Chương 54

Chuyện này cứ như vậy cho qua, hai người cũng ăn ý mà ngậm miệng không đề cập tới. Nguyên Duẫn càng thêm cẩn thận, tuyệt đối không ở trước mặt Dung Hoàn nhắc tới bất luận chuyện gì trong nhà. Mà trong lòng Dung Hoàn cũng có kế hoạch của mình, không còn cố tình yêu cầu hắn mang mình về nhà.

Kiên nhẫn, Dung Hoàn nghĩ thầm, tôi sẽ giúp cậu.

Vài ngày tếp theo đều đổ tuyết lớn, mẹ Cảnh lại bắt đầu đau lòng cho con trai, thế nào cũng phải bắt trợ lý ba Cảnh tiếp tục đưa đón, làm cho Dung Hoàn không thể đi cùng Nguyên Duẫn. Bất quá kế tiếp đã lập tức tới kì thi cuối kì, không khí lớp học lại bắt đầu khẩn trương, Dung Hoàn cũng không có tâm tư đi nhớ đến chuyện này.

Tóm lại Nguyên Duẫn ở bên cạnh hắn, sẽ êm đẹp, sẽ an toàn, sẽ không có việc gì, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Kì thi cuối kì cũng không căng thẳng đến như vậy, có lẽ là biết sau khi thi sẽ lập tức nghỉ đông, thành tích gì đó đều đến học kỳ sau mới biết được, cho nên trong lớp không có không khí thi gì, nên chơi vẫn chơi, học tập vẫn chăm chỉ khắc khổ. Vì thế ba ngày thi đảo mắt liền qua.

Sau khi tan học Dung Hoàn nghĩ đến lại là trợ lý ba Cảnh tới đón, liền ghé vào trên bàn, ăn vạ không muốn đi. Nguyên Duẫn đem hắn xách lên, đem đồ cất vào cặp sách hắn, còn rất thuần thục, biết sách giáo khoa nào cất vào ngăn nào, còn biết di động bỏ cạnh cặp, tiện Dung Hoàn trở tay lấy.

Dung Hoàn ngược lại ghé vào lưng ghế, lười nhác mà nhìn hắn, nhân tiện nhìn tuyết lớn bên ngoài cửa sổ, tâm tình buồn bực mấy ngày hôm trước bỗng nhiên tiêu tán.

Liêu Vũ vừa lúc đeo cặp sách từ cửa sau rời khỏi phòng học, thấy Nguyên Duẫn thu dọn đồ đạc cho Dung Hoàn, nhịn không được nói thầm với Dung Hoàn: “Hai người các cậu lại hòa giải rồi sao? Sao lại giống như yêu đương thế, lúc thì giận hờn lúc thì vui vẻ trở lại?”

“……”

“Đi đi đi.” Dung Hoàn thiếu chút nữa bị hù chết, ngữ khí của Liêu Vũ thật sự kinh người chết không thôi, loại lời nói này lặng lẽ nói không phải được rồi sao, tiếng nói thầm lớn như vậy, trong phòng học còn nhiều người, nghe thấy hắn nói đều nhìn qua bên này! Nhưng tâm tư Nguyên Duẫn lại rất khó đoán được, Dung Hoàn cũng không biết hai người bọn họ hiện tại đã tiến triển đến bước nào rồi, không đến mức đó chứ ——?

Dung Hoàn nhịn không được phất tay đuổi Liêu Vũ đi, “Lớp trưởng, cậu thu dọn xong rồi thì về đi, còn ở chỗ này làm gì?”

Liêu Vũ thấy không thú vị, sờ sờ cái mũi rời khỏi.

Dung Hoàn ngượng ngùng nhìn biểu tình Nguyên Duẫn, đưa lưng dựa vào ghế nhìn về phía Nguyên Duẫn, mặt cúi xuống thấp hơn .

Nguyên Duẫn mặt vô biểu tình tiếp tục thu dọn, có chút miệng khô lưỡi khô. Hắn dùng dư quang liếc Dung Hoàn một cái, có thể thấy được Dung Hoàn lười biếng dựa vào ghế, bộ dáng thờ ơ —— hắn hơi hơi nhăn nhăn mày, nôn nóng trong lòng dần dần bị phóng đại.

Hắn nghĩ Dung Hoàn giúp hắn xoa mắt cá chân, giúp hắn băng cánh tay, bộ dáng rũ mặt mày gấp gáp mà quan tâm, trong lòng mới có thể bớt ấm ức, nhưng ngay sau đó trong đầu lại hiện lên bộ dáng Dung Hoàn cầm phong thư tình kia tràn đầy đắc ý —— hắn bỗng nhiên rối loạn.

Cảm xúc của hắn không hề vững vàng như băng, mà trở nên cực kỳ dễ dàng dao động, mặc dù trên mặt trước sau như một, nhưng trong đầu đã nghĩ đến chuyện vượt qua dự tính của hắn.

“Đi thôi.” Nguyên Duẫn ném cặp sách cho Dung Hoàn, vặn bình nước uống mấy miếng.

Dung Hoàn thấy hắn dẫn đầu đi ra phòng học, trên mặt không có biểu tình gì, tức khắc có chút không hiểu, lại làm sao vậy?

“Anh Duẫn, đi chậm một chút !” Dung Hoàn cầm cặp sách theo sau, bên ngoài khu dạy học tuyết đọng rất sâu, sân thể dục bên cạnh cũng có mấy núi tuyết. Dung Hoàn thấy Nguyên Duẫn đi phía trước, nhịn không được liền nắm một nắm tuyết trên mặt đất, cười hì hì tiến lên, bỏ vào trong cổ Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn bị đông lạnh theo bản năng mà xoa nhẹ nắm tay muốn đánh người, nhưng khi ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tươi cười của Dung Hoàn, lại cầm lòng không được mà thả chậm động tác, phủi rớt hơn nửa phần tuyết, để lại một chút tuyết, chỉ dùng một phần mười lực đạo, miệng cọp gan thỏ, hung tợn mà ném ở bên chân Dung Hoàn.

Dung Hoàn cười rộ lên, tiến lên nắm một nắm tuyết: “Anh Duẫn, nhân từ nương tay không phải là phong cách của cậu nha.” Nói xong lại ném lên trên mặt Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn ăn một ngụm tuyết, khóe mắt lông mày đều treo bông tuyết, cuối cùng cũng nổi giận, chạy nhanh vài bước, ở trên nền tuyết bắt được Dung Hoàn: “Còn chạy?”

Dung Hoàn thầm mắng nếu không phải Cảnh Nhất Xí thân kiều thể nhuyễn, hắn sao có thể không chạy lại Nguyên Duẫn? Nhưng cũng đã bị bắt được, Nguyên Duẫn nhéo cổ tay hắn, kéo vào ngực mình, từ trên mặt đất cầm một nắm tuyết, ước lượng, nheo lại đôi mắt đánh giá hắn, tựa hồ là muốn đem nắm tuyết này nhét vào quần áo hắn ——

“Tôi đệch, thật sao? Anh Duẫn, tôi sợ lạnh! Cậu đừng thật sự bỏ vào!” Dung Hoàn buồn cười mà xin tha, ở trong ngực hắn giãy giụa.

Nguyên Duẫn nói: “Cậu chơi xấu.”

Dung Hoàn thấy mặt mày Nguyên Duẫn treo đầy tuyết trắng tinh, tựa như thêm vài phần mềm mại, hắn bỗng nhiên ngứa trong lòng, liền không hề giãy giụa, đột nhiên vươn tay ôm lấy Nguyên Duẫn: “Tôi thật sự sợ lạnh! Cậu đừng bắt nạt tôi!”

Hai cánh tay hắn gắt gao ôm lấy áo khoác lông vũ của Nguyên Duẫn, chôn đầu vào, Nguyên Duẫn bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ, trong tay còn nắm tuyết, hô hấp dồn dập một giây, từ cổ đến tai, màu đỏ từng chút bò lên trên.

Sấn lấy cơ hội, Dung Hoàn đột nhiên phủi sạch tuyết trên tay Nguyên Duẫn, đẩy hắn ra, nhảy ra thật xa.

Nguyên Duẫn: “……”

“Biết tôi chơi xấu cậu còn tiếp tục nhân từ nương tay?” Dung Hoàn chạy thật xa, mới quay đầu lại hô với Nguyên Duẫn, trên mặt đều là ý cười.

Nguyên Duẫn đuổi theo, khóe miệng bỗng nhiên nhịn không được nhếch lên một chút, lại bị hắn kiệt lực kiềm chế xuống, nhưng ý cười trong con ngươi đã không thể áp được.

Hai người tạm biệt nhau ở cổng trường, lúc trước Nguyên Duẫn đều đi cửa sau, nhưng hiện tại đều đổi thành đi cửa chính đưa Dung Hoàn lên xe. Dung Hoàn điều chỉnh khăn quàng cổ, thả khí, nói với hắn: “Ngày mai gặp.”

Nguyên Duẫn: “Ngày mai nghỉ đông.”

Dung Hoàn: “…… À.”

Dung Hoàn bỗng nhiên thất vọng, ngày mai ba Cảnh sẽ đi làm theo thường lệ, mẹ Cảnh gần đây cũng không ở nhà, bà cùng bạn có hẹn ra ngoài chơi, trong nhà chỉ còn có một mình hắn, còn không bằng đi học, đi học còn có thể ở một chỗ với Nguyên Duẫn. Nguyên Duẫn không chịu dẫn hắn về nhà, mà Cảnh gia, Dung Hoàn cũng tạm thời không muốn để Nguyên Duẫn qua, miễn cho bảo mẫu trong nhà thấy, làm ba Cảnh mẹ Cảnh biết, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.

Kì nghỉ đông dài như vậy, cũng thật gian nan.

“Tôi đi trước đây.” Dung Hoàn nói.

Nguyên Duẫn gật gật đầu, đứng ở tại chỗ, thả ra một ngụm khí trắng, như muốn nói lại thôi.

Dung Hoàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy hắn còn chưa đi, liền nhịn không được lùi lại vài bước trở về, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Kỳ nghỉ có thể gửi tin nhắn.” Nguyên Duẫn quay đầu nhìn nơi khác, giày đá mặt đất, con ngươi đen nhánh rũ xuống, có điểm mất tự nhiên mà nói: “Nếu cậu có rảnh, tôi có thể mang cậu đến chỗ bà tôi chơi.”

“Có rảnh có rảnh! Lúc nào cũng rảnh!” Dung Hoàn buồn cười, con ngươi sáng lấp lánh, đây chính là lần đầu tiên Nguyên Duẫn mời hắn, suốt một học kỳ, hắn cuối cùng cũng chờ được Nguyên Duẫn mở miệng trước, muốn cạy miệng Nguyên Duẫn quả thực còn khó hơn tạc băng. Có lẽ là lần trước hắn muốn Nguyên Duẫn dẫn hắn về nhà, Nguyên Duẫn không chịu, hắn tức giận, lúc này mới dẫn tới Nguyên Duẫn lui một bước, dẫn hắn về nhà bà ——

Nhưng mặc kệ là như thế nào, hắn hiểu tâm ý của Nguyên Duẫn, là Nguyên Duẫn tình nguyện dùng khối băng nhốt mình vào, cũng không muốn lui một bước vì người khác, nhưng hiện tại đã liên tiếp lui vài bước. Hắn nhìn chăm chú vào Nguyên Duẫn, chỉ cảm thấy mềm mại trong lòng. Hắn cực kì muốn vươn tay, ấm ấm áp vào vành tai lạnh băng của Nguyên Duẫn, nhưng ngại ở đây là cổng trường, hắn không thể nào động.

Nguyên Duẫn nhìn hắn, rốt cuộc cũng nâng môi.

**

Bởi vì thành tích vẫn luôn vững bước bay lên, lão Lâm gọi điện thoại tới khen, cho nên ba Cảnh cũng thả lỏng rất nhiều với Dung Hoàn, tan tầm thấy hắn ở nhà ăn không ngồi rồi, cũng không có nghiêm khắc trách mắng.

Nhưng qua năm ngày nghỉ đông, Dung Hoàn vẫn không kìm nén được, nhắn tin uy hϊếp Nguyên Duẫn sớm thực hiện lời hứa dẫn hắn đến nhà bà chơi. Bà Nguyên Duẫn trong nguyên văn không có nhiều suất diễn, mấy năm trước mắc phải bệnh Anlzheimer*, vẫn luôn dựa vào tiền tiết kiệm mà ở lại viện dưỡng não vùng ngoại thành. Mà quê quán Nguyên Duẫn cách trung tâm thành phố cũng không xa, ước chừng đi xe hai tiếng, đi xe buýt qua, ở đó vây quanh là núi, cũng là một nơi du lịch đẹp.

*:Y học cổ truyền gọi là Si ngai (ngốc) (Senike dementia). Có nghĩa là tình trạng tinh thần trở nên ngây dại chậm chạp, hốt hoảng, suy giảm trí nhớ, thậm chí đãng trí hay quên hoặc quên hết những việc đã qua. Tính tình trầm mặc ít nói, có khi không chủ động được sinh hoạt của chính mình

Dung Hoàn suy nghĩ, có thể đi chơi cùng Nguyên Duẫn, cũng coi như là thả lỏng sau thi. Lúc trước hắn chưa tới, một mình Nguyên Duẫn, cũng không có tâm tư leo núi linh tinh, nhưng hiện tại có hắn, Nguyên Duẫn hẳn là sẽ đi.

Hắn thúc giục mười phút, Nguyên Duẫn còn chưa đáp, hắn còn tưởng rằng Nguyên Duẫn đang vội làm chuyện khác, không thấy được, vì thế chán chết mà nằm ở trên giường phát ngốc.

Ai ngờ di động bỗng nhiên vang lên, Nguyên Duẫn: Thu dọn vài thứ, xuống lầu.

Dung Hoàn:???

Dù sao cũng là mùa đông, lại chỉ đi một hai ngày, không cần phải mang nhiều đồ, vì thế Dung Hoàn đơn giản thu dọn, đeo cặp sách lên liền đi xuống lầu, lúc gần đi cũng nói với bảo mẫu trong nhà, nói đi tới nhà bạn học một vài ngày.

Nguyên Duẫn ở dưới lầu tiểu khu, kiên nhẫn chờ đợi hắn, môi cũng bị đông lạnh đến hơi có chút trắng bệch, mặt mày sắc bén như muốn đóng băng, nhưng khi ngửa đầu thấy hắn từ cửa đi ra, con ngươi đen nhánh bỗng nhiên có thêm vài phần ôn nhu.

Dung Hoàn chạy chậm đến trước mặt hắn.

Dưới đất kết băng, Nguyên Duẫn sợ hắn té ngã, theo bản năng mà bước nhanh đến.

“Khăn quàng cổ, cho cậu.” Dung Hoàn từ giữa cặp sách móc ra một cái khăn quàng cổ màu đen, khóe miệng ngậm tươi cười: “Hy vọng cậu sẽ thích.”

Tay Nguyên Duẫn cắm ở trong túi, môi giật giật, lời cự tuyệt rốt cuộc cũng không có nói ra, nhưng bình tĩnh trên mặt lại có nhiều thêm một số cảm xúc, bỗng nhiên cúi đầu, ý bảo Dung Hoàn mang lên cho hắn.

Một cái khăn quàng cổ rất bình thường, Dung Hoàn sợ Nguyên Duẫn cự tuyệt, cũng không nhiều tiền, cũng chỉ hơn ba mươi đồng.

Hắn ở trên cổ Nguyên Duẫn quấn hai vòng, cười khanh khách mà nhìn chằm chằm Nguyên Duẫn —— khăn quàng cổ màu đen dán lên làn da càng thêm trắng, con ngươi càng thêm đen nhánh, càng đẹp trai.

“Soái.” Dung Hoàn giơ tay, chà xát tay, cười hì hì nói.

Nguyên Duẫn nhìn chăm chú vào Dung Hoàn, trong gió tuyết, xúc động trong lòng trước nay chưa từng có, nhưng bị hắn chậm rãi, kiệt lực mà kiềm chế xuống. Hắn nhìn chằm chằm Dung Hoàn, nói giọng khàn khàn: “Rất thích.”

**

Hai người kéo theo hành lý, đi đến nhà ga đón xe buýt. Vừa vặn trên xe còn thừa hai chỗ ngồi, hai người liền sóng vai ngồi xuống, nhưng xe mở ra một lúc, lại có một thai phụ khác lên, Nguyên Duẫn theo bản năng mà tránh chỗ ngồi, đứng ở bên cạnh Dung Hoàn. Xe lại mở hơn hai mươi phút, sắp rời khỏi thành phố, dừng ở bên cạnh trong chốc lát.

Dung Hoàn tối hôm qua không ngủ được, đầu từng chút từng chút, thiếu chút nữa ngủ, Nguyên Duẫn muốn đem bàn tay lót ở phía dưới trán hắn, giúp hắn nâng đầu, nhưng Dung Hoàn bỗng nhiên nghe thấy hai âm thanh cực kì quen thuộc, tức khắc tỉnh lại.

“Cảnh Nhất Xí, cậu —— các cậu sao lại ở chỗ này?” Cừu Nhã Như bất ngờ nói.

Phía sau cô còn có hai nam một nữ khác, một nam sinh trong đó còn thường xuyên chơi bóng cùng Dung Hoàn, đều quen biết, cũng rất quen thuộc mà đi tới chào hỏi Dung Hoàn.

Mà một nữ sinh khác, Dung Hoàn không quen biết, nhưng Cảnh Nhất Xí biết, đó là người viết lá thư tình tản ra hương hoa nhài Doãn Giai Hi, cô mặc một chiếc áo lông trắng, tóc rất dài, lớn lên đích xác rất xinh đẹp, thoạt nhìn rất được hai nam sinh kia hoan nghênh, bởi vì cặp sách của cô ở trên người một nam sinh trong đó.

Tính cách Cừu Nhã Như rộng rãi thiên về nam sinh, nhưng không gây phiền toái cho người khác, bản thân cõng rất nhiều đồ nặng.

Doãn Giai Hi đã từng học cùng Cảnh Nhất Xí năm tiểu học và trung học, xem như là có quen biết, nhưng có lẽ vì bức thư tình kia, mà Dung Hoàn không để ý tới, cô nhìn Dung Hoàn liền có chút xấu hổ, cũng không chào hỏi.

Dung Hoàn chỉ có thể đứng lên, nói: “Chúng tôi đi ra ngoài chơi, còn các cậu?”

Cừu Nhã Như chỉ chỉ dụng cụ trèo núi sau lưng, nói: “Chúng tôi đi leo núi.”

Lúc này thai phụ bên cạnh Dung Hoàn, cùng với những hành khách khác đều xuống xe, Cừu Nhã Như có chút say xe, thuận theo tự nhiên mà ngồi phía sau hai nam kia, mà Doãn Giai Hi sắc mặt ửng đỏ, ngồi xuống cạnh Dung Hoàn.

Dung Hoàn: “……”

Dung Hoàn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Nguyên Duẫn, tay Nguyên Duẫn cắm ở túi quần, sắc mặt âm trầm.

Dung Hoàn làm khẩu hình với hắn: Anh Duẫn, đừng nóng giận.

Nguyên Duẫn càng giận, nhíu mày liếc giáo hoa Doãn Giai Hi một cái, nếu không phải Doãn Giai Hi cúi đầu tìm đồ trong cặp sách, không thì nhìn thấy biểu tình lạnh băng của hắn có thể sẽ bị hắn dọa tới mức xuống xe.

Cừu Nhã Như thấy Nguyên Duẫn đứng bên Dung Hoàn, nhịn không được nói: “Anh Duẫn, không phải bên kia còn có chỗ ngồi sao, sao không ngồi?” Tiếp xúc một học kỳ, cô cũng không còn sợ Nguyên Duẫn như vậy nữa.

Nguyên Duẫn mặt vô biểu tình nói: “Tôi muốn đứng một lát.”

Cừu Nhã Như: “……”

Dung Hoàn một giây trước còn nghĩ trong lòng, mấy người các cậu sao đều bắt nạt hắn, để hắn ngồi một mình? Một giây sau nghe thấy âm thanh lạnh băng của Nguyên Duẫn, hắn liền vui vẻ, thiếu chút nữa cười ra. Hắn ngước mắt nhìn Nguyên Duẫn, nghẹn cười trong chốc lát, nói giỡn nói: “Anh Duẫn, nếu không thì cậu ngồi lên đùi tôi đi.”

Nguyên Duẫn: “……”

Cừu Nhã Như, Doãn Giai Hi: “……”

Cổ Nguyên Duẫn đỏ bừng, cũng may là bị khăn quàng cổ vây quanh, nhìn không ra cái gì. Hắn trừng mắt nhìn Dung Hoàn một cái, nhưng khóe miệng Dung Hoàn đầy tươi cười, không hề ý thức, duỗi tay sờ sờ cái ót, thuận tiện chỉ lưng ghế.

Phẫn nộ trong lòng bỗng nhiên tiêu tan.

Một đường kế tiếp trầm mặc không nói chuyện.

Doãn Giai Hi ngồi cạnh cửa sổ, vốn dĩ có thể ngồi dựa gần Cảnh Nhất Xí, tâm tình cô thấp thỏm mà vui sướиɠ, muốn nhỏ giọng hỏi câu chuyện thư tình lần trước, nhưng nam sinh vóc dáng cao đứng bên cạnh Cảnh Nhất Xí, khiến cô nửa câu cũng khó mà nói. Mặt nam sinh kia vô biểu tình, tuy rằng không trừng cô, nhưng cô lại cảm giác lạnh một trận, quả thực như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than.

Căn bản là đi hai người, lại biến thành một đám người.

Dung Hoàn cũng có chút tẻ nhạt vô vị, sau khi xuống xe buýt, liền tìm cớ, cùng Nguyên Duẫn vòng đường xa đi. Cừu Nhã Như còn muốn giữ lại, nhưng thấy Dung Hoàn thật sự là không có hứng thú đi leo núi với bọn họ, đành phải từ bỏ.

Hai người đi đến viện dưỡng não bà Nguyên Duẫn. Thật ra cũng không phải là viện dưỡng lão chính quy, chẳng qua là khoảng sân được vệ sinh sắp xếp tốt, mười mấy người ở một chỗ. Buổi chiều, bà Nguyên Duẫn ở trong sân phơi nắng, thấy Nguyên Duẫn thế mà mang bạn trở về, đôi mắt già nua tức khắc mở to ——

“Tiểu Nguyên, bạn của cháu sao?”

Nguyên Duẫn gật gật đầu. Hộ sĩ bên kia kêu hắn đến nộp tiền, lúc trước bà ấy lại đánh vỡ mấy cái ly, mấy cái này đều được ghi lại, sau đó chậm rãi bồi thường, Nguyên Duẫn nhăn nhăn mày, không nói gì đi theo.

Để lại Dung Hoàn ngồi xổm bên cạnh bà Nguyên Duẫn, có trăm cảm xúc ngổn ngang, hỏi: “Bà ạ, thân thể gần đây thế nào ạ?”

Bà Nguyên Duẫn thần trí không rõ ràng, cũng nghe không hiểu hắn đang hỏi cái gì, chỉ biết hắn tới cùng Nguyên Duẫn, chính là bạn của Nguyên Duẫn, mắt đen tức khắc có chút mông lung tràn ra nước mắt, nếp nhắn che kín trên mặt hiện ra vài phần chua xót, kéo tay Dung Hoàn, lải nhải nói: “Cháu của bà, tuy rằng là đứa hay đánh nhau, nhưng vẫn là một thằng nhóc rất tốt, thành tích từ nhỏ đã tốt, lại thông minh, nhưng bạn bè lại không thích chơi với nó, đều nói nó cổ quái……”

Ký ức của bà lộn xộn, nói chuyện cũng rất hỗn độn: “Giáo viên cũng không thích nó, mỗi lần đều tìm tới nhà để bà ký tên cho nó, bà còn không biết chữ…… Nhưng làm sao bây giờ…… Cháu vẫn là người đầu tiên nó mang về …… Về sau cháu ký tên cho nó đi…… A, không được, cháu sẽ luôn làm bạn với Tiểu Nguyên nhà ta chứ?”

Dung Hoàn ngồi xổm bên cạnh bà, nghe bà nhắc tới chuyện Nguyên Duẫn khi còn nhỏ, cái mũi bỗng nhiên chua, cực kỳ khẩn thiết mà trả lời: “Đương nhiên là sẽ! Cậu ấy hiện tại không đánh nhau, thành tích luôn rất tốt, là một bạn nhỏ ngoan, con sẽ luôn bên cậu ấy, bà yên tâm.”

Bà Nguyên Duẫn yên tâm, lại bắt đầu dong dài chuyện khác.

Nguyên Duẫn đứng ở trong viện, trong tay ôm chăn mới từ người dọn dẹp, như bị cố định ở nơi đó, yên lặng nhìn Dung Hoàn. Thật sự sẽ sao? Thật sự sẽ luôn ở bên hắn sao? Sẽ luôn? Bỗng nhiên hắn cũng muốn làm điều thừa mà đi hỏi. Trong lòng hắn cuồn cuộn lên tình cảm chưa từng có, làm hắn miệng khô lưỡi khô, cơ hồ có gì đó sớm đã cắm rễ thật sâu từ dưới đất muốn chui khỏi trái tim.

Nhưng hắn lại nhẫn nhịn, mạnh mẽ kiềm chế.

Cần chờ một chút nữa, cần giải quyết cục diện rối rắm của chính mình đã rồi lại nói.