Chương 58

Thật vất vả mới đến khai giảng, Dung Hoàn nghĩ đến sắp được nhìn thấy Nguyên Duẫn, cảm thấy hưng phấn vô cùng, sáng sớm đã nhanh chóng thay đồng phục, nói trợ lý ba Cảnh đưa mình đến trường, thành tích kia quả thực làm mẹ Cảnh phải lau mắt mà nhìn, còn tưởng rằng rốt cuộc con trai bà cũng nghĩ thông suốt, biết chăm chỉ học tập. Nếu bà biết Dung Hoàn dậy sớm như vậy đến trường học rốt cuộc là vì cái gì, quả thực có thể tức đến ngất xỉu.

Phòng học cãi cọ ầm ĩ, Cừu Nhã Như đang cùng các nữ sinh khác nói về buổi leo núi trong kì nghỉ đông.

Dung Hoàn cho rằng mình đến như vậy là đã sớm rồi, kết quả tiến vào phòng học, liền thấy hình bóng quen thuộc bên cửa sổ, đang ở sát bàn của hai người.

Rất sạch sẽ, Dung Hoàn tức khắc không rảnh lo mấy người chung quanh chào hỏi mình, sau khi qua loa có lệ, liền bước nhanh chạy tới. Tuy rằng nghỉ đông cũng thỉnh thoảng kêu Nguyên Duẫn ra chơi, nhưng mỗi lần đi ra ngoài, mẹ Cảnh đều không yên tâm, phải hỏi đông hỏi tây, rốt cuộc ở trong trường vẫn thoải mái hơn.

“Anh Duẫn, chào buổi sáng.” Dung Hoàn hưng phấn mà buông cặp sách xuống.

Tầm mắt Nguyên Duẫn đã bắt đầu nhìn hắn từ khi tiến vào phòng học, chưa từng dời đi, nhịn không được hơi hơi nhếch môi: “Ừm.”

Thời tiết chuyển nóng, đã đầu xuân, Dung Hoàn từ dưới khu dạy học một đường chạy tới, cảm thấy rất nóng, nhịn không được cởϊ áσ khoác, thò lại gần mà cùng Nguyên Duẫn nói nhỏ.

Trong lòng Dung Hoàn cao hứng, nói rất nhiều, hắn cảm thấy, mấy ngày không gặp, da Nguyên Duẫn thoạt nhìn trắng hơn, càng đẹp trai, lệ khí giữa mặt cũng bớt đi rất nhiều, quả thực làm người không rời được mắt.

“Anh cắt tóc? Hình như ngắn đi rồi.” Hắn tùy ý mà sờ soạng cái ót Nguyên Duẫn, cười hì hì: “Em cũng muốn cắt, sao anh không gọi cho em?”

Nguyên Duẫn “Ừm” một tiếng, “Ngày mai dẫn em đi.”

Dung Hoàn kéo cánh tay hắn ngó trái ngó phải, xác nhận mấy ngày nay hắn không có thêm vết thương mới, mới cười nói: “Ừm, ngày mai tan học em nói với người nhà một tiếng, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi, trễ chút rồi về.”

Nguyên Duẫn nhướng mày, từ cặp sách tìm tìm, móc ra một bao kẹo sữa bò Vượng Tử, đóng gói màu đỏ, đặt lên bàn Dung Hoàn.

“Ăn tết mua, cho em.” Nguyên Duẫn nói.

“Em rất thích.” trong lòng Dung Hoàn ngọt ngào, bóc hai viên kẹo, nhét toàn bộ vào trong miệng, quai hàm phồng lên, trong miệng cũng rất ngọt.

Bên kia có người tới thu bài tập nghỉ đông, hắn không rảnh lo lấy, Nguyên Duẫn liền lấy ra từ cặp sách cho hắn, đưa cho lớp phó học tập. Lớp phó học tập hoảng sợ, cuống quít nhận lấy, lại thấy Diêm Vương sống căn bản là không nhìn mình, tầm mắt hoàn toàn tập trung vào ở trên người bạn ngồi cùng bàn của hắn.

Nguyên Duẫn nhìn Dung Hoàn ăn kẹo, con ngươi không che giấu được nhu hòa, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy người, cánh tay ấm áp chạm một chút, đầu ghé vào nhau, trò chuyện, đều có thể làm hắn cao hứng.

Nguyên Duẫn chưa từng cao hứng như vậy, hắn cho rằng mười tám năm cằn cõi, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.

Dung Hoàn chạy vội lên lầu, nóng không chịu nổi, trên trán có một tầng mồ hôi, cắn kẹo, vừa muốn duỗi tay đến cặp sách tìm giấy ăn.

Nguyên Duẫn liền đưa tới, nói: “Lần sau chạy chậm một chút, sẽ không đến trễ, rất dễ ngã.”

“Đã biết.” Dung Hoàn cười một cái, nhận lấy.

Bên kia Cừu Nhã Như đang muốn đi tới chào hỏi Dung Hoàn, tầm mắt dừng ở trên hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy Nguyên Duẫn thay đổi rất nhiều. Không phải chỉ mỗi cô cảm thấy như vậy, bạn học tam ban chỉ cần không phải mọt sách, đều phát hiện.

Bạn học năm trước học cùng Diêm Vương một năm, chưa từng thấy nhiều biểu tình trên mặt hắn, lãnh lệ lại nhiều gai, mọi người cũng không dám gần hắn, không phải vì chuyện hắn thi đứng nhất, mà là chuyện đánh nhau bị phạt!

Có thể nói Nguyên Duẫn ở trong lớp tuy nói chuyện cực nhỏ, nhưng lại tương đương với cảm giác có một người có tồn tại. Mà cảm giác tồn tại này hoàn toàn là do cả người hắn tản ra cái loại hơi thở người sống chớ gần.

Nhưng ngồi cùng bàn với giáo thảo một học kỳ, mọi người đều cảm thấy trên người hắn đã xảy ra thay đổi.

Cho mọi người mượn bài thi, đây là thứ nhất.

Bởi vì vóc dáng cao lên bắt đầu gánh vác chức vụ lau bảng đen, đây là thứ hai ——

Đại hội thể thao mùa xuân, thế mà dưới sự khuyến khích của giáo thảo, hắn báo danh thi đấu! Bạn học tam ban không thể tưởng tượng được, nhưng cũng rất cao hứng, bởi vì tế bào vận động của Nguyên Duẫn rất tốt, nếu tham gia, hạng mục tam ban luôn đứng bét nói không chừng năm nay có thể đứng nhất!

Đại hội thể thao diễn ra vào tháng tư, nhưng mưa phùn liên miên, trường học liền rời đến tháng 5, thời tiết lúc này đã bắt đầu nóng lên. Đặc biệt là trong ba ngày đại hội thể thao, mặt trời phá lệ lớn, phần lớn cổ động viên hay nữ sinh đang xem trên đài đều bung dù.

Tế bào vận động trong thân thể Dung Hoàn cũng không phải là tốt, trước chơi bóng rổ cũng là một ít chiêu thức hấp dẫn nữ sinh thôi, nhưng bạn học trong lớp đều một hai phải bắt hắn tham gia ít nhất một hạng mục, ngay cả chủ nhiệm lớp lão Lâm cũng cưỡng chế hắn tham gia ít nhất một hạng mục!

Bởi vì nếu có giáo thảo ở sân vận động, đến lúc đó tiếng cổ vũ nhất định sẽ rất đồ sộ! Thi đua của tam ban sẽ tăng lên!

Dung Hoàn bất đắc dĩ, liền báo danh vào mục ném tạ. Không phải hắn không muốn tham gia, mà là tuy rằng Cảnh Nhất Xí tay dài chân dài, nhưng tế bào vận động bẩm sinh đã khuyết thiếu, chạy nhiều cả người sẽ căng thẳng, uống nhiều canh bổ của mẹ Cảnh cũng chưa có tác dụng gì.

Nghe hắn báo hạng mục này, mặt lão Lâm đều đen: “……” lớp học rất vất vả mới có nhiều nam sinh vóc dáng cao ráo, kết quả lại là một cái bao cỏ thôi sao ? Ném tạ là nghiêm túc sao??!

May mắn hắn thi ở hạng mục cuối cùng, còn có thể chơi một lát.

Nhưng Nguyên Duẫn thi chạy đường dài, Dung Hoàn âm thầm kích động, trước tiên mua mấy thùng nước khoáng chúc mừng bạn học trong lớp, vẫn là Nguyên Duẫn giúp hắn từ quầy bán quà vặt vác qua. Đặt dưới bóng cây, các nam sinh chạy xong một ngàn năm trăm mét tựa như sắp chết thở phì phò xông tới uống nước.

“Được đó, Cảnh Nhất Xí!” Liêu Vũ không tham gia hạng mục, chỉ phụ trách hậu cần, kinh ngạc mà nhìn Dung Hoàn: “Nước khoáng này bốn khối 5-1 chai(~15k/1chai), là loại đắt nhất, cậu thật có lòng nha!”

“Thổ hào.*” Một nam sinh khác hâm mộ mà ôm cổ Dung Hoàn, ngay sau đó đối Liêu Vũ cười nhạo nói: “Ai kêu lớp trưởng cậu mua ít nước như thế, làm cho rất nhiều tuyển thủ không có nước uống, may mắn là còn có giáo thảo yêu quý của chúng ta.”

*thổ hào(Phú hào): địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ.

“Giáo thảo yêu quý?” Dung Hoàn bật cười nói, ngay sau đó bị Nguyên Duẫn liếc mắt một cái, trong lòng hắn lộp bộp, bỗng nhiên vô cùng tự giác mà đẩy tay nam sinh đang đáp ở trên cổ mình.

Nước trong chốc lát đã phát đi rất nhiều, may là mua vài thùng, đủ phát.

Lại qua một lúc đã bắt đầu thi chạy đường dài, có người kêu từ loa phát thanh, Nguyên Duẫn nhéo nhéo lòng bàn tay Dung Hoàn, xoay người đi đến trước đường kẻ bên kia chuẩn bị.

Nữ sinh đội cổ vũ bên kia cũng rất náo nhiệt mà kêu: “Cảnh Nhất Xí, cho chúng tôi một thùng đi! Giáo hoa cũng ở bên này!”

Dung Hoàn ngẩng đầu vừa thấy, Doãn Giai Hi đang ngồi chỗ đó, che dù, nhìn về phía hắn, tất cả đều là lịch sử xấu của Cảnh Nhất Xí. Dung Hoàn tức khắc đau đầu, nghĩ thầm may mắn là Nguyên Duẫn đã đi ra, nếu không bị hắn nghe được lời này, hắn lại không thể nào giải thích rõ ràng.

Giờ mà tiếp tục ở lại thì càng rối, Dung Hoàn nhanh chóng từ trên mặt đất cầm lấy hai chai nước khoáng, đối người bên cạnh nói: “Tôi đi trước, các cậu phân nước cho bọn họ đi.”

“Cậu đi làm gì ?" Liêu Vũ vừa muốn duỗi tay bắt lấy Dung Hoàn, Dung Hoàn đã mất tăm.

Khi Liêu Vũ quay đầu, chỉ thấy hắn hưng phấn mà cầm máy ảnh, đi về phía đường đua.

Nam sinh bên cạnh Liêu Vũ phun tào nói: “Chủ nhiệm lớp để giáo thảo lớp chúng ta phụ trách quay chụp, kết quả trong máy ảnh không có mấy bức ảnh chụp người khác, tất cả đều là bạn cùng bàn của cậu ấy.”

Liêu Vũ vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười rộ lên: “Hình dáng thảm bại kia của các cậu, mồ hôi đầy đầu như đi cấy lúa, có cái gì đẹp mà chụp, vẫn là nên chờ Nguyên Duẫn xoay chuyển chiến cuộc đi.”

“……”

Dung Hoàn xách theo máy ảnh đi qua, Nguyên Duẫn đang ngồi xổm trên mặt đất cột dây giày, so với các tuyển thủ ăn mặc hoa hoè loè loẹt lộ đùi lộ cơ bắp hoàn toàn khác biệt, hắn chỉ mặc đồng phục ngắn tay, giày thể thao màu trắng, mái tóc đen nhánh rất ngắn, nhìn rất sáng sủa thoải mái.

Thời tiết nóng, trên trán Nguyên Duẫn có một tầng mồ hôi mỏng, làn da trắng đến mức có thể phát sáng, lông mi đen nhánh ở trên khuôn mặt tuấn tú rơi xuống một cái bóng hình quạt, nhìn đến lòng Dung Hoàn phát ngứa.

“Anh Duẫn!” Dung Hoàn hô.

Nguyên Duẫn nhìn qua ——

“Tách.” Dung Hoàn nhanh chóng ấn màn trập xuống, nhìn ảnh Nguyên Duẫn bên trong, sườn mặt nhìn qua, khi nhìn thấy là hắn, hờ hững cùng lạnh băng trên mặt vừa vặn thu hết lại, hai mắt nheo lại, phá lệ soái khí.

Khóe miệng Nguyên Duẫn nhếch lên, đi đến bên hắn.

“Anh xem chụp thế nào?” Dung Hoàn đem album lùi lại mấy trang, sợ người khác nghe thấy, dùng âm khí cùng Nguyên Duẫn nói nhỏ, nói: “Chụp anh thật nhiều, đến lúc đại hội thể thao kết thúc, tất cả đều gửi qua di động của em, còn trong này thì xóa hết.”

Nguyên Duẫn bị âm thanh kiêu ngạo keo kiệt của hắn câu dẫn đến mức cổ hồng hồng, nhìn hắn trong chốc lát, vuốt cổ nói: “Cùng nhau chụp một tấm.”

“Ừm ừm.” Dung Hoàn sao có thể không muốn, đôi mắt đều sáng hơn, lập tức tìm một bằng hữu lớp khác bên cạnh, dạy hắn ấn màn trập, bản thân đứng ở bên cạnh Nguyên Duẫn.

Khi tiếng chụp hình vang lên, Nguyên Duẫn vừa lúc vươn cánh tay đáp ở trên cổ Dung Hoàn, đem hắn ôm vào trong l*иg ngực.

Động tác nam sinh kia cũng không dừng lại, cũng không có chú ý. Bản thân Dung Hoàn cũng có thể cảm nhận được ấm áp trên cánh tay Nguyên Duẫn bị phơi nóng, trong lòng bỗng nhiên nhảy nhanh, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cũng chỉ có ngón tay Nguyên Duẫn bất động thanh sắc mà rũ ở trên xương quai xanh Dung Hoàn, là tư thái thân mật mà người ngoài không biết.

Hai người đều rất ăn ảnh, ảnh chụp không tồi, Dung Hoàn mặt mày hớn hở, vô cùng xán lạn.

Nguyên Duẫn cũng khó gặp mà cong môi, tựa như nước đá tan.

Thi chạy đường dài rất dài, đồng thời tham gia còn có mấy người chuyên thể thao, người bình thường tham gia căn bản là sẽ thua không thể nghi ngờ, nhưng mà năm nay, Nguyên Duẫn là vũ khí bí mật của tam ban.

Hắn cùng mười mấy tuyển thủ lớp khác ngồi xổm trên mặt đất, tư thế xuất phát chạy tiêu chuẩn mà tuyệt đẹp, cong phần lưng bị mướt mồ hôi, lại tựa như mũi tên vận sức chờ lao ra.

Tiếng súng vang lên “Bằng” ——

Hắn cùng mấy tuyển thủ xông lên, toàn bộ tam ban đều sôi trào, đoàn kết cùng hứng khởi xưa nay chưa từng có. Tổng cộng 5000 mét, nam sinh không có sức chịu đựng cùng sức bật, căn bản đều chạy không nổi. Toàn bộ tam ban hơn 50 người, lấy Dung Hoàn là chủ, trên cơ bản nam sinh nữ sinh đều toàn từ trên khán đài nhảy xuống, chạy đến bãi cỏ giữa sân điền kinh, tầm mắt hoàn toàn đi theo Nguyên Duẫn.

Trên đường băng trán Nguyên Duẫn chảy đầy mồ hôi, khi chạy qua Dung Hoàn, mắt cũng phân tâm nhìn qua.

Thế mà có nữ sinh bên cạnh che miệng kêu lên: “Làm sao bây giờ tôi bỗng nhiên cảm thấy bạn học Nguyên Duẫn khi không hung cũng rất soái!”

Vốn dĩ là nhìn hắn.Trong lòng Dung Hoàn rít gào nói, trễ rồi! Bây giờ mới phát hiện đã chậm rồi! Anh ấy đã sớm là của tôi! Hắn cũng giống mấy bạn học tam ban, trong lòng đập bịch bịch, khi Nguyên Duẫn chạy vòng thứ hai, lại nhìn qua hắn, hắn nhịn không được dùng hết toàn lực hô: “Anh Duẫn ——! Cố lên ——!”

Người tam ban như ở trong mộng mới tỉnh, tức khắc đi theo một đoàn gào lên: “Nguyên Duẫn! Cố lên! Nguyên Duẫn tam ban! Cố lên!!!”

Trong nháy mắt, hồn tam ban giống như bay lên, giống như Nguyên Duẫn hoàn toàn hòa vào tam ban.

Dung Hoàn cười rộ lên, 200 mét cuối cùng, hắn đi theo dòng người chạy đến điểm cuối, đứng ở sau vạch đích chờ Nguyên Duẫn. Áo khoác Nguyên Duẫn còn ở trong l*иg ngực hắn, vài vòng chạy này thực sự quá kích động, cũng không biết để chỗ nào.

100 mét cuối cùng ——

50 mét cuối cùng ——

10 mét cuối cùng ——

Dung Hoàn nhìn chằm chằm thiếu niên ngày càng gần mình, trên mặt tràn đầy tươi cười, hai tay đặt ở bên miệng lớn tiếng kêu: “Anh Duẫn!”

Nguyên Duẫn là người thứ nhất đến vạch đích, bạn học tam ban đều kinh hô, như một tổ ong mà chạy đến bên này, hắn bỗng nhiên tiếp tục chạy đến phía trước vài bước, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối Dung Hoàn, bỗng nhiên đem người nhấc lên! Dung Hoàn hoảng sợ, trái tim lại nhảy lên rất mau, may mắn không quá vài giây, Nguyên Duẫn liền thả hắn xuống.

Những người khác trong tam ban đều vây quanh lại, hưng phấn kích động quên cả đầu óc, hoàn toàn không rảnh lo Nguyên Duẫn ngày thường có bao nhiêu hung, tất cả đều cao hứng đến chỗ này nhảy lên: “Anh Duẫn a a a a! Thắng! Lớp chúng ta lần đầu thắng chạy đường dài!”

Dung Hoàn vặn bình nước khoáng, ha ha cười đưa qua: “Mau uống.”

Nguyên Duẫn uống mấy miếng, niết ở lòng bàn tay, đối hắn nói: “Đỡ anh đi một chút.”

“Tôi đỡ tôi đỡ!” Bên cạnh tức khắc có nam sinh sùng bái không thôi nói.

Dung Hoàn đẩy tay nam sinh kia, cười nhìn hắn một cái: “Cậu đỡ làm gì? Tôi đỡ là được.”

Hắn nâng cánh tay Nguyên Duẫn, đẩy đám người tam ban, hai người đi vài bước, dưới ánh nắng chói chang, tất cả đều là cỏ xanh, mồ hôi, hơi thở niên thiếu, Nguyên Duẫn bỗng nhiên cười: “Kỳ thật cũng không cần đi, không mệt.”

“?”Dung Hoàn nói: “Vậy anh còn muốn em đỡ một chút?”

Nguyên Duẫn nhướng mày: “Bọn họ quá vui, tôi chỉ muốn ở một chỗ cùng em.”

Dung Hoàn bật cười, nói: “Chúc mừng anh đạt giải nhất, đến lúc đó lão Lâm chắc chắn sẽ cao hứng muốn chết, chắc chắn là ở trước toàn lớp khen anh, anh Duẫn, em thật sự vì anh mà cảm thấy vui vẻ……” Nói, bỗng nhiên giật mình nhớ tới: “Từ từ, áo khoác của anh không biết em ném chỗ nào rồi, đi tìm nhanh, không chừng đã bị người khác giẫm rồi.”

Nguyên Duẫn: “……”