Quản Ngọc Bình thừa nhận là trong nháy mắt hắn đã bị chế trụ, hắn nhớ lại ký ức đau đớn xương cốt lần trước nằm viện, làm sắc mặt hắn đột nhiên vặn vẹo. Hắn chưa từng gặp qua một Nguyên Duẫn không sợ gϊếŧ người như vậy —— lần trước một đánh sáu, Nguyên Duẫn chưa chắc đã chiếm nhiều ưu thế, vén quần áo lên chắc chắn là cả người xanh tím, nhưng lệ khí giữa mày thằng nhóc này vẫn như muốn cắt vỡ không khí, không sợ chết, cũng không muốn sống.
Vừa rồi nói ra mấy lời tàn nhẫn, trên thực tế trong lòng Quản Ngọc Bình cũng chột dạ, bảy đối một, thật sự có thể đánh được Nguyên Duẫn sao.
Nhưng không đợi hắn hé răng, tiểu đệ mới tới phía sau hắn, chưa từng nghe qua Nguyên Duẫn, kéo cổ áo liền vọt lên phía trước : “Anh Quản, còn thất thần làm gì, thằng nhóc này kiêu ngạo như vậy, hôm nay phải đánh hắn bò ra từ cái hẻm này, nhìn cái thân thể này, lớn lên cũng cao ghê gớm? Cùng nhau đánh cả tiểu bạnh kiểm có tiền bên người hắn đi!”
Ánh mắt Nguyên Duẫn lạnh xuống, đem cặp sách trên vai ném đi, bỗng nhiên duỗi tay chế trụ cái ót Dung Hoàn.
Dung Hoàn đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị hắn xoay người, mặt hướng vào vách tường.
“……”
Mà chỉ một giây, cái tay tiểu đệ kia sắp chỉ đến mặt Nguyên Duẫn, bị Nguyên Duẫn không nói hai lời bỗng nhiên gập lại, trong không khí chỉ nghe thấy âm thanh xương cốt giòn nứt. Nguyên Duẫn bắt lấy bả vai hắn, đầu gối đánh lên xương sườn hắn, bỗng nhiên quăng hắn xuống, ngã trên mặt đất. Tên mới tới chỉ cảm thấy trong nháy mắt trời đất quay cuồng, ngón tay, cánh tay, bả vai, không chỗ nào là không nóng rát giống như đứt gãy.
“Tao đệt, mày đánh lén ——” trước mắt hắn biến thành màu đen, muốn bò dậy, nhưng cổ đã bị dẫm, lực đạo kia không nhẹ không nặng, nhưng cố tình làm hắn không thể nhúc nhích.
Mặt hắn dán vào mặt đất, hốt hoảng mà kêu lên: “Anh Quản!”
Sắc mặt Quản Ngọc Bình một trận xanh trắng, nhìn chằm chằm tiểu đệ mới tới nằm trên mặt đất, nửa ngày cũng không nói nửa câu.
Nguyên Duẫn nâng mắt, quét mắt nhìn sáu người còn lại, tuy rằng không phát ra tiếng, nhưng ý tứ rất rõ ràng chính là ——
Lên hết đi.
Nhưng sắc mặt mấy người khác phía sau Quản Ngọc Bình đều trắng, nào còn dám lên, chi bằng cùng nhau lui, Quản Ngọc Bình miễn cưỡng trấn định, lui về phía sau ngõ nhỏ, quát: “Buông nó ra, bọn tao đi!”
Nguyên Duẫn nhấc chân.
Đợi Dung Hoàn phục hồi lại tinh thần, bảy người này đã chạy như một tổ ong.
Chạy?!
Dung Hoàn bỗng nhiên đuổi theo vài bước, lại thấy mấy người kia chạy nhanh hơn so với bất cứ ai, chạy ở phía sau còn có tên bị Nguyên Duẫn dẫm. Lúc này Dung Hoàn cũng không rảnh lo đánh nhau là không tốt, chỉ cảm thấy bọn họ xứng đáng, trong lòng thoải mái, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn Nguyên Duẫn —— một cọng tóc của Nguyên Duẫn cũng không tổn hao gì, cong lưng nhặt cặp sách lên, vỗ vỗ bụi đất phía trên.
Nhưng tại sao Nguyên Duẫn lại ở chỗ này? Hiện tại cách tan học rõ ràng là đã qua gần hai tiếng. Lần trước hắn chơi bóng rổ, Nguyên Duẫn cũng rời đi tương đối trễ, cửa sổ phòng học cũng kéo ra —— nên sẽ không phải mỗi lần chơi bóng rổ đều bị hắn nhìn chứ? Nhưng Dung Hoàn nhiều năm không có chơi bóng rổ, nhảy lên ném bóng vào rổ cũng không thế nào tuyệt đẹp……
Dung Hoàn hơi hơi có chút không được tự nhiên, nhưng khóe miệng lại giống như không thể khống chế mà nhanh chóng giương lên, hắn vội vàng đi qua phía Nguyên Duẫn đang rời đi .
“Nguyên Duẫn.” Hắn kêu một tiếng.
Cũng không biết là bởi vì phố ăn vặt quá mức ồn ào hay là như thế nào, Nguyên Duẫn như không nghe thấy, sườn mặt hờ hững, một vai vác cặp sách lập tức đi về phía trước.
Đáy lòng Dung Hoàn thầm mắng, chân trước mới vừa bảo vệ hắn, chân sau liền trở mặt làm như không quen. Nhưng hắn thừa nhận tâm tình lúc này rất tốt, hoàn toàn không ngại Nguyên Duẫn không đáp lại hắn, thậm chí bộ dáng này của Nguyên Duẫn trong mắt hắn vô cùng đáng yêu, hắn nhịn không được chạy hai bước đuổi kịp Nguyên Duẫn, cười hì hì nói: “Anh Duẫn ——?”
Tuổi tôi lớn hơn so với cậu, đến lúc nào đó còn không thể khiến cho cậu kêu tôi một tiếng anh sao, Dung Hoàn nghĩ thầm, thấy bước chân Nguyên Duẫn đột nhiên dừng lại, nhíu mày quay lại nhìn chằm chằm chính mình một cái, hung ác như vậy, nhưng tại sao…… Hắn lại nhịn không được muốn tiếp tục chọc Nguyên Duẫn.
Dung Hoàn vòng đến trước mặt Nguyên Duẫn, con ngươi sáng lấp lánh sắp tràn ra ý cười :“Anh Duẫn, vừa rồi thật sự rất cảm ơn anh, nếu không phải có anh, em đây đã có thể bị đánh, Anh Duẫn? Anh Duẫn, sao tan học lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn ở đây nha ?! Anh Duẫn?!”
Nguyên Duẫn bị hắn kêu đến mức cả người cứng đờ, đứng tại chỗ trừng Dung Hoàn, nhưng cổ lại hơi hơi đỏ lên.
Nguyên Duẫn càng như vậy, Dung Hoàn càng cảm thấy thú vị đáng yêu, nhịn không được mà tiến càng gần, bức cho Nguyên Duẫn bỗng nhiên lui một bước, thiếu chút nữa dẫm trúng người bán hàng đằng sau, bị người bán hàng hung tợn mắng vài câu. Nhưng khi nhìn thấy Nguyên Duẫn quay đầu ánh mắt lạnh nhạt nhìn mình, người bán hàng lại lập tức ngậm miệng.
“Cho tôi xem cánh tay của cậu, vết thương sao rồi.” Dung Hoàn thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhẫn nhịn, duỗi tay túm tay áo Nguyên Duẫn, nghĩ thầm, cuối cùng cũng nghe thấy cậu nói một câu dài, còn trôi chảy như vậy, sao ở trước mặt tôi một tiếng cũng không nói?
Nguyên Duẫn rũ mắt nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng thân thể bị người khác đυ.ng vào vẫn sẽ theo thường lệ mà khẩn trương, nhưng cũng không kháng cự. Mà là chủ động nâng tay lên, run run, đồng phục rộng thùng thình cũng rơi xuống tay, lỏng lẻo.
Bên trong hắn không mặc đồng phục ngắn tay, mà là một cái áo trắng ba lỗ, lộ ra đường cánh tay cong đẹp, trắng nõn mà rắn chắc thuộc về thiếu niên.
Dung Hoàn kéo hắn đến một góc phố ăn vặt, cởi bỏ tầng băng gạc hơi mỏng trên cánh tay hắn, chỉ thấy một đường dài bị rạch đã đóng vảy, sâu nhất ở giữa vẫn đỏ thắm, thỉnh thoảng chảy ra chút máu, vết thương này quá sâu, mặc dù đã kịp thời xử lý, sẽ không bị nhiễm khuẩn, lại cũng phải đến ít nhất hơn nửa tháng mới có thể hoàn toàn khép lại.
Dung Hoàn một lần nữa quấn băng gạc lên, vừa rồi được một màn anh hùng cứu mỹ nhân tâm tình còn tốt giờ bỗng nhiên lại biến thành tràn đầy đau lòng, hắn nghĩ thầm, không biết Nguyên Duẫn vừa rồi đánh người, vết thương có cảm thấy đau hay không, nếu sớm biết rằng sẽ ảnh hưởng đến hắn, hôm nay Dung Hoàn không đi con đường này thì tốt rồi ——
Phải bổ sung thật nhiều dinh dưỡng, không biết nếu bắt đầu từ buổi sáng ngày mai nấu một quả trứng gà đem tới trường học, hắn có thể ăn hay không.
“Còn đau không?” Dung Hoàn kéo tay hắn, nhịn không được hỏi.
Ánh sáng hoàng hôn ảm đạm, ánh mắt thiếu niên đen tối không rõ. Qua một lát, Nguyên Duẫn đem đồng phục rộng thùng thình một lần nữa mặc vào, mới nhàn nhạt mà nói: “Không đau.”
—— lại nói với hắn một câu, có thể nói là tiến bộ tương đối lớn. Sẽ có một ngày, hắn sẽ cạy ra thói quen không thích nói chuyện này của Nguyên Duẫn.
“……” Dung Hoàn bỗng nhiên ý thức được mình còn kéo tay Nguyên Duẫn, tuy rằng cũng không muốn dễ dàng buông ra như vậy, nhưng sợ hắn lại không quen linh tinh, vẫn rụt tay về.
Lòng bàn tay Nguyên Duẫn bỗng nhiên không còn hơi ấm, rũ mắt nhìn chằm chằm tay mình.
Sau một lúc lâu, hắn đem tay rũ trở lại bên cạnh người, nhịn không được đem đầu ngón tay bị đυ.ng vào xoa xoa.
Tiếng người ồn ào ở phố ăn vặt cũng không lâu lắm, không tới một lát đã tan gần hết, Dung Hoàn cảm thấy có chút lưu luyến, lại thấy góc đường có xe taxi, hắn rất nhanh là có thể về đến nhà. Tay Nguyên Duẫn cắm ở túi quần, trước sau như một mà không hé răng.
Đi nhanh đến cuối phố, trong lòng Dung Hoàn vẫn luôn muốn tìm cái gì đó vô nghĩa nói với hắn, chính là Nguyên Duẫn tựa hồ như không có ý dừng lại, vì thế Dung Hoàn đành phải tạm biệt: “Anh Duẫn, ngày mai gặp.”
Bàn chân Nguyên Duẫn đột nhiên trượt trên mặt đất một cái, ngẩng đầu nhíu mày nhìn chằm chằm hắn, đối với cái xưng hô này vô cùng cứng đờ. Nhưng nhìn chằm chằm hắn vài lần, cũng không nói gì, hơi hơi gật đầu, đi về phía khác của con phố.
Dung Hoàn đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hắn một lát, trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc ——dọc đường đi thật vất vả, thái độ Nguyên Duẫn mới mềm mại đi nhiều như vậy, thế mà không có nói thêm được mấy câu, không chừng ngày mai đi học, lại khôi phục bộ dáng ban đầu! Lòng nam nhân như đáy biển, ai có thể đoán được tâm tư của cục băng này chứ?
Vì thế nhịn không được hướng về bóng dáng Nguyên Duẫn hét to: “Anh Duẫn!Anh Duẫn ! Ngày mai gặp nha!” Gào thét đến nỗi hắn cũng nhịn không được mà cười rộ lên.
Trong khoảng thời gian ngắn người bán hàng cùng những học sinh chưa về đều nhìn qua bên này. Nguyên Duẫn đột nhiên quay đầu lại hung dữ mà trừng mắt nhìn hắn, từ tai xuống cổ không biết là do hoàng hôn chiếu rọi hay là cái gì, đều đỏ bừng.
Dung Hoàn vui mừng ra mặt, lại vui sướиɠ khi người gặp họa, nhấc chân đang muốn đi tới xe taxi bên kia, bỗng nhiên nhận được tin tức của hệ thống —— là mấy ngày trước hắn nói hệ thống giúp hắn điều tra một thứ.
Trong nguyên văn từng miêu tả Vương Tử Hiên, thậm chí so với chuyện trong nhà Cảnh Nhất Xí còn nhiều hơn vạn chữ, dù gì cũng chỉ là một vai phụ nho nhỏ. Hắn ở trong trường là học sinh tốt khoa văn học, thành tích tốt giáo viên yêu thích, nhưng trên thực tế hắn có giao lưu với một ít đại ca lưu manh trong câu lạc bộ đêm, Quản Ngọc Bình có thể nói là không cùng cấp bậc với những người đó.
Bản tính như thế, cho nên làm ra loại chuyện quấy rối nữ sinh cũng là trong dự kiến.
Nếu không có cách nào làm bên Tô Nguyệt trực tiếp ra mặt làm chứng, vậy sao không lấy con đường khác, lấy được chứng cứ Vương Tử Hiên thường xuyên ra vào câu lạc bộ đêm? Có lẽ còn có thể chụp được ảnh hắn làm chuyện da^ʍ uế, như vậy khiến Vương Tử Hiên vào đường cùng, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay? Lúc ấy không có chứng cứ, nhân chứng lại quay mặt, mới đưa Nguyên Duẫn vô tội rơi xuống cái tội danh đánh người —— không ai tin tưởng Nguyên Duẫn.
Chính là lần này, nếu có thể đem chuyện Vương Tử Hiên làm để toàn trường đều biết thì? Mọi người sẽ tin tưởng Nguyên Duẫn lúc trước không phải vô duyên vô cớ mà đánh người đi?
Nghĩ đến đây, trước mắt Dung Hoàn sáng ngời, tức khắc quay đầu, chạy như điên về hướng Nguyên Duẫn đi. Vốn tưởng rằng Nguyên Duẫn đã đi xa, nhưng ai biết được Nguyên Duẫn cư nhiên còn đứng ở đó, dẫn tới khi hắn xông đến thiếu chút nữa không dừng được, bị Nguyên Duẫn đè lại cái trán, mới vất vả đứng lại.
Dung Hoàn nóng lòng chia sẻ tin tức của mình, cũng không có chú ý tới cái tay của Nguyên Duẫn đυ.ng tới cái trán hắn, biểu tình mất tự nhiên, “Nguyên Duẫn, có bằng hữu nói với tôi, nhìn thấy Vương Tử Hiên ra vào câu lạc bộ đêm —— quy định của trường học là thế nào? Ra vào loại nơi này, đều sẽ bị đuổi học!”