Chương 55

Quê quán Nguyên Duẫn ở trong thị trấn này, cách viện dưỡng lão cũng không xa, buổi tối hai người liền ngủ ở đây. Sân khá lớn, mái ngói nhà cũng lớn, chỉ có hai phòng, trừ phòng của Nguyên Duẫn, còn lại chính là phòng của cha hắn.

Nguyên Duẫn không muốn để Dung Hoàn ở phòng người kia, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng khi đẩy cánh cửa kia đi vào phảng phất vẫn có thể ngửi được mùi rượu làm người căm ghét. Cho nên buổi tối hai người chỉ có thể ngủ một phòng.

Dung Hoàn tắm rửa xong, bò đến một bên, chui vào trong chăn, nằm một lát, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nhanh chóng bò dậy đổi bên, đổi thành phía ngoài bên kia.

Bạn nhỏ Nguyên Duẫn da mặt rất mỏng, vạn nhất buổi tối mình vừa chạm vào hắn một cái, hắn liền xấu hổ đến mức xuống giường ngủ dưới đất thì làm sao bây giờ, thời tiết lạnh như vậy còn không bị đông chết?

Nguyên Duẫn tắm rửa xong, đầu tóc đen nhánh vẫn hơi ướt, mặc quần cộc đi tới, chân hắn rất dài, dẫm vài bước đã đến bên phải Dung Hoàn.

“Lau khô tóc trước mới lên, nếu không buổi tối ngủ sẽ đau đầu.” Dung Hoàn cách lớp chăn đạp hắn.

Nguyên Duẫn “Ừm” một tiếng, ngồi xếp bằng dựa vào tường, dùng khăn lông khô lau tóc.

Hai cánh tay Dung Hoàn gối lên sau đầu, nhìn chăm chú vào hắn. Nguyên Duẫn ở trong trường rất ít mặc quần đùi ngắn tay gì đó, cho nên đều không thể thấy da thịt dưới lớp quần áo, nương vào ánh đèn màu vàng, Dung Hoàn liền phát hiện cánh tay cùng đầu gối hắn có mấy vết thương, nhìn thấy được năm vết, không phải vết thương mới.

Dung Hoàn nhìn nhìn, trong lòng lại bắt đầu hụt hẫng. Nguyên Duẫn tốt như vậy, vì sao lại không có ai muốn chơi với hắn, đều mù hết rồi.

Ánh mắt hắn nhìn Nguyên Duẫn vô cùng thuần khiết, hoàn toàn không có bất kì ý niệm nào khác, nhưng Nguyên Duẫn bị hắn thẳng thắn mà nhìn chăm chú, bất giác ở trong đêm đông có chút khô nóng.

Hắn ném khăn lông, che giấu tâm tình mà chui vào ổ chăn.

“Ấm?” Nguyên Duẫn có chút kỳ quái.

Dung Hoàn phục hồi tinh thần, cố ý cười nói: “Làm ấm giường cho cậu.”

Ngày thường vui đùa như vậy cũng không có gì, dù sao cũng là hai nam sinh, Nguyên Duẫn cũng sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng lúc này bả vai hai người dựa gần vào nhau, ở trong một ổ chăn, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, độ ấm bên trong lại phi thường cao. Khoảng cách gần như vậy, nghiêng người, hoặc là vừa động, cánh tay hoặc là nửa người dưới sẽ chạm vào.

Nguyên Duẫn nghe Dung Hoàn hít thở nhẹ nhàng, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người Dung Hoàn, ngửi được mùi hương trên người hắn, cổ bỗng nhiên có chút đỏ. Màu đỏ kia cũng không quá rõ ràng, nhưng khi Dung Hoàn trở mình, nghiêng người nhìn hắn, màu đỏ trực tiếp lan lên khuôn mặt tuấn tú.

Dung Hoàn cảm thấy cả người Nguyên Duẫn căng thẳng, nằm ở trong chăn như một cục đá, nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”

Nguyên Duẫn nhớ tới chuyện hôm nay ở xe buýt, cùng với những lá thư tình trong phòng luyện tập, không tính hỏi, nhưng yết hầu giật giật, lời đã chạy ra khỏi miệng, âm thanh có chút nghẹn: “Cậu…… Tính có bạn gái sao?”

“Không nghĩ tới.” Dung Hoàn nói.

Hiện tại không nghĩ tới, về sau cùng không.

“Ừ.”trên mặt Nguyên Duẫn không có biểu tình gì, như là nửa điểm cũng không thèm để ý mà nói: “Là sau này sẽ có, sau khi thi đại học?”

“Hỏi cái này làm gì? Hiện tại tuổi còn nhỏ, yêu đương sẽ chậm trễ việc học tập, tôi sẽ không chấp nhận những cô gái đó.” Dung Hoàn cảm thấy khuôn mặt không cảm xúc của Nguyên Duẫn vô cùng đáng yêu, vì thế nén cười, lại sát lại gần hơn.

Không phải hắn cố tình đến gần một chỗ với Nguyên Duẫn, mà là bởi vì cái chăn này quá nhỏ, trước kia là một mình Nguyên Duẫn đắp, thời tiết lại lạnh, khuỷu tay hắn ở bên ngoài gác một lát đã sắp kết băng, cực kì muốn dùng chăn bao bản thân kín mít, nhưng trong chăn còn có người, hắn không thể không theo bản năng mà đến gần Nguyên Duẫn.

Trên người Nguyên Duẫn còn rất nóng, hai người gần bên nhau sẽ không lạnh.

Nhưng hắn đến gần như vậy, cánh tay đã dán tới eo Nguyên Duẫn rồi, đùi hai người cũng đã dán lại với nhau, tức khắc Nguyên Duẫn càng thêm cứng đờ.

Nguyên Duẫn thiếu chút nữa không tìm thấy hô hấp của mình, hắn bình ổn, nói giọng khàn khàn: “ Sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ có.”

Lời này không đầu không đuôi lại vòng trở lại ban đầu, nói xong Nguyên Duẫn liền hối hận, cảm thấy dụng ý của mình quá mức rõ ràng, hơn nữa không khỏi quá mức bụng dạ hẹp hòi, không giống hắn.

Dung Hoàn cười, từ trong chăn vươn tay, khảy khảy tóc mái Nguyên Duẫn. Hắn đang trong thời thiếu niên, ngũ quan vẫn rất đẹp. Hắn cảm giác Nguyên Duẫn đang ngừng thở, trên người càng thêm cứng đờ, hắn nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Tôi không thích người khác.”

Nguyên Duẫn tức khắc nghiêng đầu, nhìn hắn.

Hắn lại nửa giỡn, nửa thật nửa giả mà cười nói: “Anh Duẫn, tôi tình nguyện ở chung một chỗ với cậu, nếu là cậu viếtmột lá thư tình cho tôi, tôi bảo đảm cậu là người tôi ưu tiên.”

Con ngươi Nguyên Duẫn hơi hơi mất ánh sáng, hắn nhìn chằm chằm Dung Hoàn. Trước khi ngủ đối phương đã uống nước, trên môi còn có chút vệt nước, có vẻ rất non mềm no đủ, con ngươi nhìn hắn luôn rất sáng —— Nguyên Duẫn thiếu chút nữa trực tiếp chào cờ, hắn cảm thấy cảm xúc đôi môi kia khẳng định là mĩ vị. Có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ cho hắn.

Nhưng hắn vẫn còn duy trì một tia lý trí, kiệt lực nhịn rồi lại nhịn, đem xúc động dâng lên trong lòng đè xuống.

Hắn đang nghĩ cái gì? Nguyên Duẫn nhịn không được dùng cánh tay che khuất đôi mắt, cảm thấy chính mình thật sự bị ma quỷ ám.

“Ngủ đi.”

**

Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyên Duẫn đã bắt đầu phơi chăn. Dung Hoàn rửa mặt xong, bất giác mới phản ứng lại hai người thế mà ôm nhau ngủ một đêm, đương nhiên đối với hắn mà nói, không có gì phải e lệ, nhưng Nguyên Duẫn giống như có điểm căng thẳng, từ sáng đến giờ vẫn chưa dám nhìn hắn, còn ngồi xổm trong viện giặt sạch vỏ chăn.

Cũng không biết chỉ dùng một đêm thôi có gì đâu phải giặt.

“Anh Duẫn, hôm nay đi chỗ nào chơi?” Dung Hoàn đứng ở phía sau Nguyên Duẫn mặc áo khoác.

Nguyên Duẫn ngước mắt nhìn hắn, lại vội vàng chuyển tầm mắt, nói: “Mang cậu lên núi đi dạo.”

“Ừm.” Đi đâu cũng được, Dung Hoàn rất dễ, sảng khoái ngồi xổm xuống bên cạnh Nguyên Duẫn, chọc chọc cánh tay Nguyên Duẫn : “Cần tôi giúp không?”

Nguyên Duẫn quay đầu đi, không nhìn hắn: “Không cần.”

“Tôi lấy ghế cho cậu, ngồi xổm lâu chân sẽ tê.” Dung Hoàn chạy nhanh vào nhà, đem ghế nhét xuống mông Nguyên Duẫn, Nguyên Duẫn nhìn cũng chưa nhìn mà ngồi lên.

Dung Hoàn chán chết mà ngồi xổm bên cạnh hắn, thấy trên má hắn có bọt xà phòng, vì thế theo bản năng mà vươn ngón tay ra lau một chút.

Kết quả Nguyên Duẫn không biết vì sao lại phản ứng rất lớn, bên tai bỗng nhiên đỏ lên, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Dung Hoàn: “……”

Nguyên Duẫn: “……”

Không khí mùa đông trên núi rất tươi mát, bằng không bọn Cừu Nhã Như cùng Doãn Giai Hi cũng sẽ không chạy đến đây leo núi. Bất quá Nguyên Duẫn vì tránh các cô, cố ý không mang Dung Hoàn đến gần ngọn núi kia, mà là đi đến một cái núi nhỏ cách đó không xa. Trên núi có suối, còn có cư dân ở, như thôn xóm nhỏ nhưng lạc hậu hơn thị trấn.

Vừa đi lên là có thể nghe được rất nhiều tiếng chó sủa, trong thôn này nuôi chó rất nhiều, ước chừng là xung quanh không an toàn, nuôi chó tốt xấu gì cũng có thể phòng người xấu. Dung Hoàn cũng không sợ chó, vì thế đạp lên tuyết đi theo Nguyên Duẫn, mang theo chút lương khô, đi ngắm hoàng hôn. Ở nơi như vậy, phiền não u sầu gì tất cả đều quên hết, như hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng.

Nhưng trên núi vẫn quá lạnh, phong cảnh tuy đẹp, nhưng Dung Hoàn không muốn ở lại lâu, vì thế ở trên đỉnh núi một lát, liền cùng Nguyên Duẫn vòng xuống dưới.

Trở về còn muốn một chút mới mẻ, Dung Hoàn nói Nguyên Duẫn mang theo mình đi đường khác, từ phía sau núi vòng xuống dưới, đó là một mảnh ruộng lúa mì lớn màu xanh lơ, gieo trồng không được tốt lắm, hơn phân nửa đều bị sâu cắn hỏng, nhưng từ nơi xa nhìn qua, tuyết đọng một tảng lớn, vẫn rất đồ sộ. Đi qua từ chỗ này, cũng có thể tới chỗ Nguyên Duẫn.

“Tôi cõng cậu?” Nguyên Duẫn ý bảo phía trước có tuyết đọng.

“Sao lại không biết xấu hổ thế?” không phải Dung Hoàn ngượng ngùng, mà là đau lòng, nhìn thấy vết thương trên đùi Nguyên Duẫn đêm qua, nghĩ thầm nếu có rảnh thì nhờ mẹ Cảnh hầm canh gà đưa tới trường, cho Nguyên Duẫn uống.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên kia có một trận âm thanh chó sủa hung mãnh, Dung Hoàn còn chưa kịp phản ứng lại: “Không phải chó ở trong thôn kia sao, sao bên này cũng có chó?”

Đột nhiên có hai con chó một lớn một nhỏ màu vàng đất từ xa tới gần, như là vừa từ nơi nào chạy ra, cả người dính đầy máu, ánh mắt cực kỳ hung ác, ngửi được bên này có mùi người, giống như mũi tên rời dây cung vọt qua ——

“Chạy mau!” sắc mặt Nguyên Duẫn biến đổi, túm chặt cánh tay Dung Hoàn, chạy nhanh về thị trấn bên kia.

Dung Hoàn vừa chạy vừa thở hồng hộc nói: “Sao lại thế này? Chó điên? Chuồn ra từ lò mổ gần đây sao?” Từ lúc xuống xe buýt hắn đã thấy lò mổ, còn nghe thấy tiếng chó sủa, nhưng không chú ý, nhìn hai con chó này gầy thành như vậy, còn đuổi người, tám phần là chó điên rồi. Đùa cái gì vậy? Hai người bọn họ mặc nhiều quần áo như vậy, nếu là mùa hè còn có thể chạy, nhưng chân tay vào mùa đông cứng như gỗ, quả thực sắp bị đuổi đến mức té ngã lộn nhào!

Nguyên Duẫn bắt lấy hắn một đường chạy như điên, tóc bị thổi đến ngã trái ngã phải, trên trán đã treo mồ hôi, nhưng hai con chó điên kia vẫn đuổi theo không bỏ, khoảng cách càng ngày càng gần. Gần mới biết được vóc dáng còn không nhỏ, nếu đứng lên còn sắp cao bằng một người, chạy nhanh quả thực như gió.

Dung Hoàn không sợ chó, nhưng thể lực Cảnh Nhất Xí căn bản là không được, chân hắn đã mềm, một chân đột nhiên lún ở trong tuyết suýt nữa không rút ra được.

“Nếu không cậu đi trước đi!” Dung Hoàn thở hổn hển.

“Ít nói nhảm.”mồ hôi Nguyên Duẫn từ trên mũi trượt xuống, nói một tiếng không to, bắt lấy quần áo xách hắn lên .

Nhưng đã muộn rồi, con chó kia thực sự cực kỳ đói, cũng hận con người cực kỳ, giống như tia chớp xông tới, nhảy lên muốn cắn xé người ——

Nguyên Duẫn bỗng nhiên từ bên cạnh bắt lấy hòn đá đầy tuyết ném qua, khó khăn ném ở giữa mũi con chó kia, con chó điên kia tức khắc lộ ra hung hãn, trong miệng phát ra một tiếng gầm rú làm người sợ hãi, một con chó khác càng thêm linh hoạt, bỗng nhiên nhảy qua phía Dung Hoàn.

Mẹ nó, chạy trốn căn bản là không kịp, trước mắt Dung Hoàn tối sầm, nghĩ thầm sao lại xui xẻo như vậy, ra ngoài chơi một chuyến cũng bị chó cắn, nhưng Cảnh Nhất Xí khi còn nhỏ đã tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại, cho dù lúc này bị cắn, hẳn là sẽ không sao. Hắn theo bản năng mà ôm đầu đi chắn, nhưng cắn xé đoán trước không có buông xuống.

Hắn vội vàng mở to mắt, thấy Nguyên Duẫn thở hổn hển, không biết từ khi nào đã nhặt một nhánh cây lớn, chọc trúng đôi mắt con chó điên kia, chó điên kêu một tiếng, nhảy xuống lăn hai vòng, hốt hoảng chạy trốn, một con khác cũng kêu vài tiếng, cũng chạy theo.

“Chạy rồi?” Dung Hoàn tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi, cả người kiệt lực, đặt mông nằm xuống ruộng lúa mạch.

“Lên.” Nguyên Duẫn kéo hắn lên, mặt mày nhíu lại, tầm mắt ở trên mặt, trên tay các nơi hắn nhìn một vòng, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đi về trước, không chừng còn sẽ có chó điên khác chạy tới.”

Dung Hoàn gật gật đầu, theo tay hắn đứng lên, chỉ là hai chân hoàn toàn đã mềm, đi vài bước, liền nhịn không được dừng lại, đỡ đầu gối xoa trong chốc lát. Thời tiết lạnh như vậy, chạy còn nhanh, trái tim kinh hoàng, cổ cùng áo đều mướt mồ hôi.

Nguyên Duẫn nhìn hắn, con ngươi nhịn không được hiện lên ý cười: “Tôi cõng cậu?”

“Không cần, cậu cũng rất mệt.” Dung Hoàn hít sâu hai ngụm, đẩy Nguyên Duẫn, cười nói: “Đi nhanh đi anh Duẫn, chó điên rất dọa người.”

May mắn vừa rồi cất bước chạy như điên rất dài một đoạn đường, nơi này cách trấn trên không còn xa, hai người bước nhanh trở về, rất nhanh đã đến nhà Nguyên Duẫn, gần đây cũng có người đang nói, l*иg sắt nhà máy bên kia núi hư rồi, có chó điên chạy ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn người trấn trên đều chạy nhanh về nhà, không dám ở bên ngoài nhiều.

Tâm Dung Hoàn nói, thật là xui xẻo, 800 năm không ra ngoài chơi một chuyến, vừa ra chơi đã bị chó đuổi. Hai con chó kia đâu chỉ là chó điên, hoàn toàn chính là chó đói lang thang! Hắn vào nhà liền ngồi xuống ghế dựa, thở hổn hển nghỉ một lát.

Nhưng Nguyên Duẫn xoay người liền vào nhà vệ sinh, bên trong truyền đến tiếng nước, không biết làm cái gì.

Dung Hoàn ngồi một lát liền cảm thấy không thích hợp, hắn trợn mắt, Nguyên Duẫn sao có thể đuổi chó đi? Không bị thương sao? Hắn vội vàng đứng lên, đẩy cửa nhà vệ sinh ——

"Tay cậu làm sao vậy?” Dung Hoàn hoảng sợ. Một bàn tay Nguyên Duẫn bị cắn một mảng to, lúc này đang ngồi xổm ở đó, để dưới nước máy, bên cạnh có cái kéo sạch sẽ, hắn đã dùng kéo chọc phá miệng vết thương, đem máu ở đó bài trừ.

Nguyên Duẫn nhìn Dung Hoàn ngoài cửa, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Khả năng là phải tiêm một mũi.”

Dung Hoàn thiếu chút nữa bị dọa mất hồn, xông tới bắt lấy tay Nguyên Duẫn, nhưng Nguyên Duẫn tức khắc nhíu mày, rút tay ra: “Không nên chạm vào, cẩn thận một chút.”

“Rửa bằng xà phòng sao ?” Dung Hoàn nhìn chằm chằm vết thương ở bàn tay Nguyên Duẫn, cái mũi tức khắc chua xót. Vừa rồi Nguyên Duẫn nâng hắn dậy là dùng tay phải, hắn còn không chú ý đến một tay khác rũ xuống đã bị cắn bị thương, ngẫm lại cũng là do, chó điên kia vọt tới bên má hắn, Nguyên Duẫn phản ứng nhanh, cũng chỉ có thể dùng tay chắn.

Vết thương trên tay Nguyên Duẫn đáng sợ như vậy, hoàn toàn là vắt ngang toàn bộ bàn tay, còn có một cái lỗ nhỏ bị răng nanh cắn, nhưng dọc đường đi hắn lại làm như không có gì.

“Thất thần làm gì, đi bệnh viện.” Dung Hoàn mạnh mẽ nhịn xuống chua xót trong lòng, đẩy Nguyên Duẫn một phen. Trời bên ngoài đã đen mịt, hắn cũng không rảnh dọn cặp sách, cầm di động cùng ví tiền, liền đẩy Nguyên Duẫn ra bên ngoài.

Nguyên Duẫn quay đầu lại nhìn hắn, nhưng thấy không rõ biểu tình của hắn, chỉ cho rằng vành mắt hắn lại đỏ, vì thế tức khắc có chút khẩn trương, âm thanh cứng đờ mà nhu nhu: “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi, tiêm vắc-xin phòng nên sẽ không thành vấn đề.”

Đầu Dung Hoàn để ở trên lưng Nguyên Duẫn, thúc giục hắn đi nhanh, nhưng rũ mắt nhìn chằm chằm cái tay chảy máu loãng rũ bên người Nguyên Duẫn, trong lòng đã đau sắp chết, rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.

Hai người rất nhanh đã đến trấn trên, vắc-xin phòng bệnh rất đơn giản, tiêm năm mũi*, hộ sĩ giúp Nguyên Duẫn rửa sạch vết thương một lần nữa, băng bó, cũng đã tiêm một mũi cho hắn.

*Theo phác đồ tiêm chủng dại của World Rabies Day, vết thương bị cắn có chảy máu thì khách hàng phải được tiêm phòng dại đủ 5 mũi theo phác đồ vào các ngày: 0,3,7,14 và 28 ( ngày đầu tiên bị chó cắn đi tiêm tính là ngày 0.

Từ lúc Nguyên Duẫn ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài hành lang còn rất nhiều người, hắn thấy Dung Hoàn ngồi ở trên ghế dài, rũ đầu bộ dáng uể oải, bước chân nhịn không được dừng một chút.

Nghe thấy động tĩnh, Dung Hoàn ngẩng đầu: “Tiêm rồi sao, anh Duẫn?”

“Ừm.” Nguyên Duẫn bước nhanh qua ngồi xuống.

Cũng không phải lần đầu tiên hắn cắt miệng vết thương trên người, đối với hắn mà nói, mức độ đau đớn cũng không tính là cao, thậm chí sau khi xử lý đều sẽ không lưu lại sẹo. Nhưng chỉ duy nhất người trước mắt này sẽ vì hắn mà đỏ hốc mắt, khẩn trương, lo lắng, quan tâm.

Hắn bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận, vì sao chính mình lại muốn tới gần người này, rồi lại sợ hãi, muốn lùi bước.

Hắn cũng rất muốn giống những người khác, quang minh chính đại viết thư cho người này. Khiến cho người này đi theo hắn, về sau hắn có thể mang bữa sáng, hắn lột trứng gà, có thể viết thư tình, cũng có thể lau bảng đen, đổ rác, còn sẽ cõng người này, bị người này ném tuyết sẽ không ném lại, còn sẽ vĩnh viễn bảo vệ —— nhưng, ánh sáng trên người hắn chói chang như vậy, hắn lại sợ không bảo vệ được. Hắn lại sợ mình túm quá chặt ống quần của người này, sẽ kéo người này vào đầm lầy. Cho dù chỉ là ống quần dính nước, hắn cũng sẽ đau lòng, áy náy cả đời.

Vô luận là thảm trạng của gia đình mình, hay là tương lai sẽ đối mặt với áp lực xã hội —— cũng không là băn khoăn của Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn nhìn chằm chằm sườn mặt Dung Hoàn, hơi hơi thất thần, thẳng đến khi Dung Hoàn cầm tay hắn, hắn mới phản ứng lại mình đã nhìn chằm chằm Dung Hoàn rất lâu. Hắn vội vàng dời tầm mắt, nhìn chằm chằm không khí, an ủi nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”

Dung Hoàn không phải muốn nói với hắn cái này, trong lòng Dung Hoàn lúc này trào ra tình cảm mãnh liệt, nhìn hắn, nhịn không được đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia: “Anh Duẫn, có phải anh thích em không?”

—— đã đến như vậy rồi, nếu không thích, Dung Hoàn tin hắn là quỷ.

(Hmm thôi thì yêu nhau rồi thì đổi xưng hô luôn ha!)