Chương 56

Lời này vừa hỏi ra, không khí giữa hai người đột nhiên đọng lại vài giây.

Là cái loại bất cứ lúc nào cũng sẽ lau súng cướp cò, trong không khí tràn ngập nóng rực. Ngay cả sắc mặt Dung Hoàn cũng có chút nóng, trên mặt có chút ngứa, duỗi tay gãi gãi, trái tim nhảy không ngừng, tầm mắt từ trên người Nguyên Duẫn thoáng dời đi.

Nhưng cách sau một lúc lâu Nguyên Duẫn không có phản ứng gì, vài giây này thật sự rất dài, Dung Hoàn nhìn chằm chằm hành lang, sắp đếm được gạch men có bao nhiêu viên, bên cạnh vẫn yên tĩnh, Dung Hoàn nhịn không được quay lại nhìn Nguyên Duẫn, thấy biểu tình hắn cứng đờ, không biết đang suy nghĩ cái gì ——

“Hỏi anh đó?” Dung Hoàn nhịn không được.

Kỳ thật hắn có chút đoán không ra tâm tư Nguyên Duẫn, theo đạo lý mà nói, Nguyên Duẫn biểu hiện mình ghen ra ngoài, con ngươi cũng ngẫu nhiên toát ra ánh sáng, hình như đều nói lên là thích hắn, nhưng Nguyên Duẫn nói rất ít, dẫn tới hắn cũng không quá chắc chắn. Nếu dự tính sai, hiện tại đâu chỉ dừng lại ở tình cảm giai đoạn đầu?

Dung Hoàn càng cân nhắc càng cảm thấy chính mình quá nóng vội, nhịn không được nói thầm, muốn cứu vãn một chút tôn nghiêm: “…… Em chỉ là nói giỡn, anh đừng để trong lòng, có khả năng là trong trường có rất nhiều người theo đuổi em, cho nên em nhìn ai cũng cảm giác như người đó thích em……”

Ai ngờ hắn còn chưa nói xong, người bên cạnh đã phát ra một tiếng thấp thấp trong cổ họng: “Ừ.”

Dung Hoàn: “……?”

Nguyên Duẫn ngước mắt nhìn chằm chằm Dung Hoàn, trái tim trong ngực nhảy đến sắp vụt ra, hô hấp cũng có chút thô nặng. Hắn còn băn khoăn, cho nên khi nghe được lời của Dung Hoàn, thình lình nhảy ra một câu khiến tim hắn đập nhanh mà xa lạ, đầu tức khắc trống rỗng.

Khác với lúc đánh nhau, đánh nhau đơn giản chỉ là hai kết quả, đem người khác đánh gục, hoặc là chính mình bị thương, nhưng hiện tại hắn thừa nhận, hắn không biết sẽ có loại kết quả gì, hắn theo bản năng mà trầm mặc.

Nhưng hắn lại nghe được Dung Hoàn nói câu tiếp theo ——

Trong trường có rất nhiều người theo đuổi em.

Kỳ thật đâu chỉ là trường học, người ấm áp đáng yêu như vậy, vô luận là ở nơi nào, đều sẽ có người thích, đều sẽ có người dùng ánh mắt cực nóng theo đuổi.

Trong lòng Nguyên Duẫn bỗng nhiên lại sinh ra cảm giác sợ hãi.

Từ khi gặp Dung Hoàn tới nay, chân thật mà sinh động lăn lộn ở trong đầu hắn. Chưa bao giờ có người không màng đến bén nhọn lạnh nhạt của hắn, kiên trì không dứt mà tiếp cận hắn, chưa bao giờ có người ở trước mặt giáo viên và bạn học bảo vệ hắn như vậy, chưa bao giờ có người thấy hắn bị thương mà nóng vội thành như vậy, cũng chưa bao giờ có người thẳng thắn thành khẩn mà tin tưởng hắn……

Nếu hắn không duỗi tay bắt lấy, người bên cạnh hắn sẽ trốn khỏi hắn, thậm chí là những người khác. Nghĩ đến đây, sợ hãi thậm chí áp cả băn khoăn trong lòng hắn.

Lại hoặc là nói, ích kỷ cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu lấn át mọi thứ.

Nguyên Duẫn nhịn không được lại “Ừ” một tiếng, yết hầu hắn gian nan lăn lộn hai cái, nhìn chằm chằm Dung Hoàn, màu đỏ bên tai dần dần nhiễm tới khuôn mặt tuấn tú. Hắn nặng nề hỏi: “Vậy em thích tôi không?”

Dung Hoàn còn chưa phản ứng lại, “Ừ” là tỏ vẻ thừa nhận sao, nhưng cũng quá không công bằng đi, cũng không chính miệng nói ra hai chữ “Thích” . Nhưng ngay sau đó nghe được lời của Nguyên Duẫn, hắn vẫn không chút do dự nói: “Đương nhiên, em không thích anh thì đi theo mang bữa sáng cả một học kì cho anh làm gì, em đâu ngốc, còn không phải muốn anh sao?”

Nguyên Duẫn: “……”

Ánh mắt Nguyên Duẫn thâm túy, bỗng nhiên nói: “Lên.”

“Hả?” Dung Hoàn hoảng sợ, thấy thần sắc hắn căng chặt, một bộ hạ quyết tâm thật lớn, tựa như bộ dáng muốn chịu chết, không biết hắn muốn làm gì.

Hắn đứng lên, Nguyên Duẫn liền dùng tay không bị thương, duỗi qua bắt lấy tay hắn, mang theo hắn từ dòng người chen chúc xô đẩy đi qua hành lang. Lần này Nguyên Duẫn chủ động nắm tay hắn, lòng bàn tay hai người đều có chút đổ mồ hôi, hắn nhận thấy được trên người Nguyên Duẫn có căng chặt với run rẩy kích động, trên cổ cũng nhiễm một tầng hồng mỏng, tuy rằng trên mặt Nguyên Duẫn còn kiệt lực làm ra bộ dáng không có việc gì, nhưng tay chân lại lộ ra sông cuộn biển gầm cùng mừng rỡ như điên trong lòng.

Dung Hoàn nhịn không được cong cong khóe miệng.

Từ sở đi ra ngoài, trong sân có một hồ nước nhỏ, nhân viên y tế thường tới phơi nắng. Lúc này bởi vì chuyện trong sở vội, cho nên phía sau im ắng, cơ hồ là không có người.

Nguyên Duẫn kéo hắn đi qua, quay đầu lại liền thấy hắn cười đến đôi mắt sáng lấp lánh, trái tim Nguyên Duẫn tức khắc đập càng nhanh.

“Em trước kia đã nói như vậy với người khác chưa?” Nguyên Duẫn không có buông tay hắn ra, nhưng tầm mắt có chút khẩn trương căng chặt mà dời đi, mũi chân không tự giác mà đá hòn đá trên mặt đất.

Trước kia Dung Hoàn xuyên vào quyển sách này, chỉ diễn kịch, chưa bao giờ nói, hắn cho rằng lúc đóng phim nói những lời này đều không tính gì hết. Nhưng đã nói câu như vậy với Kim Chiêu đời trước, nhưng bọn họ là cùng một người, cũng không tính. Cho nên Dung Hoàn nghĩ nghĩ, trả lời nói: “Không có.”

Nguyên Duẫn kiệt lực bảo trì khuôn mặt vô biểu tình, nhưng khóe miệng lại không khống chế được lặng lẽ giơ lên một chút, màu đỏ bên tai hắn càng đậm, ánh mắt cũng đột nhiên sâu thẳm, âm thanh khàn khàn hỏi: “Vậy em cùng người khác……”

Dung Hoàn: “Cái gì?”

“Làm ra bộ dáng này rồi?” Nguyên Duẫn nhìn chằm chằm màu môi Dung Hoàn, tâm phát hoảng, bỗng nhiên dùng cái tay quấn băng vải, ấn cái ót Dung Hoàn, trực tiếp hôn lên.

Cũng không phải là mềm mại cho vào miệng là tan, mà là có chút co dãn, ấm áp, còn có hơi thở phun ở trên mặt hắn, khoảng cách gần như vậy, hắn còn có thể thấy lông mi Dung Hoàn, tựa như lướt qua trái tim hắn. Hắn như bị mê hoặc, trong lòng bỗng nhiên có du͙© vọиɠ, như sắp từ bỏ hết thảy lao ra khỏi gông cùm xiềng xích.

Trong lòng hắn đích xác có băn khoăn, có chật vật, có lùi bước, nhưng khi người này nói thích hắn, bỗng nhiên hắn mất khống chế.

—— tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.

Từ nay về sau, người này là người quan trọng nhất của hắn, người hắn quý trọng nhất. Tình yêu cùng thích trong thời kì thanh xuân cũng không thể định nghĩa tình cảm trong lòng hắn, hắn nhìn người này, tựa như nhìn quả trứng mình trân quý giấu trong hang động. Hắn rất chắc chắn, đời này không có người khác ngoài người trước mắt.

Khi môi Nguyên Duẫn rơi xuống, Dung Hoàn còn phát ngốc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh chính mình, hơi hơi ngẩng đầu lên, càng phối hợp với hắn. Nhưng ước chừng đợi năm giây —— đôi môi lạnh lẽo của Nguyên Duẫn cũng chỉ là đè lên môi hắn, không chút xê dịch.

“Động đi anh Duẫn, có người hôn môi như vậy sao?” Dung Hoàn nhịn không được phun tào không rõ.

Trán Nguyên Duẫn bị nóng tỉnh, hắn cũng không ngẩng đầu, mặt đỏ tai hồng mà trừng Dung Hoàn: “Em biết thì em làm đi.”

Dung Hoàn nghĩ thầm, anh à, mệt thật nha, vì sao đời này lại muốn em dạy anh.

Nghĩ như vậy, hắn vẫn thuần thục mà vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ Nguyên Duẫn, cả người Nguyên Duẫn bỗng nhiên cứng đờ, môi theo bản năng mà mở ra, vì thế đầu lưỡi Dung Hoàn có thể tiến quân thần tốc. Ngay sau đó, Nguyên Duẫn liền cảm giác Dung Hoàn hơi hơi nhón chân, đôi tay cũng ôm lấy đầu mình, tính bắt đầu thử đi vào miệng mình ——

Trong nháy mắt kia da đầu Nguyên Duẫn tê dại, cơ hồ biết được mĩ vị nhân gian. Hắn không biết hôn môi còn có thể mang đến cho người kɧoáı ©ảʍ lớn như vậy, đầu lưỡi mềm mại đảo trong miệng, một chút cũng không cảm thấy ghê tởm, ngược lại cảm thấy từng đợt kɧoáı ©ảʍ nảy lên. Trái tim trong ngực phi thường không an phận, sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Khi Dung Hoàn buông hắn ra, động tình giữa hai chân Nguyên Duẫn cơ hồ có thể thấy rõ, may mắn có áo khoác đông, hắn lại kiệt lực nhịn xuống.

“Thế nào?” Dung Hoàn có điểm khoe khoang.

Ánh mắt Nguyên Duẫn vẫn tối tăm, chậc miệng, lại cảm thấy không thích hợp, bỗng nhiên trừng Dung Hoàn: “Sao em có thể thuần thục như vậy?”

Dung Hoàn: “……”