Chương 57

“…… Anh nghĩ gì đó? Loại chuyện này là chưa ăn thịt heo cũng đã thấy con heo chạy*?” Dung Hoàn trào phúng nói, kỳ thật trong lòng hoảng thật sự. Không đợi Nguyên Duẫn suy nghĩ sâu xa, mười phần muốn sống mà đem tay áo Nguyên Duẫn lật ra, chột dạ mà rời đề tài: “Mấy ngày tiếp theo tiêm bốn mũi phải không, đến lúc đó em bồi anh.”

*(1):ý chỉ việc dù mình chưa từng trải qua, nhưng hẳn cũng đã biết nó đại khái như nào

Nguyên Duẫn nghi ngờ một lát, nhưng vẫn tạm thời đem chuyện này bỏ qua: “Ừm.”

Hắn nhìn Dung Hoàn, khóe mắt đuôi lông mày còn phiếm hồng, băng sơn ngày thường rút đi, lộ ra một chút ý vị ôn nhu.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn đen, cuối cùng một chuyến xe cũng không có, hai người tính hôm nay trở về thành phố, nhưng xem ra là không được rồi. Dung Hoàn bị Nguyên Duẫn nắm tay, chậm rãi đi về quê quán, trên đường nhận được điện thoại của mẹ Cảnh, hỏi hắn ở bên ngoài chơi thế nào. Nói là hôm nay anh trai từ đại học trở về, kết quả không thấy hắn, vô cùng mất mát.

Nguyên Duẫn ngẫu nhiên nghe thấy vài câu từ trong điện thoại tiết ra, cũng có thể tưởng tượng được, mẹ Dung Hoàn tất nhiên là một vị nữ nhân vô cùng ôn nhu. Thật ra hắn cũng không có cảm giác gì nhiều lắm, chỉ là nghĩ đến, trách không được người này lại nóng như vậy, ấm áp, hướng về phía trước, nhiệt tình, thì ra là sinh ra ở trong một gia đình tốt như vậy.

Dung Hoàn nói: “Không ăn, thật sự không cần, mẹ, ngày mai con trở về, mẹ không cần chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, con sẽ căng chết.”

Nguyên Duẫn nhịn không được hiện lên ý cười, cũng không có quấy nhiễu Dung Hoàn, che chở Dung Hoàn sang bên đường.

Nhưng lúc sau Dung Hoàn tắt điện thoại, thấy không rõ sườn mặt Nguyên Duẫn, bỗng nhiên nhớ tới Nguyên Duẫn từ nhỏ đã không còn mẹ, nghe hắn cùng mẹ nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, trong lòng sẽ không khó chịu chứ ——

Trong lòng hắn bất an, nhịn không được thật cẩn thận mà dùng ngón trỏ khảy nhẹ ngón út Nguyên Duẫn một cái, cười nói: “Anh Duẫn, hôm nay anh thoát khỏi miệng chó thật đẹp trai, nhưng buổi tối hẳn là không thể đυ.ng nước, muốn em giúp không?”

“Em muốn giúp như thế nào?” Nguyên Duẫn trở tay đem tay Dung Hoàn nắm càng chặt.

Dung Hoàn chỉ nghĩ là mấy việc vắt khăn lông linh tinh, nhưng thấy Nguyên Duẫn nhíu đuôi lông mày, bỗng nhiên nói chuyện có chút ngượng ngùng. Vừa mới xác định quan hệ, tiến triển không thể nhanh như vậy chứ? Loại chuyện lau mình một tay cũng có thể làm nhỉ? Hắn cũng không ngại, nhưng hiện tại một đời này Nguyên Duẫn còn ba đến bốn tháng nữa mới tròn 18 tuổi ——

Dung Hoàn miên man suy nghĩ, Nguyên Duẫn nhìn hắn, mặt mày nhu hòa một mảnh, trong lòng chảy ra ấm áp.

Kỳ thật hắn có thể biết những cái tâm tư nhỏ đó của Dung Hoàn, Dung Hoàn sợ hắn nghe được đề tài về mẹ trong lòng sẽ khó chịu, cho nên mới cố ý nói sang chuyện khác. Mặt trời nhỏ của hắn luôn tốt như vậy, luôn tốt như vậy đối với hắn.

Tốt đến mức hắn càng nắm chặt tay, sợ đánh mất.

Buổi chiều hai người chạy như điên cơ hồ hơn hai mươi phút, cả người đều là mồ hôi, bị gió lạnh thổi, đều dính ở sau lưng, lúc này về đến nhà, cũng không muốn làm việc, tắm rửa xong, liền lập tức lên giường nằm xuống.

Đều là ở trên một cái giường, nhưng tâm tình đêm qua cùng tối nay của hai người đã hoàn toàn bất đồng.

Hai người tuổi còn nhỏ, đặc biệt là Nguyên Duẫn, đối với loại chuyện chỉ ôm muốn nói lại thôi, cũng không dám dễ dàng nhắc tới, vì thế hai người mặc quần áo cuộn tròn ở trên giường, lăn đến một chỗ ôm nhau ngủ, thân thể dán vào nhau, nhưng cái gì cũng không phát sinh.

Cũng chính là khi ngửi được mùi hương trên người Dung Hoàn, hô hấp Nguyên Duẫn cũng chỉ có chút thô nặng mà thôi.

Bị ảnh hưởng bởi cơ thể căng chặt của Nguyên Duẫn, Dung Hoàn nửa ngày không ngủ, vừa mở mắt, liền đối mặt với ánh mắt đen nhánh của Nguyên Duẫn đang chăm chú nhìn mình. Đã hơn nửa đêm, nương theo ánh trăng, có chút cảm giác ái muội.

“Làm sao vậy?” Dung Hoàn cảm giác hai người rất gần, hơi thở hắn phun ở trên má mình, hơi hơi nóng lên, nhịn không được hỏi.

Nguyên Duẫn lại nhắc tới chuyện kia: “Nếu đó là lần đầu tiên của em, vậy tại sao em lại biết, hôn môi không đơn thuần chỉ là chạm miệng ——”

Dung Hoàn tức khắc đau đầu, sợ chuyện này quá đi, nói: “Có vài người có thiên phú dị bẩm, tỷ như em, trước lạ sau quen, anh Duẫn, em thấy anh chậm hiểu đấy, nếu anh không tin, vậy anh thử chủ động một lần nữa xem, chắc chắn lầm này anh sẽ thuần thục.”

Nguyên Duẫn bán tín bán nghi, nhưng nhìn chằm chằm đôi môi no đủ của hắn.

“Thử lại một lần.” Nguyên Duẫn nói, ngay sau đó một tay đè lại bả vai Dung Hoàn, đè lên người hắn, chậm rãi hạ xuống môi hắn.

Dung Hoàn: “…… Anh…… Ưʍ.”

……

Khi Dung Hoàn về nhà, anh trai Cảnh Nhất Xí Cảnh Mông đã trở lại trường học, hắn đúng là biết bỏ qua thời điểm mấu chốt, số lần về nhà đã ít. Thật vất vả mới trở về một chuyến, kết quả thấy Cảnh Nhất Xí không ở nhà, còn tưởng rằng em trai còn giận mình từ chuyện nghỉ hè, cảm thấy tẻ nhạt vô vị, vì thế ở nhà hai ngày liền về trường.

Kết quả khi Dung Hoàn trở về lại đã vừa vặn không nhìn thấy hắn.

Dung Hoàn cũng không hỏi nhiều, sau khi trở về liền bị mẹ Cảnh kéo đi ăn vài bữa tiệc lớn, kết quả kéo đến hai ba ngày trời, nằm ở trên giường cái gì cũng không muốn làm. Kì nghỉ đông cũng sắp hết, nhưng bài tập còn rất nhiều, hắn còn tính tự mình làm, nhưng sau đó phát hiện chuyện vui mới, liền hoàn toàn một chữ cũng không muốn động, đều nhờ hệ thống giúp hắn chuẩn bị đáp án, hai ngày cuối rồi chép.

Hắn nói chuyện phiếm với Nguyên Duẫn qua WeChat .

Vừa mới bắt đầu hai ngày còn mệnh lệnh giảng giải Nguyên Duẫn nhiều lần, buổi tối phải nói “Ngủ ngon” mới đi ngủ, sau đó thì không cần nhắc nhở, Nguyên Duẫn đều chủ động gửi qua.

Yêu đương như vậy cũng có chút đáng yêu, Dung Hoàn thường xuyên được Nguyên Duẫn gửi những cái icon hoàn toàn khác với tính cách, cũng không phù hợp với biểu tình mừng rỡ khi lăn lộn trên giường, cảm giác bị tuyết lớn nhốt ở nhà nghỉ đông cũng trong đi không ít.

Nguyên Duẫn lúc trước chỉ có một nhóm QQ, là vì bài tập trong lớp, di động cũng chưa có WeChat, hiện tại có, cũng chỉ có thêm Dung Hoàn.

Dung Hoàn click mở bìa album bẹn bè, phát hiện một chuyện làm người rất mặt đỏ tai hồng.

Mặt bìa kia là từ lầu 3 phía tây phòng học chụp được, sân bóng rổ, là khi hắn cùng đám bạn Cảnh Nhất Xí chơi bóng rổ, vẫn là thời điểm mùa hè, áo tay ngắn vén lên trên vai, vùi đầu lau mồ hôi.

Một chút cũng không đẹp trai, kỹ thuật nhϊếp ảnh cũng không tốt, chỉ có thể thấy một chấm đen nhỏ trên nền đất xi măng màu trắng, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn ra kia là hắn.

Mịa, chụp lúc nào thế.

Dung Hoàn nghĩ thầm, lúc trước hoài nghi là sau khi tan học Nguyên Duẫn đều ở lại phòng học xem hắn chơi bóng rổ mới về muộn, quả nhiên!

Hắn đem đầu vùi vào trong chăn, tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng nhiều hơn vẫn là vui sướиɠ, quả thực nhịn không được trộm like Nguyên Duẫn. Vì thế qua một lát, hắn bò dậy, đem ảnh bìa bạn bè cũng đổi thành một mảnh sân thể dục mờ mịt tuyết lớn——

Người khác nhìn không hiểu, nhưng hai hàng dấu chân trên tuyết, đúng là ngày cuối cùng của học kỳ 1 hắn chơi ném tuyết cùng Nguyên Duẫn, hắn tùy tay chụp được.

Cỡ giày hai người không khác biệt lắm, ở trên nền tuyết giao vào nhau.

Tới buổi tối tắm rửa xong, Dung Hoàn cầm lấy di động, phát hiện có người like bìa hắn. Là Nguyên Duẫn.

Dung Hoàn: “……”

Mặt hắn đỏ lên.

Xong đời, hắn còn muốn khai giảng mà.

Nghỉ đông hắn lại đi ra ngoài gặp Nguyên Duẫn vài lần, hắn cũng không có mở miệng muốn đến nhà Nguyên Duẫn, hai người đến công viên gần đó đi dạo, cũng khá tốt. Trên đường gặp bạn trong lớp, mỗi lần nhìn qua, nắm tay hai người lại nhanh chóng buông ra. Chơi một chút hai người lại đi xem phim điện ảnh, ăn bắp rang còn chơi game.

Đêm giao thừa, Dung Hoàn giúp mẹ Cảnh dán câu đối ở cửa, hơn 10 giờ tối xem xuân vãn(giống Táo Quân bên mình) được một nữa, bỗng nhiên nhớ tới không biết Nguyên Duẫn đang làm cái gì.

Cha Nguyên Duẫn nghỉ đông cuối năm việc nhiều, cho nên không trở về, tâm trạng Dung Hoàn mới có thể tốt như vậy, nếu không chỉ cần vừa nghe thấy tin người nọ trở về, thần kinh hắn sẽ lập tức căng chặt lên.

Hắn thừa dịp mẹ Cảnh không chú ý, trở về phòng, gửi tin nhắn cho Nguyên Duẫn: “Đang làm gì đó?”

Nguyên Duẫn: “Xem xuân vãn.”

Ban ngày Dung Hoàn đã phát giận kì nghỉ đông sao không nhanh bằng like của bằng hữu, like hết WeChat, hắn phát hiện Nguyên Duẫn đang điên cuồng like cho hắn. Dung Hoàn tức khắc hết sức vui mừng, nghĩ thầm sao bạn trai nhỏ làm người thích như vậy a, còn nghiêm túc like đến năm trước —— năm trước đều là bạn bè Cảnh Nhất Xí like!

(có lẽ là like thể hiện sự chúc phúc, may mắn chăng?)

“Không dán câu đối xuân, không phóng pháo cầu nguyện sao?” Dung Hoàn lại hỏi. Thành thị này còn chưa bắt đầu cấm pháo, vẫn có vài người trong tiểu khu phóng pháo.

Hắn đoán một mình Nguyên Duẫn lẻ loi trong nhà, chuyện đoàn tụ gia đình này kia khẳng định là sẽ không có làm. Hắn lại đau lòng.

Nhưng Nguyên Duẫn nói: “Cầu Nguyện.”

Dung Hoàn tò mò hỏi: “Cái gì?”

Nguyên Duẫn: “Dựa theo tập tục sẽ nấu rất nhiều cơm, làm chút đồ ăn, cúng Bồ Tát, cắm lư hương, ba quỳ chín lạy, hy vọng em cả đời trôi chảy, khỏe mạnh vô ưu, vĩnh viễn hạnh phúc .”

Câu nói vô cùng đơn giản, nhưng Dung Hoàn nhìn chằm chằm, mắt cong cong sáng lấp lánh.

“Sẽ, anh Duẫn, anh cũng vậy."