Chương 43

Quạt điện đưa gió lạnh tới từng đợt, thổi đi đáy lòng oi bức.

Dung Hoàn kiệt lực không biểu hiện ra, nhưng khóe miệng càng ngày càng giương cao, cuối cùng nhịn không được mà nứt ra.

Một buổi chiều này, quạt điện thổi một mình hắn, mát mẻ cực kỳ, nhưng thổi một hồi, Dung Hoàn ít nhiều cũng có chút ngại, vẫn đem quạt điện quay về chỗ cũ ——

Nếu không nhìn tư thế của mấy nam sinh kia đổ mồ hôi đầm đìa, hắn thật sự sợ mấy nam sinh kia sẽ ở tại trong phòng học nóng đến mức cởi giày, đến lúc đó đã không phải là chuyện ô nhiễm không khí nhỏ.

Cứ như vậy qua đi, dựa theo lệ thường của Hằng cao, buổi tối chủ nhật sẽ được nghỉ, học sinh ai về nhà nấy.

Buổi chiều tan học, hoàng hôn chưa hết, bọn nhỏ trong lớp học liền bắt đầu xôn xao, buổi tối muốn đi chơi bóng ăn que nướng.

Dung Hoàn thu dọn đồ đạc, liếc Nguyên Duẫn còn an tĩnh lạnh nhạt mà làm đề, ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng có gió lạnh nhè nhẹ, thổi đến người hắn, không có mùi mồ hôi của nam sinh, chỉ dư lại một ít hương bột giặt nhàn nhạt sạch sẽ chui vào chóp mũi Dung Hoàn.

Trong tay hắn có tổng cộng có ba bộ bài thi, làm xong toàn bộ cũng phải đến 8, 9 giờ nói cách khác là sau khi hết tiết tự học buổi tối, hắn mới có thể về.

Kì thật Dung Hoàn cũng muốn ở lại với hắn chốc lát, nhưng không chịu nổi sự thúc giục của bằng hữu Cảnh Nhất Xí vẫn luôn ở bên ngoài cửa sổ thúc giục hắn đi chơi bóng rổ —— lúc trước Cảnh Nhất Xí thích chơi bóng rổ nhất, mỗi ngày đều phải chạy đến sân thể dục, mà mấy bằng hữu đều chờ Dung Hoàn chơi bóng rổ mấy ngày rồi, hôm nay nếu lại không cùng bọn họ đánh một lúc, chỉ sợ là sẽ khiến cho bọn họ hoài nghi.

Nam sinh bên ngoài kêu: “Cảnh Nhất Xí, mau tới! Bóng rổ mà cậu cũng không quan tâm, cậu mẹ nó không phải là có người yêu rồi chứ?!”

Thấy bọn họ càng nói càng thái quá, Dung Hoàn nhanh chóng xách cặp sách lên lao ra ngoài: “Tới tới, đừng ồn ào.”

Dung Hoàn đánh bóng rổ không tốt bằng Cảnh Nhất Xí, miễn cưỡng mới không lộ ra sơ hở, bị đám bằng hữu kia cười nhạo một phen, mới vừa rồi vác cặp sách tính về nhà. Trước khi trở về hắn còn cố ý lên phòng học lầu 3 nhìn một cái, thấy chỗ Nguyên Duẫn đã trống không, hắn mới yên tâm.

Tình cảnh trong nhà vẫn bi thảm, vì chuyện ông ngoại làm phẫu thuật.

Dung Hoàn đang ăn cơm, cũng có chút nuốt không trôi, tuy rằng không có tình cảm gì đặc biệt với ông ngoại đã gặp mặt của Cảnh Nhất Xí, nhưng hắn rất có hảo cảm đối với tiên nữ mẹ Cảnh, thấy mẹ Cảnh vành mắt vẫn luôn hồng, hắn cũng không biết an ủi như thế nào. Vì thế chỉ có thể buồn đầu cơm nước xong, bị ba Cảnh thúc giục, ngoan ngoãn lên lầu làm bài tập.

Bài tập cuối tuần rất nhanh đã làm xong, di động vẫn luôn vang, hắn nhịn không được móc di động ra, mở diễn đàn lớp ——

Diễn bàn lớp tổng cộng có 54 người, Nguyên Duẫn khẳng định là cũng có ở trong đó.

Rất nhanh, Dung Hoàn lướt xuống, liền thấy được phía dưới cùng có một tài khoản không có ảnh đại diện, ảnh bìa của người khác đều là “Phun tào”, “Nổi bong bóng”, ảnh bìa của hắn lại là “Thần ẩn”, hiển nhiên Nguyên Duẫn vào diễn đàn lớp một năm, một câu cũng chưa nói.

Dung Hoàn bấm vào ảnh đại diện lẻ loi kia, dùng QQ của Cảnh Nhất Xí thêm hắn. Kết quả là nửa ngày cũng không có thông báo đồng ý kết bạn. Dung Hoàn đã sớm dự đoán được sẽ như thế này, cũng không có cảm giác nhụt chí gì, ngược lại click mở mấy cái tin trong ảnh đại diện của mình, hắn đã quên chặn mấy người kia, vẫn luôn tinh tinh vang ồn ào đến đau đầu.

Một cái trong đó là bằng hữu của Cảnh Nhất Xí, muốn tuần sau lại tiếp tục chơi bóng rổ, Dung Hoàn đơn giản mà trả lời hai câu.

Một cái khác là Cừu Nhã Như, vẫn là hỏi chuyện đó: Ban ngày đã quên hỏi cậu, cậu làm gì mà lại dọn về?

Nữ sinh Cừu Nhã Như kia là người khá tốt, thoạt nhìn khá tùy tiện, trên thực tế rất mẫn cảm, cô lúc nào cũng hoài nghi Nguyên Duẫn hϊếp bức Dung Hoàn, Dung Hoàn cảm thấy cần thiết phải nói rõ ràng với cô, liền đánh một hàng chữ qua: Bạn cùng bàn của tôi thật sự tốt, cậu đừng luôn nghĩ này nghĩ kia, tôi vui khi ngồi chỗ đó, vui khi cùng hắn làm bạn, cậu cũng đừng khuyên.

Cừu Nhã Như rất nhanh đã gửi lại một chuỗi dấu ba chấm, sau đó nói: Chỗ nào tốt? Thật đúng là không thấy nổi.

Dung Hoàn định nói mấy câu về Nguyên Duẫn, bên ngoài mẹ Cảnh đã gõ cửa, ôn nhu mà nói: “Bảo bảo, trái cây rửa rồi, xuống dưới ăn chút đi.”

“Dạ!” Dung Hoàn vội vàng đáp.

Âm thanh nghiêm khắc của ba Cảnh truyền đến: “Cảnh Nhất Xí, đừng chơi máy tính nữa! Hiện tại! Lập tức! Xuống dưới ăn! Đừng khiến cổ họng của mẹ con đau!”

Dung Hoàn đành phải vội vàng đánh một hàng chữ, gửi đi, sau đó ném di động xuống mở cửa.

Đi đến cầu thang, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, vội vàng chạy về phòng cầm lấy di động.

Đm! Đm! Đm!

Dung Hoàn: “Sao cậu không nhắc tôi?”

Hệ thống muốn nói lại thôi: “…… Cậu đánh chữ quá nhanh tôi không kịp……”

—— bạn cùng bàn của tôi chỗ nào cũng tốt, đặc biệt lớn lên rất soái, tôi lại thích soái, thế nào? [ đắc ý ]

Những lời này, lúc gửi mấy dòng này lại không biết là đã gửi thêm vào ảnh đại diện trống không!

Ba Cảnh thấy hắn không đi xuống, còn rống, Dung Hoàn cầm di động mặt đỏ tai hồng, trong lòng một vạn câu thảo nê mã(Dmm), hắn tính một đời này từ từ tới, nhưng hiện tại là chậm sao? Không hiểu sao lại đi gửi loại lời nói như vậy cho vai chính, vai chính sẽ nghĩ như thế nào? Đây không phải là tuyên ngôn gay trực tiếp sao?

Nhưng có lẽ Nguyên Duẫn vẫn chưa nhìn thấy đâu, nhưng hiện tại mà thu hồi cũng không còn kịp, nhưng xóa bạn tốt vẫn còn kịp.

Khi Dung Hoàn nghiêm túc suy tư muốn trực tiếp đem cái ảnh đại diện trống không kéo vào sổ đen ——

Nguyên Duẫn chậm rì rì mà gõ, sau đó trả lời: ?

“……”

Chờ đến thứ hai đến trường,trong lòng Dung Hoàn còn nhớ đến chuyện gửi nhầm tin, hơn nữa mẹ Cảnh bởi vì chuyện của ông ngoại mà cảm xúc có chút uể oải, trợ lý vừa vội vàng tìm bác sĩ uy tín lại vừa vội chuyện công ty ba Cảnh, liên tục thức vài đêm, hắn cũng không có nửa đường làm phiền trợ lý thả mình xuống mua bữa sáng.

Vào phòng học, cũng tay không.

Tuần này lại bắt đầu mưa to, trên đường kẹt xe, vốn dĩ hắn đến muộn, kết quả từ cửa sau đi vào vị trí mình ngồi, phát hiện vị trí bên cạnh thế mà trống không —— Nguyên Duẫn luôn luôn tới sớm, cơ hồ là lôi đả bất động gió mặc gió, đội mưa tới lớp học sớm nhất, thế mà hôm nay lại không tới?! Đã có chuyện gì sao?

Trong lòng Dung Hoàn tức khắc dâng lên dự cảm không tốt, nhưng lúc này người cha rác rưởi của Nguyên Duẫn hẳn là vẫn còn ở bên ngoài tỉnh chưa trở về, mấy ngày gần đây Quản Ngọc Bình cùng đám ngu Vương Tử Hiên cũng yên ổn rất nhiều không tìm Nguyên Duẫn gây phiền toái…… Sẽ phát sinh chuyện gì chứ?

Tóm lại Dung Hoàn rất không an tâm, tiết đầu là tiết toán học, giáo viên rất nhanh đã lên bục giảng, phía sau vắng người, giáo viên trẻ tuổi thấy cũng làm như không thấy, dù sao cũng là đám nhà giàu trong trường học nổi tiếng đánh nhau, nếu không đi học, ngược lại lại bớt việc. Mặt khác, các bạn học thấy Nguyên Duẫn không tới ngược lại còn tăng vọt cảm xúc lên rất nhiều, cũng chỉ có một Dung Hoàn lo lắng đề phòng.

Nhưng cũng may, sau hai mươi phút vào tiết, Nguyên Duẫn tới.

Bởi vì bên ngoài trời mưa, cả người hắn ướt đẫm, một vai vác cặp sách, từ cửa sau tiến vào lặng yên không một tiếng động, một thân khí tràng lạnh lẽo làm bạn học phía sau run lập cập, tất cả đều rất cẩn thận mà quay đầu lại nhìn lén hắn.

Dung Hoàn cũng nhanh chóng đứng lên để lại một lối nhỏ, tránh ra.

Mí mắt hắn cũng không nâng, cúi đầu trở lại chỗ ngồi của mình.

“Nhìn cái gì mà nhìn, tiếp tục học!” Giáo viên trẻ tuổi nhíu mày nói, các bạn học nhanh chóng đem đầu vặn trở về.

Dung Hoàn nhìn chằm chằm Nguyên Duẫn, thấy tóc đen nhánh cùng lông mi đều chảy nước, sau khi ngồi xuống cũng chỉ cầm khăn lông tùy ý xoa xoa tóc, trong lòng liền nổi lửa, trước đó đã đưa dù cho hắn, hắn lại không cần, phải gặp mưa xối phát bệnh mới tốt!

Nhưng rất mau Dung Hoàn liền không còn suy nghĩ như vậy, tầm mắt của hắn chuyển qua cánh tay Nguyên Duẫn, đột nhiên phát hiện cánh tay tới khuỷu tay có một miệng vết thương dài máu tươi đầm đìa ——

Đệt! Dung Hoàn hoảng sợ, sao lại bị thương?!

Vết thương kia thoạt nhìn rất giống vết thương đã đóng vảy của Nguyên Duẫn, đều như là bị dao nhỏ bén nhọn sắc bén hoặc là mảnh thủy tinh rạch, hơn nữa so với lúc trước càng sâu càng dài, máu chảy theo nước mưa, da thịt lộ ra bên ngoài, thoạt nhìn rất ghê người.

Yết hầu Dung Hoàn nghẹn đến hốt hoảng, thấp giọng hỏi: “Cánh tay, sao lại thế này?”

Thoạt nhìn Nguyên Duẫn so với ngày hôm qua còn lạnh băng hơn, đầu cũng không nâng, dùng khăn lông lau cánh tay một vòng, máu dừng lại, liền không thèm quan tâm nữa, còn mở sách ra. Theo động tác của hắn, cánh tay kia hẳn là cực đau, nhưng mày hắn cũng không động một chút, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.

Dung Hoàn cũng không trông cậy vào hắn sẽ hé răng, lập tức hỏi hệ thống.

Hệ thống tra xét, nói: “Tối hôm qua cha hắn trở lại, hai người làm một trận.”

Dung Hoàn: “Không phải trong nguyên văn nói cha hắn nghỉ đông mới có thể trở về sao?”

Hệ thống nói: “Hình như là quên đồ, lên trở về lấy một chuyến.”

“……” Dung Hoàn đột nhiên nóng cả đầu, trong nháy mắt có ý nghĩ muốn gϊếŧ chết cha Nguyên Duẫn.

Nhưng hắn bình tĩnh suy nghĩ lại. Ở nhà Nguyên Duẫn có camera hán phả tìm chứng cứ sau đó báo nguy, chuyện này khi nhỏ Nguyên Duẫn đã làm, vô dụng, cục cảnh sát mặc kệ loại trình độ bạo lực gia đình này, không giam người, cũng chỉ lấy khuyên bảo là chủ, mà sau khi trở về cũng sẽ chỉ làm cha Nguyên trầm trọng thêm.

Vậy năn nỉ ba Cảnh hỗ trợ ? Ba Cảnh là người làm ăn, tuy rằng yêu thương Cảnh Nhất Xí đến tận xương tủy, nhưng tuyệt đối sẽ không đi ôm chuyện nhà người khác. Đây quả thực mẹ nó là đường cùng —— trừ phi, vu oan một chút gì đó lên người cha Nguyên.

Dung Hoàn nhìn chằm chằm vết thương trên cánh tay Nguyên Duẫn, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm.

Tựa hồ là Nguyên Duẫn cảm giác được tầm mắt bạn cùng bàn nhìn chằm chằm vào mình, nhăn nhăn mày, quay đầu liếc nhìn Dung Hoàn một cái —— hắn tức khắc ngẩn ra.

Đôi mắt Dung Hoàn đỏ.

Dung Hoàn thấy hắn nhìn qua, lúc này mới cuống quít hít hít cái mũi, mở di động ra nhìn mắt chính mình, mới phát hiện mắt đều đỏ lên. Xong con bê, mất mặt quá độ!

Nhưng trong lòng hắn trướng đến mức nói không ra lời, như bị cái gì nhéo làm người thở không nổi, vành mắt màu đỏ nửa ngày không tan.

Nguyên Duẫn vẫn luôn nhìn hắn móc khăn giấy ra lau nước mũi, ngón tay nắm sách vở cứng đờ vô cùng, hơn nửa ngày không lật trang.

“Tôi có cái này, cậu băng miệng vết thương đi.” Dung Hoàn điều chỉnh tốt cảm xúc, từ trong cặp sách móc ra băng vải cùng tiêu độc povidone linh tinh đã sớm chuẩn bị tốt khi khẩn cấp dùng. Nguyên Duẫn nhíu mày nhìn hắn. Hắn cũng không rảnh lo Nguyên Duẫn kháng cự hay là không kháng cự, nói ngắn lại hôm nay không thoa thuốc cũng phải thoa, hắn một phen giữ chặt tay Nguyên Duẫn, tức khắc liền cảm thấy cả người Nguyên Duẫn căng chặt lên.

Nguyên Duẫn phục hồi tinh thần lại, tức khắc đi đè lại Dung Hoàn đang lấy tăm bông, tính cảnh cáo mà nhìn chằm chằm Dung Hoàn.

Dung Hoàn bất chấp tất cả, hạ giọng nói giọng khàn khàn: “Nếu không tự cậu làm đi, nhưng một bàn tay của cậu có thể làm sao? Tôi bất quá chỉ là muốn giúp cậu, hay cậu muốn tàn phế?”

Nói xong hắn ngang ngược mà túm cánh tay Nguyên Duẫn qua, thủ pháp cực kỳ nhanh chóng mà xoa thuốc lên miệng vết thương, thuận thế băng bó thật tốt, quả thực rất lưu loát. Dù sao đời trước cũng thành thói quen.

Một bàn tay của Nguyên Duẫn bị Dung Hoàn ôm vào trong ngực băng bó, cả người cứng đờ giống như phiến đá, hắn nhìn chằm chằm khóe mắt phiến hồng của Dung Hoàn, cả người cực kỳ lạnh nhạt áp lực cùng bén nhọn, chậm rãi giống như trang giấy bị khoét một lỗ, con ngươi đen nhánh lộ ra mờ mịt…… Và một chút hoảng sợ —— hắn không nhúc nhích nữa, rũ mắt, mắt không rời mà nhìn chằm chằm Dung Hoàn.

Thẳng đến khi Dung Hoàn thoa xong thuốc ngẩng đầu, hắn mới vội vàng dời mắt.

Động tĩnh hai người lôi kéo nhau không tính là lớn lại cũng không tính là nhỏ, bạn học phía trước cũng không chú ý, nhưng giáo viên toán học trên bục giảng có thể là nhìn thấy. Chẳng qua là giáo viên toán học thập phần trẻ tuổi, không nghĩ nhiều, vì thế mở một mắt nhắm một mắt, làm bộ không nhìn thấy.

Băng bó thật tốt xong, Dung Hoàn ngồi trở về, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không để ý tới Nguyên Duẫn.

Nhưng Nguyên Duẫn nhìn chằm chằm băng gạc màu trắng trên cánh tay mình, cả tiết không nhích bút viết một chữ. Làm sao lại…… Khóc cơ chứ?