Chương 60

Trong phòng tức khắc tĩnh mịch một mảnh.

Ngoài cửa cũng an tĩnh hơn năm phút, cái loại an tĩnh giống như nghĩa địa làm Dung Hoàn chịu không nổi, hắn nhịn không được nhẹ nhàng từ trên giường bò xuống, nhưng ngay sau đó, nghe thấy được âm thanh của một nam nhân.

Cách một cánh cửa, âm thanh nam nhân vô cùng bình thường, ngữ khí cũng rất bình đạm: “Sinh bệnh? Cho nên không đi học?”

Tuy rằng ngữ khí gợn sóng bất kinh*, nhưng lại làm nhân tâm sinh ra cảm giác sợ hãi nào đó, đặc biệt là ở trong căn phòng nhỏ hẹp, cho người ta một loại cảm giác đang ép gần.

*chỉ trạng thái bình tĩnh,không chút lo sợ trước biến cố.

Lông tơ sau cổ Dung Hoàn dựng thẳng lên, nhớ tới miêu tả cha Nguyên Duẫn trong nguyên văn, người này rất khó khống chế cảm xúc của mình, có khả năng bị rối loạn nhân cách, giống như là có vài người thấy một con mèo làm sai chuyện gì, tuy tức giận nhưng nhiều lắm cũng chỉ trách móc nặng nề hai câu, nhưng loại người này, lại sẽ không khống chế được mà ném con mèo vào tường, hoặc là bóp chặt cổ con mèo, nhìn con mèo ở trên không trung vô lực dãy dụa —— cũng trong quá trình như vậy, bọn họ có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo.

Thậm chí đôi khi, con mèo kia cũng không làm gì sai, nhưng loại hình rối loạn nhân cách phản xã hội này sẽ cố ý tra tìm, tìm cớ đánh con mèo, chỉ vì muốn nhìn bộ dáng con mèo kia nằm liệt trên mặt đất, bốn chân run rẩy.

Khi mẹ Nguyên Duẫn còn sống, cảm xúc của ông ta còn khó khăn lắm mới có thể khống chế, nhưng khi mẹ Nguyên Duẫn chết, ông ta ngày càng nghiêm trọng mất khống chế.

Ngoài cửa không có truyền đến tiếng Nguyên Duẫn trả lời, nhưng ngay sau đó, hoàn toàn là đột nhiên, bỗng nhiên truyền đến tiếng đổ bể, tiếng nắm đấm, tiếng chửi rủa, “Mày bị câm sao? Hả!? Thật giống con mẹ tiện nhân của mày!”

Trái tim Dung Hoàn kinh hoàng, cách một cánh cửa cơ hồ có thể nghe được tiếng Nguyên Duẫn thô nặng thở dốc. Nắm đấm kia như đánh ở trên người hắn, thiếu chút nữa làm nước mắt hắn rơi xuống, trong nháy mắt đầu óc ong ong vang, tay cầm nắm tay điên cuồng đập cửa! Con mẹ nó, tên súc sinh này điên rồi, Nguyên Duẫn còn phát sốt, ông ta rốt cuộc muốn làm gì?!

“Anh Duẫn, cho em ra ngoài!” Dung Hoàn quát.

Động tĩnh bên ngoài đột nhiên ngừng lại một giây, như là hoàn toàn không biết trong phòng còn có người khác, người nọ có điểm kinh ngạc cười rộ lên: “Mang bạn về nhà? Sao không nói sớm, ba không có mua đồ ăn, nếu không giữa trưa ba dẫn hai đứa đến tiệm ăn?”

Biếи ŧɦái!

Trong đầu Dung Hoàn chỉ có hai chữ: Biếи ŧɦái!

Vừa dứt lời đã có tiếng bước chân đi vào, cùng với tiếng chìa khóa, như muốn qua đây mở cửa. Nhưng đồng thời lại có tiếng nắm đấm đánh, âm thanh cái ót đυ.ng vào mặt đất, âm thanh tới gần dừng lại, ngay sau đó lại là người nọ cố nén đau đớn, phẫn nộ mắng, mặt dường như biến sắc, âm tình bất định làm cho người ta sợ hãi: “Nhãi ranh! Hôm nay tao nhất định phải lột da mày!”

Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra cái gì Dung Hoàn đều không thể nhìn thấy, hắn gấp đến đỏ mắt, lau mặt, quay đầu hốt hoảng mà tìm ghế ở trong phòng. May mắn là ván cửa trong căn phòng này cũng không chắc chắn, hơn nữa bởi vì lâu năm không tu sửa, ngược lại có chút lỏng khỏi khung cửa. Hắn nôn nóng mà đập mạnh vào chốt cửa, chốt cửa rốt cuộc cũng lỏng —— Dung Hoàn đập thêm vài cái, xông ra ngoài.

Sau khi hắn rời khỏi phòng cũng không rảnh lo nhiều, ghế dựa trong tay liền nện xuống người nam nhân kia.

Nam nhân kia lay động một chút, kinh ngạc mà quay đầu nhìn hắn.

Nguyên Duẫn nhanh chóng một tay túm Dung Hoàn về phía sau, gai nhọn cả người dựng thẳng lên, thở hổn hển, hung tợn mà nhìn chằm chằm nam nhân kia. Sắc mặt hắn thoạt nhìn cực kì không xong, thực sự không còn huyết sắc, chỉ có máu bên khóe miệng, trên mặt còn có mấy vết thâm tím, lung lay sắp đổ.

“Là con trai à, ồ, tao còn tưởng mày mang bạn gái về, nhưng bạn mày mang về, ra cửa đã đón tiếp tao bằng cách đập tao?"

Dung Hoàn lúc này mới thấy rõ mặt người này.

Trong nguyên văn chưa từng có nhiều hình dung, nhưng Nguyên Duẫn lớn lên không giống ông ta, ông ta lớn lên cực kì bình thường, mang mắt kính, mặc âu phục mộc mạc, thậm chí có điểm phong nhã, trên cổ ông ta có vết bị Nguyên Duẫn đánh ra xanh tím, ông ta còn đang cười, làm người sởn tóc gáy.

“Đi!” Nguyên Duẫn kiệt lực chống đỡ, sắc mặt càng thêm trắng, đẩy Dung Hoàn.

Dung Hoàn không nói hai lời, kéo cánh tay Nguyên Duẫn lên vai mình, phải mang theo Nguyên Duẫn ra ngoài.

Nhưng sắc mặt người kia đột nhiên trầm xuống, trước bọn họ một bước đóng cửa lại, nói: “Thật không lễ phép, nhìn thấy trưởng bối mà không chào hỏi?”

Hắn bước đến như là muốn đến gần nhìn Dung Hoàn một cái.

Trong nháy mắt kia, nói Dung Hoàn không sợ hãi là nói dối, hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao Nguyên Duẫn không chịu cho hắn nhìn thấy người này, bởi vì nhân cách người này hoàn toàn là phản xã hội, đừng nói là đánh người, thậm chí là gϊếŧ người, đều có thể dễ như trở bàn tay mà làm ra. Nếu bây giờ người này nhìn thấy mặt hắn, đến lúc đó, sẽ tìm hắn gây phiền phức ——

Người kia bỗng nhiên vươn tay, nói với Dung Hoàn: “Bắt tay chứ, đây vẫn là lần đầu tiên tao thấy con trai mang bạn về, không chừng về sau sẽ thường xuyên gặp mặt.”

Cảm giác sợ hãi cơ hồ viết ở trên mặt Dung Hoàn, nhưng khi hắn còn chưa phản ứng lại, cảm xúc của Nguyên Duẫn đã vô cùng kích động.

Hắn bỗng nhiên kéo Dung Hoàn ra phía sau, tiến lên, lập tức ấn nam nhân ngã trên đất, ngay sau đó, ngón tay duỗi ra nhặt lấy một mảnh đèn bàn dưới đất, đôi mắt đỏ lộ ra dữ tợn, như dã thú, mảnh thủy tinh trong tay, kề ở trên cổ cha hắn.

“Nếu ông dám động đến em ấy, tôi sẽ gϊếŧ ông.” trong cổ họng Nguyên Duẫn phát ra âm thanh khủng bố.

Cha hắn hiển nhiên cũng không dự kiến được Nguyên Duẫn sẽ bỗng nhiên gây khó dễ, tức khắc căng chặt tại chỗ không dám nhúc nhích, trừng mắt nhìn Nguyên Duẫn, muốn dùng tay đẩy mảnh thủy tinh trên cổ: “Mày đang đùa gì vậy, tao là ba mày!”

Mảnh thủy tinh trong tay Nguyên Duẫn không chút xê dịch, siết nửa sườn cổ ông ta, khó khăn tiếp cận động mạch. Máu tươi lập tức tràn ra. Âm thanh mảnh thủy tinh trên da thậm chí có thể rõ ràng nghe được, như tiếng thịt bị cắt.

Lúc này ông ta mới hoàn toàn luống cuống, điên cuồng giãy giụa.

Trên mặt đất hỗn loạn một mảnh, tất cả đều là mảnh thủy tinh dính vết máu, trái tim Dung Hoàn kinh hoàng, chỉ cảm thấy một mặt này của Nguyên Duẫn hắn chưa bao giờ gặp, thô bạo mà bén nhọn, quả thực giống như một màn trước đêm thi đại học trong nguyên văn —— không được, không thể để Nguyên Duẫn làm ra chuyện này! Dung Hoàn từ kinh hãi cực điểm hồi phục lại tinh thần, tức khắc kinh hoảng thất thố mà tiến lên ôm lấy cánh tay Nguyên Duẫn, liều mạng túm tay hắn.

Nguyên Duẫn điên cuồng thở, trên trán cổ gân xanh đều lộ ra, hai mắt màu đỏ tươi, gắt gao nhìn chằm chằm người trên mặt đất.

Nước mắt Dung Hoàn thiếu chút nữa rơi xuống, chỉ cần nhịn một chút, tên cặn bã này sẽ lập tức rời khỏi cuộc sống của Nguyên Duẫn.

“Anh Duẫn, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Không cần phải vì loại người này mà ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của anh, em không có việc gì, anh xem, em không có việc gì.” Dung Hoàn muốn ôm cổ Nguyên Duẫn, để hắn xoay mặt nhìn về phía mình, “Ông ta chưa đυ.ng đến em.”

Dung Hoàn nói, âm thanh mang theo nghẹn ngào, cuối cùng ánh mắt Nguyên Duẫn cũng chuyển qua mặt hắn, khi nhìn thấy mặt hắn đầy nước mắt, tay nắm mảnh thủy tinh của Nguyên Duẫn bỗng nhiên cứng đờ, cả người thả lỏng từ trạng thái cực thô bạo. Nguyên Duẫn bỗng nhiên ý thức được chính mình đang làm cái gì, tức khắc thả tay, kéo Dung Hoàn đứng lên.

“Đi thôi.” Âm thanh hắn khàn khàn.