《 Dị Tộc 》 quyển thứ hai lấy đô thị vườn trường làm bối cảnh, xem đến Dung Hoàn nghẹn một búng máu ở trong cổ họng phun không ra.
So với quyển một, quyển này tương đối chậm nhiệt, vai chính Nguyên Duẫn sinh ra trong con hẻm nhỏ bẩn thỉu, hoàn cảnh gia đình thập phần ác liệt, từ khi ra đời, cha say rượu bạo lực gia đình. Mẹ không chịu nổi gánh nặng, khi hắn tám tuổi mẹ hắn ở dưới tầng hầm ngầm tự sát, vai chính ở với thi thể lạnh lẽo qua suốt một đêm, mắc phải chứng sợ không gian kín, cũng không thích nói chuyện. Mặc dù trí nhớ phi phàm, thành tích ưu dị, nhưng tương lai cũng một mảnh ảm đạm.
Ở trong trường học thường xuyên có ác bá tới khıêυ khí©h hắn, hắn đánh nhau vừa nhanh vừa chuẩn, cũng lười nói nhiều, đem người đánh nằm xuống là xong việc. Nhưng mà qua một học kì sau, có người tên là Vương Tử Hiên sau giờ tan học quấy rối tìиɧ ɖu͙© nữ sinh, hắn liền túm người hung hăng đánh một trận, Vương Tử Hiên vào bệnh viện, sau khi ra viện lại không phải chịu nửa điểm xử phạt, mà vai chính lại bị kỉ luật. Nữ sinh kia có lẽ là sợ hãi thế lực trong nhà Vương Tử Hiên, lại có lẽ là không muốn để chuyện mình bị làm bẩn lan truyền ra ngoài, cư nhiên cũng đứng về phía Vương Tử Hiên ——
Kế tiếp hắn càng thêm trầm mặc, rất ít khi động tay, bởi vì mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thể bị trường học khai trừ, hắn cần thi đại học, lên đại học. Chỉ cần thi đậu đại học ở ngoài tỉnh, hắn liền có thể rời khỏi gia đình, thoát khỏi tất cả những thứ này...
Nhưng mà không nghĩ tới đêm trước kỳ thi đại học(tốt nghiệp trung học), vì bảo vệ bà nội, trong tuyệt vọng, lỡ tay gϊếŧ chết ba, khi đó hắn tròn 18 tuổi, không có người biện hộ cho hắn, liền bị phạt bảy năm. 25 tuổi ra tù tách rời với xã hội, nhưng cũng may hắn ở trong ngục giam thông qua tự học thi vào đại học……
Lúc ấy nhìn đến chỗ này Dung Hoàn đã bày biện ra trạng thái nửa hộc máu, hắn phi thường hoài nghi mình cảm mạo chết đột ngột có quan hệ cùng hơn bảy trăm chữ ngược văn kia hay không. Dựa theo người bình thường nghĩ, đến đoạn này, khúc sau quyển tiểu thuyết này hẳn là sẽ có hy vọng .
Nhưng, có vết xe đổ ở quyển thứ nhất, Dung Hoàn căn bản không tin tác giả sẽ cho vai chính hy vọng gì.
……
Quả nhiên, sau khi vai chính vào đại học, một đám cho vay nặng lãi liền tìm tới cửa. Nguyên lai là năm đó bà nội vì tìm luật sư biện hộ giảm hình phạt cho hắn, bị cho vay nặng lãi lừa, sau khi bà chết, hắn liền mang trên lưng khoản vay nặng lãi kếch xù. Kế tiếp sự nghiệp càng nhấp nhô gập ghềnh, vận mệnh như có chỉ tay chú định, đem hết thảy vận rủi vặn thành một đoàn, bóp chặt yết hầu bức bách hắn nuốt xuống.
Vai chính chưa bao giờ tin mệnh, mỗi lần đều giãy giụa từ bùn đất bò dậy, cho dù chỉ là kéo dài hơi tàn, nhưng mỗi một lần hắn giãy giụa ngẩng đầu lên, vận mệnh lại cho hắn một kích thật mạnh ……
Trên thực tế, lúc ấy nhìn đến chỗ này trong quyển thứ hai Dung Hoàn đã không cảm thấy gì.
Không ngoài dự đoán.
Hắn rất hoài nghi kết cục sẽ giống quyển một thành ra một vai chính cùng khắp đại lục đồng quy vu tận. Quả nhiên, hắn vội vàng lật xong hai trang cuối cùng, “Ngọn núi lún, không rõ tung tích” chói mù mắt chó của hắn!
Mà hiện tại, nội tâm Dung Hoàn đã trải qua đời thứ nhất cực kỳ phức tạp, hắn cố nén chua xót cùng phẫn nộ trong lòng, đem vận rủi dần gia tăng trên người vai chính từng trang từng trang xem xong, xem đến tỉ mỉ, sợ có sơ hở gì.
Hắn đã hứa với vai chính của hắn, tới một đời này nhất định sẽ tìm hắn trước tiên, mặc dù, vai chính đã không còn quen biết hắn.
Mưa to tầm tã.
Dung Hoàn lần thứ hai mở to mắt, ánh bạc vẫn chói mắt như cũ, hắn giãy giụa thật lâu mới từ cái loại ý thức hư vô hoãn lại, có lẽ là vừa trải qua một hồi ly biệt, khóe mắt hắn có chút hồng, nhìn chằm chằm mưa to tầm tã ngoài cửa sổ xe hơi hơi ngây ra.
“Bảo bảo, đừng ngủ, sắp đến trường rồi, mau chuẩn bị một chút, hôm nay là ngày đầu tiên con đến ban khoa học tự nhiên.” Giọng nữ ôn nhu từ ghế điều khiển phụ truyền tới.
Đệm mềm mại, thiết bị xa hoa, đây là một chiếc siêu xe.
Nam nhân lái xe đã hơn 40, nhưng mặt mày tuấn lãng, toàn thân lộ ra hơi thở người bề trên sự nghiệp trôi chảy. Nữ nhân ngồi trên ghế điều khiển phụ khoác áo choàng màu trắng dệt len tấm, mắt màu nâu tóc quăn, mắt cong lên cười, không một chút là không ưu nhã.
Dung Hoàn rất nhanh biết được mình xuyên thành ai.
Hắn cúi đầu nhìn đồng phục của mình, sạch sẽ ngăn nắp, tối hôm qua mới vừa được người mẹ tựa như tiên nữ này ủi qua, trước ngực viết ba chữ “Cảnh Nhất Xí”.
Cảnh Nhất Xí là vai phụ trong nguyên văn, số chữ lên sân khấu rất ít ỏi, bởi vì diện mạo soái khí, trong nhà có tiền, cha mẹ tình cảm tốt, cái gì cũng không thiếu, vẫn luôn là đối tượng hâm mộ của toàn bạn học ——
Nói ngắn gọn, là giáo thảo.
Nhưng trên cơ bản là chỉ xuất hiện trong miệng người khác, đối với bản thân Cảnh Nhất Xí cũng không có miêu tả chính diện gì, chỉ biết hắn hoạt bát rộng rãi, đối với người thân thiện, trừ bỏ thành tích học tập kém một chút, có điểm yếu đuối ở ngoài, thì không có khuyết điểm gì lớn.
Thấy tầm mắt con trai nhà mình dừng ở trên đồng phục, không khỏi ôn nhu mà cười: “Anh trai con sáng sớm tinh mơ đã dậy ủi cho con, nhận lỗi đấy, thấy con tức giận, hôm nay cũng không dám đến tiễn con, bầu không khí học mới, con cũng đừng trách anh trai phá hỏng kì nghỉ hè của con cùng bạn gái nhỏ của con hẹn hò chứ?”
Thế mà không phải mẹ Cảnh ủi quần áo?
Nghe được hai chữ "Anh trai”, Dung Hoàn tức khắc đau đầu. Ước chừng là tác giả nguyên văn có chút anh trai khống, cho nên vẫn luôn tận dụng mọi thứ mà an bài anh trai lên trên người các loại vai phụ, bởi vậy thế giới này của Cảnh Nhất Xí cũng có anh trai, gọi là Cảnh Mông, hiện tại đang học năm nhất.
Tới với "Bạn gái nhỏ" trong lời mẹ Cảnh, thuần túy chỉ là hiểu lầm. Trong nguyên văn có nhắc tới, thời điểm nghỉ hè Cảnh Nhất Xí ở bên ngoài chơi bóng rổ, có cô bé đưa thư tình cho hắn, Cảnh Nhất Xí mê chơi, căn bản là không có tâm tư kia, vì thế định tại chỗ cự tuyệt, nhưng không biết tại sao Cảnh Mông đi bên cạnh lại bỗng nhiên tức giận, duỗi tay liền chộp lấy thư tình kia, làm cho cô bé kia khóc lóc chạy đi.
Sau đó Cảnh Nhất Xí liền nháo ra mâu thuẫn với Cảnh Mông, chỉ trích Cảnh Mông xen vào việc người khác, hai anh em chiến tranh lạnh, toàn bộ kì nghỉ hè cũng không nói một lời với nhau.
“Đã biết, mẹ.” Dung Hoàn phí sức lực thật lớn mới đem một chữ sau kia nói ra khỏi miệng, khi xe nhà hắn đi ngang qua một quán bữa sáng bên đường, hắn vội vã gõ gõ cửa sổ xe, nói: “Ba, dừng xe một chút, con xuống mua bữa sáng.”
Cảnh Nhất Xí này chính là một đứa trẻ đang trong tuổi dậy thì bình thường, hoàn toàn bất đồng với Chữ Tĩnh đời trước, cho nên quy tắc của thế giới này hệ thống cũng không nhắc nhở hắn vi phạm tính cách nhân vật sẽ như thế nào, bởi vì người bình thường diễn người bình thường, trên cơ bản là sẽ không vi phạm chỗ nào.
Mẹ Cảnh kinh ngạc: “ Không phải mới vừa ăn ở nhà sao, mẹ còn cố ý làm bo bo đỏ* con thích……”
*Hạt bo bo có vỏ ngoài cứng, hình trứng hoặc bầu dục, đầu hơi nhọn, đường kính khoảng 0.3 – 0.5cm. Mỗi hạt được bao bọc bởi một lớp lá bắc cứng. Thường có màu trắng hoặc vàng nhạt, cuống lõm vào bên trong, có một rãnh dọc ở giữa hạt. Khi đập vỡ ra, bên trong có một lớp bột màu trắng, vị ngọt và không mùi. Vô cùng có lợi cho sức khỏe.
Lời nói còn chưa nói xong, vợ chồng hai người không để ý, con trai nhỏ đã đội mưa to chạy ra ngoài, trên mặt đất gồ ghề lồi lõm đều là nước, Dung Hoàn chạy vài bước xa ống quần đều là nước, còn dầm mưa.
Mẹ Cảnh tức khắc đau lòng, đẩy cửa xe, nói: “Ấy ấy, mình à, mình để em xuống xe, đứa nhỏ này còn không lấy dù, lát nữa mà bị cảm thật thì đau lòng chết em.”
So với con trai nhỏ, cha Cảnh hiển nhiên càng để ý mẹ Cảnh, tức khắc nhăn mi lại: “Đã là nam tử hán 17 tuổi bị mưa xối chút như vậy thì có sao? Nếu em dính mưa, mới đau lòng chết anh!”
Dung Hoàn vội vàng xách theo bữa sáng trở về, liền nghe thấy cuộc đối thoại buồn nôn như vậy, khóe miệng không khỏi run rẩy hai cái.
Hắn lên xe, một lần nữa đóng cửa xe.
Mẹ Cảnh vội vàng đem áo choàng ném qua, nói: “Lau lau, nhanh.”
Dung Hoàn đem bữa sáng bỏ qua một bên, xác nhận sữa đậu nành sẽ không bị đổ, mới dùng áo choàng dệt len tấm của mẹ Cảnh lau tóc cùng cổ, ngửi ngửi, tất cả đều là mùi nước hoa .
“Con còn có chút đói.” Dung Hoàn giải thích nói: “Mua một chút tới trường học ăn.”
“Bảo bảo, lần sau tới trường, thì dặn dò bảo mẫu trong nhà đưa qua cho con, không được sao? Mưa lớn như vậy, bị cảm thì làm sao bây giờ?” Mẹ Cảnh vẫn lo lắng sốt ruột, nói: “May mắn buổi sáng anh con trước khi đi đã chuẩn bị cho con một bộ quần áo khác trong cặp, sau khi đến trường, liền tìm chỗ thay, biết chưa?”
Dung Hoàn đáp lại.
Mẹ Cảnh thấy hắn không biết làm sao, tựa hồ như có chút rầu rĩ không vui, cho rằng hắn rời khỏi lớp cũ, luyến tiếc bạn bè ban đầu, liền lải nhải mà khuyên hắn, nói cái gì mà ở ban khoa học tự nhiên mới cũng sẽ có bạn bè, xong lại càng nói càng đau lòng cho con trai bảo bối đôi mắt đều đỏ, suy nghĩ hay vẫn là dứt khoát quay lại lớp khoa học xã hội, lại bị cha Cảnh phê bình vài câu, mới chậm rãi yên tĩnh……
Dung Hoàn nhìn cửa sổ bị mưa to bên ngoài hắt mờ, trong lòng nhảy đến cực nhanh.
Hắn vô cùng chờ mong một lần nữa nhìn thấy người kia.
**
Lúc này là học kì một lớp 11, sau khi phân lớp, Cảnh Nhất Xí chọn khoa học tự nhiên, vì thế bị phân vào lớp tập thể mới. Mà đại đa số người đều chọn khoa học tự nhiên, nói cách khác đại bộ phận bạn học đều ở lại lớp cũ không đi, vì thế trường học đơn giản đem lớp này thành lớp khoa học tự nhiên trọng điểm.
Dung Hoàn xách theo cặp, cả lớp đã sẵn sàng nghênh đón .
Giáo thảo. Giáo thảo có tiền. Giáo thảo ra tay xa hoa ra ngoài chơi sẽ bao KTV khách sạn 5 sao.
Ai lại không thích?
Tính cách Cảnh Nhất Xí lại tốt, mới đến Hằng Cao học một năm, toàn bộ trường học đều là bằng hữu của hắn, từ lớp 12, cho tới lớp 11, không có ai là không quen biết hắn. Hắn thích chơi sẽ chơi, rất được người khác yêu thích. Cho nên đổi lớp đối với hắn mà nói cũng không có gì ghê gớm, vẫn như cá gặp nước.
Trên bảng đen thậm chí còn viết chữ hoan nghênh, lớp trưởng Liêu Vũ cũng chạy nhanh qua giới thiệu hắn, tầm mắt các nữ sinh phóng lại đây, có thể nói trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ lớp đều vô cùng sôi trào. Dung Hoàn nhịn không được muốn cảm tạ hệ thống đã cho mình xuyên vào một nhân vật như vậy, mỗi lần đều không giàu thì quý, còn được hoan nghênh!
Hệ thống thình lình nói: “Nhưng không phải cậu nói tôi chỉ có tác dụng phân tích số liệu thôi sao?”
Dung Hoàn: “……”
Một câu từ đời trước nhớ đến một đời này, hệ thống thù dai vậy sao?
“Trời mưa to, chủ nhiệm lớp khẳng chừng còn chưa tới, nếu không cậu tìm chỗ ngồi ngồi xuống trước đi, lớp học có rất nhiều chỗ trống.” Liêu Vũ quen thuộc mà vỗ bả vai hắn.
Dung Hoàn cười gật gật đầu: “Ừm.”
“Ngồi đây!” Gần phía sau cửa sổ có cô gái lá gan lớn vẫy vẫy tay.
“Làm gì đó, Cừu Nhã Như, nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, cẩn thận dọa sợ Cảnh ca của chúng ta ——” bạn học khác đều chê cười cô.
Cừu Nhã Như cũng ửng đỏ mặt, nhưng lá gan lớn, mắng lại: “Nói cái gì đó, Cảnh ca còn chưa gặp qua chúng ta sao, tôi lại không phải quỷ, sao mà dọa cậu ấy chạy được?”
Tầm mắt Dung Hoàn quét khắp phòng học, dừng ở một vị trí. Đó là bàn thứ hai bên phải đếm ngược lên dựa vào cửa sổ, chỗ vai chính ngồi trong truyền thuyết. So với người khác sách vở lung tung lộn xộn đặt lên thật cao cự kì khác biệt, trên bàn kia trống không, có vẻ lẻ loi, vị trí bên cạnh không có ghế, vừa thấy đã biết vị trí kia chỉ có một người ngồi.
Là vai chính của hắn, không sai.
“Tôi ngồi chỗ đó đi.” Dung Hoàn đi qua .
Sắc mặt Liêu Vũ tức khắc chần chờ, Cừu Nhã Như thấy hắn đi qua, cũng muốn nói lại thôi, nhịn không được thò tới, cột tóc quả dâu lắc qua lắc lại, khuyên nhủ: “Cảnh Nhất Xí, cậu vẫn là đừng ngồi ở đó.”
Cô cũng chưa dựa qua, cách 1 mét ở lối đi nhỏ giọng nói chuyện, nhíu mày như kiêng kị một góc của cái bàn.
“Làm sao vậy?” Dung Hoàn bình tĩnh kéo một cái ghế khác qua, đặt cặp sách xuống liền ngồi.
“Ai, cậu vừa mới tới lớp chúng ta nên không biết, nếu cậu ngồi đây, vậy ngồi cùng bàn với cậu chính là Nguyên Duẫn.”
Nhắc tới tên này, lời kế tiếp lại không cần phải nói.
Nguyên Duẫn người này thành danh còn sớm hơn so với Cảnh Nhất Xí.
Mới vừa vào học, đã đánh một trận, còn là một chọi sáu, trong ba người bị đánh gục còn là học sinh cấp 3, là học sinh ngoài trường.
Nguyên Duẫn cũng chảy máu, nhưng so với mấy người nằm trên mặt đất kêu to mặt mũi bầm dập gãy xương chảy máu, có thể nói là nhẹ như gió mây.
Có người truyền ra, nói bạn học mới trâu bò, vừa vào cổng trường đã động đến giáo bá Hằng Cao, giáo bá kia sở dĩ là giáo bá, ở trường học hoành hành ngang ngược suốt ba năm, thầy hiệu trưởng cũng quản không được, ở bên ngoài thu phí bảo hộ của các bạn học, cục cảnh sát cũng quản không được. Chính là một nhân vật giáo bá như vậy, bị hắn đánh đến nằm viện hai tháng, còn là một chọi sáu!
Một trận thành danh.
Bởi vì hai bên ẩu đả đều không phải là mặt hàng gì tốt, giáo bá kia còn xấu hơn, vì thế trường học cũng chưa xử phạt gì Nguyên Duẫn.
Thẳng đến cuối học kỳ, Nguyên Duẫn đánh một học sinh ba tốt Vương Tử Hiên, đánh vào bệnh viện, lúc này học sinh ba tốt nằm viện suốt năm tháng. Trường học lúc này mới tức điên, trực tiếp xử phạt, tại bảng thông báo dán giấy cho toàn trường thấy.
Lần này, người trong trường học dám trêu Nguyên Duẫn càng ít.
Hắn đánh người không chớp mắt, nắm đấm vừa nhanh vừa tàn nhẫn, khuôn mặt tuấn lãng có loại áp lực thô bạo cực độ, người bị hắn đánh qua đều nằm trên đất, không ai muốn tìm cái chết.
Tuy rằng Cảnh Nhất Xí cũng biết hắn, nhưng hai người hoàn toàn chính là hai thế giới.
Bởi vậy tầm mắt bạn trong lớp đều quay qua, khuyên Dung Hoàn không nên ngồi ở đó —— không nên bị học sinh hư dạy hư.
Những người này đối với Nguyên Duẫn vừa sợ hãi lại căm ghét, dừng ở trong mắt Dung Hoàn, vô cùng hụt hẫng.
Hắn đem bữa sáng nóng hổi hổi trong cặp sách lấy ra, đặt ở trên bàn, lúc này mới bỏ cặp sách vào, cười nhàn nhạt nói: “Này có sao, tôi không chọc cậu ấy, cậu ấy sẽ không đυ.ng đến tôi, các cậu giải tán đi, chờ lát nữa chủ nhiệm sẽ nên lớp .”
Cừu Nhã Như nhìn dáng vẻ còn muốn khuyên can hắn, Liêu Vũ cũng nhíu mày nói: “Nhất Xí, nói vậy cũng không đúng, tôi khuyên cậu vẫn là đổi vị trí, không phải bên cạnh hắn căn bản là không có ai ngồi sao? Bởi vì hắn có bệnh, học kỳ 1 đánh Vương Tử Hiên lớp thi đua, người nhà cũng không chọc hắn.”
Lông mày Dung Hoàn nhảy dựng, vừa định nói sao các cậu biết Vương Tử Hiên không chọc hắn, các cậu biết chân tướng sao? Trong phòng học liền đột nhiên yên tĩnh.
Người bị đàm luận “Có bệnh ” đứng ở cửa phòng học, một tay xách theo cặp, cả người ướt đẫm, trên mặt không biểu tình gì.
Lớp học ước chừng tĩnh mịch ba phút, nhìn Diêm Vương sống trở về vị trí của mình.
Cừu Nhã Như đã là người sớm nhất chạy về chỗ.
Mà sắc mặt Liêu Vũ trắng bệnh, chột dạ vô cùng, nhưng lại có nhiều sợ hãi hơn, không đợi Nguyên Duẫn đi tới, liền lập tức nhỏ giọng nói với Dung Hoàn “Cáo từ”, bàn chân như trượt dầu mà trở về chỗ ngồi.
Dung Hoàn ngẩng đầu, nhìn Nguyên Duẫn mặt vô biểu tình mà đi tới, ngọn tóc đen nhánh còn chảy nước, chảy vào trong cổ, đứng ở trước mặt Dung Hoàn nhìn chằm chằm hắn.
Vai chính 17 tuổi, khuôn mặt so với một đời trước cơ hồ không có thay đổi gì lớn, trừ bỏ một chút ngây ngô, thiếu chút góc cạnh. Nhưng mũi nhọn sắc bén lộ ra toàn thân lại giống nhau như đúc, có loại độc gần như thấu xương, hoàn toàn chính là người kia, chỉ là không có ký ức đời trước .
Nhưng hắn nhìn chằm chằm vào Dung Hoàn.
—— nhận ra tôi? Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Dung Hoàn như tên ngốc, trái tim nhảy nhanh hơn.
Nguyên Duẫn vẫn không nhúc nhích, như thật sự là không kiên nhẫn, ngón tay cong lên gõ lên bàn gõ một cái.
Dung Hoàn lúc này mới phản ứng lại, vị trí của mình ở ngay đường vào, vị trí của hắn ở cạnh cửa sổ, mình không đi ra, hắn không thể nào đi vào.
Dung Hoàn nhanh chóng đứng lên, lui qua một bên, sau đó nhìn Nguyên Duẫn ngồi vào vị trí của hắn, toàn bộ quá trình không có liếc mắt thêm một cái. Ngồi xuống , liền từ cặp sách lấy ra sách giáo khoa cùng sách bài tập, hoàn toàn không có phản ứng đối với thế giới bên ngoài, lạnh như băng mà bắt đầu viết đề.
Những người khác trong lớp đều nhìn, đều yên lặng vì Dung Hoàn thở dài một hơi, vị trí nào cũng tốt, một hai phải cùng Diêm Vương sống ngồi cùng bàn, chẳng lẽ là mạch não của giáo thảo khác hẳn với người thường, muốn tìm kí©h thí©ɧ?
Nhưng mà kế tiếp, lại có kí©h thí©ɧ hơn tới.
Bọn họ chỉ thấy, giáo thảo đem sữa đậu nành nóng, bánh quẩy nóng, thậm chí còn có sữa chua, tóm lại trong bao nilon màu vàng là một đống lớn bữa sáng, sau đó dùng khăn giấy lau một chút vệt nước mặt trên, thật cẩn thận mà đẩy qua phía Diêm Vương sống.
“Bữa sáng, ăn không?”Đáy lòng Dung Hoàn vừa đau vừa chua, hỏi.