Cảnh Nhất Xí một chút. Còn may mắn là bị cô thấy, nếu như bị người khác trong lớp thấy thì sao?

Một ngày tiêm cuối cùng, Nguyên Duẫn đã cảm thấy hoàn toàn khôi phục, không cần đi, nhưng Dung Hoàn vẫn kiên trì kéo hắn đi.

Vừa vặn một ngày cuối cùng lại làm một cái kiểm tra rút máu, nhìn xem có hoàn toàn khôi phục không.

Nhưng hôm nay cũng không cần xin nghỉ, hai người trực tiếp chuồn khỏi trường vào thời gian nghỉ trưa, đến bệnh viện. Y tá đều biết hai người, hai người đều mặc đồng phục Hằng cao, Hằng cao ở đây cũng xem như là cao trung tương đối tốt, hơn nữa hai người đều có vóc dáng cao, lớn lên đẹp trai, rất khó để quên.

Y tá bưng khay lại tiêm cho Nguyên Duẫn, Dung Hoàn nhịn không được ở bên cạnh kêu: “Nhẹ chút.”

Chị y tá thiếu chút nữa bị chọc cười: “Em tiêm hay là cậu ấy tiêm?”

Mu bàn tay Nguyên Duẫn tiêm vào rất dễ dàng sưng, cũng không biết là vì sao, mỗi lần rút kim, mạch máu đều sẽ xanh tím một tảng lớn. Một chút đau đớn này ở trong mắt hắn căn bản là không đáng nhắc tới, nhưng liên tiếp hai lần tiêm xong, Dung Hoàn nhìn mu bàn tay hắm sưng lên, đều rất đau lòng, hắn nhịn không được sau khi tiêm xong, đem mu bàn tay đến miệng Dung Hoàn, để Dung Hoàn thuận tiện thổi một hơi.

Ước chừng là chưa bao giờ nhận được khẩn trương cùng quan tâm như vậy, cho nên mỗi lần người này nhíu mày, hắn đều muốn trân trọng.

“Sao hôm nay lại xanh?” Dung Hoàn oán giận nói: “Nói anh ấn nhiều vào sao anh không nghe.”

“Lần sau sẽ nhớ kỹ.” Nguyên Duẫn nói, con ngươi cầm lòng không được mà toát ra vài phần lưu luyến.

Dung Hoàn nắm lấy tay hắn, thuận tay xoa xoa mu bàn tay cho hắn, nói: “Không có lần sau, bệnh viện là nơi tốt nhất cả đời đừng tới!”

Hai người đang muốn ngồi thêm chốc lát, chờ miệng tiêm đọng lại mới đi, bên kia như có người thấy hai người bọn họ, bỗng nhiên chuyển bước chân, đi về phía bên này —— càng đến gần, càng thấy rõ biểu tình Nguyên Duẫn nhìn Dung Hoàn ở đáy mắt, sắc mặt người này càng khó coi.

“Cảnh Nhất Xí, con dám trốn học?”

Dung Hoàn tức khắc ngẩng đầu lên, chỉ thấy ba Cảnh cùng trợ lý của ông, không biết từ khi nào đã đứng ở trên hành lang, nhíu mày nhìn hắn, sắc mặt giận dữ.