Chương 61

Bệnh viện.

Dung Hoàn lau nước mắt, bận trước bận sau mà đăng ký nộp phí, cuối cùng là đỡ Nguyên Duẫn ngồi xuống, chờ y tá qua truyền nước cho hắn.

Nguyên Duẫn nóng đến sắc mặt trắng bệch, toát rất nhiều mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm. Nhưng cũng may kết quả kiểm tra máu, cũng chỉ là bị cảm nặng mà thôi, bác sĩ nói sốt cao không giảm dễ dàng dẫn tới bể thận viêm thận hoặc là viêm phổi gì đó, đến lúc đó sẽ không đơn giản chỉ là truyền nước biển, mà là cần phải nằm viện, nhưng may mắn là kịp thời tới.

Khi Nguyên Duẫn tới, bàn tay bởi vì nắm mảnh thủy tinh mà chảy máu, bác sĩ khoa ngoại nhìn mà giật nảy mình, trước tiên là băng bó, sau đó bắt đầu làm kiểm tra.

“Bác sĩ, còn bao nhiêu lâu nữa mới đến lượt chúng cháu?” Dung Hoàn nhịn không được đi đến bên kia thúc giục.

Bác sĩ mặc áo trắng nhìn trình tự, an ủi nói: “Còn hai lượt nữa là đến bạn học của cháu, đừng nóng vội, chờ lát nữa tiêm hạ sốt, lại truyền nước, nếu chưa ăn cơm, vậy cháu chạy đi mua cho cậu ấy chút gì đó đi, bên ngoài có siêu thị.”

Từ tối hôm qua đến bây giờ đều sốt mơ hồ, khẳng định là cũng chưa có ăn cơm.

Dung Hoàn quay đầu lại nhìn Nguyên Duẫn đang dựa vào góc tường, trong lòng rất khó chịu.

Nguyên Duẫn rũ mắt ngồi ở chỗ đó, ở trong trạng thái đóng băng tràn ngập lệ khí, trên mặt không có cảm xúc gì, không biết là đang nghĩ gì, khi rời đi quá hấp tấp, Nguyên Duẫn còn mặc áo ngủ, áo khoác cũng là của Dung Hoàn cởi ra khoác lên người hắn. Chung quanh có rất nhiều y tá cùng người bệnh đi tới đi lui, còn có TV treo ở trên vách tường, nhưng đều bị hắn ngăn cách.

Dung Hoàn trở về, nắm lấy tay Nguyên Duẫn, nói: “Anh Duẫn, anh có đói bụng không, muốn ăn gì, em đi mua.”

Nguyên Duẫn ngước mắt nhìn hắn, da môi khô ráo giật giật, như muốn nói cái gì.

Dung Hoàn hỏi: “Làm sao vậy?”

Sau một lúc lâu, Nguyên Duẫn nghẹn cứng nói: “Xin lỗi.”

Lòng Dung Hoàn tức khắc chua xót, “Không phải là anh sai, có gì phải xin lỗi?”

Tầm mắt Nguyên Duẫn lảng tránh, không dám nhìn vào mắt hắn, bị hắn nắm lấy tay cũng thập phần cứng đờ, lại nói: “Thực xin lỗi ——”

Dung Hoàn không biết nên nói cái gì, hắn ở trước mặt Nguyên Duẫn ngồi xổm xuống, hỏi: “Muốn ăn gì đó không? Em đi mua cháo, anh ăn chứ?”

Nguyên Duẫn không hé răng, như có gì đó áp lực, nhưng đôi mắt lại chậm rãi đỏ lên.

Khi Dung Hoàn đứng lên, tính đi ra ngoài mua đồ ăn cho hắn, tiếng hắn thấp thấp mà mở miệng: “Nếu bây giờ em hối hận, vẫn còn kịp, em không muốn có quan hệ với tôi, tôi đều có thể hiểu. Chuyện chỗ ngồi có thể tìm chủ nhiệm lớp, tùy tiện dùng một lý do gì đó, thầy ấy hẳn là sẽ lập tức đổi…… Chuyện ba tôi em không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết.”

Dung Hoàn: “……”

Khi hắn nói mấy chữ cuối cùng phá lệ nhẹ hơn, nhưng Dung Hoàn bỗng nhiên nghe ra quyết tâm không quay đầu lại.

Đầu Dung Hoàn choáng váng, nhìn hắn, nhưng hắn rũ đầu, làm người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Dung Hoàn nắm tay hắn, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hắn nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể hẳn là đã vượt qua 39 độ, nhưng Dung Hoàn biết hắn hiện tại không phải nói mê sảng.

“Em không có.” Dung Hoàn một lần nữa ngồi xổm xuống, muốn nhìn thẳng vào đôi mắt Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn có chút chật vật đem tầm mắt dời đi.

“Anh Duẫn, em không hối hận.” yết hầu Dung Hoàn lăn lộn, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, tỷ như nói anh có một người ba như vậy không phải là trách nhiệm của anh, em thích anh cũng sẽ không vì bối cảnh gia đình mà ghét bỏ anh, nhưng quá mức lừa người, trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút nói không nên lời.

Qua một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Còn thừa hơn nửa năm, em muốn thi đại học cùng anh, tuy thành tích của em không tốt bằng anh, nhưng thi đến một thành thị hẳn là không thành vấn đề, về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

Nguyên Duẫn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt kiệt lực giả bộ lạnh lùng tựa như đã thả lỏng.

Dung Hoàn lại kiệt lực cười cười, nói: “Nhưng mà, nếu đến lúc đó chúng ta không cùng trường, anh có thể mua xe đạp, mỗi ngày đạp xe tới gặp em, bằng không ở đại học chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ sinh theo đuổi em, anh không lo lắng sao ——”

Nguyên Duẫn bỗng nhiên cứng đờ, nắm chặt tay hắn, có chút không cam lòng.

Dung Hoàn rốt cuộc cũng nhẹ nhàng, nhếch môi: “ Còn không phải sao? Anh Duẫn, có cửa ải gì khó khăn thì cùng nhau kháng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*.”

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, việc đến tận cùng rồi cũng sẽ tự an ổn. Điều quan trọng là bạn có dám đứng dậy bước đi, mặc cho phía trước mù mịt tăm tối. Thất bại là lẽ thường tình, thành công chính là có thể bước đi cho đến cuối cùng.

Khóe mắt Nguyên Duẫn phiếm hồng, yên lặng nhìn hắn, mọi cảm xúc trong con ngươi quay điên cuồng.

Sau một lúc lâu, hắn duỗi tay dùng lòng bàn tay nóng bỏng sờ sờ gương mặt Dung Hoàn, nói giọng khàn khàn: “Được, một ngày nào đó, em không được hối hận.”

“Sẽ không hối hận.” Dung Hoàn nhướng mày hỏi: “Bây giờ đói bụng không?”

Nguyên Duẫn gật gật đầu, lại khẩn trương túm tay hắn: “Có chút.”

Dung Hoàn hóa giải khúc mắc trong lòng Nguyên Duẫn, lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra. Trong vấn đề tình cảm, Dung Hoàn tự nhận chính mình thành thục hơn so với nửa kia. Tình cảm giữa cả hai, luôn tồn tại băn khoăn, mẫn cảm và lùi bước, đặc biệt là khi một bên tự nhận là bên khác tốt hơn, bởi vậy mới sinh ra rất nhiều khúc mắc cùng hiểu lầm. Nhưng nếu chân chính cho nhau tín nhiệm, những cái đó đều sẽ không phát sinh, vô luận là có cái gì, chỉ cần cùng nhau đối mặt là được.

Hiện tại, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi ——

Không cần bao lâu, tên cặn bã kia sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống Nguyên Duẫn và hắn. Hắn và Nguyên Duẫn còn phải thi đậu đại học, trở nên nổi bật, sẽ có tương lai.

Hết thảy đều sẽ tốt lên.

Dung Hoàn lại tìm y tá mượn một cái giường, giúp Nguyên Duẫn đắp chăn, lúc này mới mặc áo khoác đi ra khỏi bệnh viện mua cháo cho hắn. Nguyên Duẫn nóng đến lợi hại, tay lại bị thương, lòng Dung Hoàn rất không yên tâm, nhưng có rất nhiều y tá giám sát, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Đồ ăn bán bên ngoài bệnh viện thật sự rất đắt, lại nhìn sắc mặt Dung Hoàn nôn nóng, mọi người đều coi hắn thành tên tiêu tiền như rác, mua hai phần cháo đã một trăm khối(~100k). Nhưng hiện tại cũng không rảnh lo cái đó.

Dung Hoàn mang theo cháo trắng rau xào vội vàng trở về, Nguyên Duẫn đã được tiêm thuốc hạ sốt, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều.

“Hạ sốt rồi sao? Em tìm y tá lấy nhiệt kế.” Dung Hoàn buông cháo.

Tầm mắt Nguyên Duẫn vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn chạy đông chạy tây, nhịn không được kéo lấy tay áo hắn, nói giọng khàn khàn: “Ngồi bên cạnh tôi một lát.”

“Đo nhiệt độ cơ thể trước.” Dung Hoàn đem nhiệt kế kéo xuống dưới, cúi xuống lột cổ áo Nguyên Duẫn ra, đem nhiệt kế nhét vào. Tay phải Nguyên Duẫn truyền nước, làm gì cũng không tiện, đành phải ngồi ở đó ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Dung Hoàn dọn cái ghế đặt bên cạnh đầu gối Nguyên Duẫn, đem đồ ăn đặt lên, ngay sau đó ngồi ở bên cạnh Nguyên Duẫn, mở cháo hộp, làm nó bớt nóng.

Hắn thấy tinh thần Nguyên Duẫn lúc này đã tốt hơn chút, nhịn không được oán trách nói: “Bệnh tới như núi, bác sĩ nói anh phải chuẩn bị truyền nước năm ngày, mới có thể hoàn toàn khỏe. Trước đó em chưa từng thấy anh bị bệnh, lần này thật sự là chuyện lớn. Còn không phải bởi vì lúc trước anh quá liều mạng, làm khả năng miễn dịch giảm xuống sao? Sau khi khỏe bệnh, buổi tối không được thức đêm.”

Con ngươi đen nhánh của Nguyên Duẫn rốt cuộc cũng nhiều thêm ý cười: “Ừm.”

Qua năm phút, Dung Hoàn đem tay thò vào cổ áo hắn.

Cổ Nguyên Duẫn bỗng nhiên hồng.

“Nhột?” Dung Hoàn liếc mắt nhìn hắn.

Trong phòng thật ra cũng có rất nhiều người, bất quá bọn họ ngồi gần góc nhất, không ai chú ý, chăm sóc người bệnh đều như vậy, người khác chỉ cảm thấy hai người bọn họ là anh em, không cố ý nhìn nhiều.

Nguyên Duẫn sinh bệnh, an tĩnh hơn rất nhiều, như con mèo lớn bị tiêm thuốc, thu hồi móng vuốt, nhìn Dung Hoàn, gật gật đầu: “Một chút.”

Dung Hoàn nhướng mày cười rộ lên, cố ý nhẹ nhàng xoa xoa phần thịt mềm dưới xương quai xanh hắn.

Nguyên Duẫn tức khắc giật mình một cái, thiếu chút nữa kéo ống tiêm xuống.

Dung Hoàn cũng không dám náo loạn, “Đừng đừng đừng nhúc nhích!”

“Chờ tôi khỏe, xem tôi thu thập em thế nào.” Nguyên Duẫn hạ giọng nói.

“Khỏe lên trước rồi nói sau.” Dung Hoàn vui sướиɠ khi người gặp họa: “ Hiện tại anh ăn cháo cũng phải nhờ em đút.”

Hắn cúi đầu nhìn nhiệt kế đã giảm, nhưng độ nóng còn cao, 38.1 độ.

Nhưng truyền nước xong hẳn là sẽ tốt lên rất nhiều.

Dung Hoàn múc một miếng cháo, đưa tới bên miệng Nguyên Duẫn, Nguyên Duẫn cúi đầu, há miệng. Không nóng không lạnh, vừa vặn vào dạ dày.

Lệ khí trong lòng Nguyên Duẫn bay sạch, lòng lúc này một mảng mềm mại. Hắn không thể để người khác đưa thư tình cho Dung Hoàn, hắn không thể để cho sau này Dung Hoàn có bạn gái, cho nên hắn cần phải nhịn đến khi thi đại học cùng Dung Hoàn, cùng đến một thành thị. Dung Hoàn có lẽ sẽ học tiếp, nhưng hắn không muốn học, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn sẽ tìm một công trình thủy lợi lương cao làm*, xây cho hai người một căn hộ, lo cho tương lai của hai người.

Trong đầu hắn đều là hình ảnh tương lai của hai người, nhưng trước hết, hắn cần tìm biện pháp, giải quyết hoàn toàn tên cặn bã kia.

Nếu không...

Dung Hoàn một bên đút cháo cho hắn, một bên chán chết mà nói: “À, đúng rồi, anh Duẫn, vùa nãy tiêm xong anh có đi WC không?”

Nguyên Duẫn: “?”

Dung Hoàn liếc hắn một cái, nói: “Bằng không vừa mới truyền nhiều nước như vậy, bây giờ lại ăn thêm cháo, nếu muốn đi WC thì làm sao bây giờ? Không phải còn cần em giúp anh kéo khóa quần chứ, một bàn tay của anh sao mà cởϊ qυầи nha?”

“……” Nguyên Duẫn bỗng nhiên ho khan, thiếu chút nữa đem ngụm cháo trong miệng sặc lên khí quản.

*Ngành Thủy lợi là một ngành khoa học kết hợp của khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, tổng hợp rất nhiều kiến thức của các chuyên ngành khác như khí tượng học, địa chất học, địa lý học, nông học, lâm học, sinh thái học, kinh tế học, khoa học môi trường,…

Ba tác dụng chính của thủy lợi là tưới tiêu, phòng lụt và phát điện

Từ đây có thể thấy rõ phương hướng và mục tiêu nghiên cứu của chuyên ngành đó là tìm giải pháp công nghệ, kỹ thuật, công trình để khai thác hiệu quả nguyền tài nguyên nước; dự báo, cảnh báo các dạng thiên tai như lũ lụt, hạn hạn,…; hạn chế, khắc phục, giảm nhẹ thiệt hại do bão lụt bằng các công trình như đê, kè, đập,..

Ngành thủy lợi gồm ba chuyên ngành chính là: Kỹ thuật thủy điện thủy lợi, kỹ thuật thủy văn và tài nguyên nước, kỹ thuật cảng đường thủy và bờ biển.