Chương 49

Một tuần sau, lời đồn đãi trong trường học nổi lên bốn phía.

Trường học có tổng cộng tám chỗ dán thông cáo, nhà ăn, ký túc xá, khu dạy học, nơi nào cũng dán thông báo xử phạt cảnh cáo! Các bạn học như một tổ ong vây quanh, vốn tưởng rằng lại là ai đó trong trường học gây họa, ai ngờ lại là giấy trắng mực đen năm chữ to: Vương Tử Hiên, đuổi học!

Nguyên nhân xử phạt trường học xem như là cho Vương Tử một chút thể diện cuối cùng, chỉ không tỉ mỉ mà viết “Nguyên nhân do phẩm hạnh không tốt”, nhưng điều này hiển nhiên hoàn toàn không thể có biện pháp che miệng các bạn học.

Đồn đãi còn nhanh hơn dịch cảm cúm, thực mau đã có người truyền ra, là bởi vì sau khi tan học Vương Tử Hiên khóa nữ sinh vào trong phòng học có ý đồ quấy rối, bị Nguyên Duẫn bắt được, mới bị đánh nhập viện ——

Tin đồn này so với lúc trước là một trời một vực, nhưng vô luận chân tướng rốt cuộc là gì, trường học đuổi học Vương Tử Hiên đã nói lên hết thảy! Nếu không trong nhà Vương Tử Hiên có quyền có tiền, thường xuyên nói chuyện với trường học, trường học làm gì mà muốn đuổi hắn? Còn không phải phát hiện hắn làm ra chuyện khiến người gièm pha?

Tháng chín, Vương Tử Hiên dọn dẹp mọi thứ, sắc mặt tái nhợt mà đi ra cửa trường học. Vừa ra khỏi cửa, liền bị mẹ hắn từ trong siêu xe nhéo lỗ tai, hung hăng ngã vào trong xe!

Toàn bạn học đều vây quanh ở cửa sổ xem, khe khẽ nói nhỏ, giáo viên muốn ngăn cũng ngăn không được.

Dung Hoàn cũng không bổ nhào vào bên cạnh cửa sổ xem náo nhiệt, hắn nhìn Nguyên Duẫn bên cạnh an tĩnh viết đề, tuy rằng Nguyên Duẫn không nói một lời, nhưng cằm dưới cứng thành một đường thẳng tắp, Dung Hoàn biết tâm tình hắn lúc này nhất định cũng phức tạp, chẳng qua là không bao giờ biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Dung Hoàn thật ra cũng có chút buồn bực, nắm bút nghe người khác nghị luận Vương Tử Hiên, nghĩ thầm, thật là xấu! Trừng phạt đúng tội!

Trong phòng học còn có một người khác biết nội tình quay đầu lại liếc nhìn Dung Hoàn một cái. Nữ sinh luôn có cảm tính, vành mắt Cừu Nhã Như thế mà có chút hồng. Ước chừng là liên tưởng đến các bạn học khác lúc trước trong trường bao gồm cả cô, đều bởi vì nghe những lời đồn giả dối hư ảo, đồng tình với Vương Tử Hiên, mà sợ hãi chán ghét Nguyên Duẫn, suốt một năm, tuy rằng Nguyên Duẫn không rên một tiếng, nhưng sẽ có bao nhiêu khó chịu chứ.

Kỳ thật thì cô cũng muốn xin lỗi Nguyên Duẫn, nhưng cô vẫn sợ Nguyên Duẫn, vì thế kéo dài rất nhiều ngày, vẫn không dám đi lên nói chuyện.

Đương nhiên, thuần túy chỉ là do cô suy nghĩ nhiều, Vương Tử Hiên này đối với Nguyên Duẫn mà nói, chẳng qua là đánh một người mà thôi. Không có Vương Tử Hiên, Nguyên Duẫn cũng chưa chắc sẽ phản ứng với những người khác trong trường học.

Bất quá, chẳng được bao lâu, Dung Hoàn liền thu được tờ giấy nhỏ do Cừu Nhã Như ném qua.

“Giáo thảo, giúp tôi gửi lời xin lỗi với bàn cùng bạn của cậu đi, về sau có cơ hội mời cậu ấy ( hoa rớt ) mời hai cậu ăn cơm. QAQ”

Dung Hoàn cầm tờ giấy cười cười, viết lại “Được”, sau đó chọc chọc bạn học trước bàn, để cậu ta truyền lại.

Nguyên Duẫn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không dấu vết mà nhìn tờ giấy màu trắng truyền đến truyền đi, lại thu hồi tầm mắt.

Tan học, Dung Hoàn theo thường lệ mà tìm chủ đề quấy rối hắn, nhưng không biết vì sao tâm tình hắn giống như không tốt lắm, sau khi lật lật sách đưa đáp án qua cho hắn, liền lạnh mặt rời đi.

“……”

Nhưng từ sau chuyện Vương Tử Hiên, bạn học trong trường rõ ràng đối với Nguyên Duẫn đã có điều đổi mới, trước kia chỉ nghĩ hắn không dễ chọc, cả người là gai, so với một đám người tự xưng là đại ca như Quản Ngọc Bình còn làm người khác sợ hãi hơn, nhưng hiện tại chỉ cần là người không ngu ngốc đều có thể đoán được, lúc trước Nguyên Duẫn đánh Vương Tử Hiên, nói không chừng là trừng trị kẻ ác.

Như vậy so với đám người Quản Ngọc Bình chỉ biết thu phí bảo hộ khi dễ người nhỏ yếu còn cao cấp hơn nhiều.

Rõ ràng nhất đó là bạn học tam ban, tuy rằng khi nhìn thấy Nguyên Duẫn vẫn có chút hơi sợ, nhưng ít ra vẫn dám đi gần.

Hôm sau, khi lớp phó học tập gầy yếu phát bài tập, cũng không có nhờ Dung Hoàn chuyển cho Nguyên Duẫn, mà là có chút do dự mà đi tới, nhẹ nhàng đem bài tập đặt lên trên bàn Nguyên Duẫn —— trên thực tế, Nguyên Duẫn ghé vào trên bàn ngủ, cũng chưa từng nhìn cô một cái, cô mới có thể có cái can đảm này.

Lớp trưởng Liêu Vũ lúc trước là nhát gan nhất, mỗi lần nhìn thấy Nguyên Duẫn đều đi đường vòng, dẫn tới Dung Hoàn ngồi ở bên cạnh Nguyên Duẫn, hắn đều không dám qua nói chuyện với Dung Hoàn, nhưng hiện tại, lá gan đã lớn lên, tan học ngẫu nhiên cũng sẽ vòng đến bên Dung Hoàn, cười nói chuyện.

Chỉ là ánh mắt thường thường còn liếc Nguyên Duẫn, căn cứ vào động tác của hắn mà kịp thời trốn đi là được.

Thi trong hai tuần, ba ngày thi phụ, thi phụ qua đi, bài thi toán học của Nguyên Duẫn vẫn đạt điểm tối đa!

Mấy nữ sinh trong lớp muốn mượn bài thi Nguyên Duẫn tham khảo các bước giải, thật vất vả mới lấy được dũng khí nhưng khi bị Nguyên Duẫn lạnh lùng nhìn lướt qua, tức khắc lại bay hết. Cuối cùng các cô vẫn suy nghĩ đến một biện pháp ——

Nhờ mười phần lực tương tác của giáo thảo giúp các cô mượn.

Đây hoàn toàn là chuyện tốt! Dung Hoàn nhìn vào trong mắt, chỉ cảm thấy vui vẻ vì Nguyên Duẫn, các bạn học dần dần không còn sợ hắn, giáo viên cũng sẽ chậm rãi đổi mới, thật tốt.

Ở trong lòng Dung Hoàn, tuy rằng không có được khoa trương như lần trước, nhưng Nguyên Duẫn đích xác vẫn là tiểu bảo bối của hắn, chẳng qua bên ngoài lại bị bao lấy bởi một cục đá bén nhọn mà thôi, một ngày nào đó, hắn sẽ đem lớp bên ngoài kia hoàn toàn lột ra, tất cả mọi người sẽ thấy được một Nguyên Duẫn ưu tú hoàn hảo.

Vì thế hắn liền cao hứng phấn chấn mà giúp những nữ sinh đó mượn bài thi.

Nguyên Duẫn bị đẩy tỉnh, nằm trên mà bàn ngẩng đầu, trên mặt còn bị sách vở bên cạnh áp ra vết đỏ, ánh mắt nhìn chăm chú vào Dung Hoàn, thoạt nhìn không có bén nhọn cùng bừa bãi ngày thường, ngược lại có vài phần ngây thơ mới vừa tỉnh ngủ: “?”

Như vậy thật ngon miệng. Dung Hoàn tức khắc vui vẻ, trong lòng ngứa, lại không muốn để bộ dáng này của Nguyên Duẫn bị người khác thấy, vì thế nắm lấy áo khoác sau ghế, ném nên trên đầu Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn: “……”

Toàn ban đều chấn kinh rồi!

Giáo thảo thật là trâu hò! Trâu bò!

Ai trâu bò nhất tam ban? Không phải Diêm Vương sống, là giáo thảo người có quyền thế dám dộng đến Diêm Vương sống còn có thể không làm cho Diêm Vương sống tức giận!.

Mọi người chờ mong thấy Diêm Vương sống ném áo khoác đi, đứng lên đánh người cũng không phát sinh.

Nguyên Duẫn tuy rằng có điểm không hiểu ra sao, nhưng cũng chỉ là kéo áo khoác xuống, nhàn nhạt mà nhìn Dung Hoàn một cái, liền run run cầm áo khoác của hắn, miết vài lần nữa mới thả lại lên ghế Dung Hoàn.

Dung Hoàn cũng không tiếp tục chọc hắn, cười ngâm ngâm mà ghé vào hắn, nói: “Anh Duẫn, bài thi buổi sáng, cho em mượn một chút.”

Nguyên Duẫn tùy ý để hắn tìm, thấy hắn đem sách trên bàn của mình làm lung tung, hơi hơi nhíu mày, chủ động túm bài thi ra đưa cho hắn. Kì thật Dung Hoàn thấy bài thi kia, không có nhiều chỗ tham khảo, còn không bằng trực tiếp chờ ngày mai giáo viên giảng, bởi vì Nguyên Duẫn có vài bước giải căn bản là không vượt qua phạm vi học lớp 11, nhìn cũng chỉ có như vậy. Nhưng các bạn học muốn nhìn, hắn khẳng định là phải giúp Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn đang muốn nằm sấp xuống tiếp tục ngủ bù, liền thấy sau khi Dung Hoàn rút bài thi ra, xoay người liền cười hì hì đưa cho mấy cô gái đang đứng chờ ở một bên.

“……”

Dung Hoàn quay đầu lại, thấy Nguyên Duẫn nhìn chằm chằm chính mình, sửng sốt, hỏi: “Làm sao vậy?”

Nguyên Duẫn chau mày, không nói lời nào, như tỉnh cả ngủ, đứng lên, ghế dựa trên mặt đất phát ra một chút động tĩnh, xoay người ra khỏi phòng học .