Chương 36

Ở Chử gia, Chử Tĩnh từ nhỏ đến lớn đều được sủng, khi còn nhỏ, Chử Vân làm anh, nhưng không dám kêu ca, nếu có ý định dám cãi lời em, công tước lão gia liền lập tức tát một cái. Mà khi cha Chử bệnh nặng qua đời, cũng ngàn dặn vạn dò, để Chử Vân hảo hảo chiếu cố Chử Tĩnh. Đến nỗi tâm nguyện lớn nhất của cha Chử, không thể nghi ngờ là tận mắt nhìn thấy Chử Tĩnh thành gia sinh con ——

Đây tự nhiên cũng là tâm nguyện của người làm huynh trưởng Chử Vân.

Lúc trước Lộ Tô Tuấn kia, hắn dù sao cũng nhìn không thuận mắt, rồi sau đó tới Tô Á công chúa, hắn cũng cảm thấy không xứng với em trai nhà mình. Nhưng không nghĩ tới em trai nhà mình ngàn chọn vạn chọn, vẫn là chọn trúng một nô ɭệ, đương nhiên hiện tại đã không tồn tại quan niệm nô ɭệ. Nhưng ở trong lòng hắn, chính là ai cũng đều không xứng với cải trắng nhà mình.

Nhưng hiện tại, gỗ…… Cư nhiên đã thành thuyền.

Tay Chử Vân run rẩy đưa trà lên miệng uống vài ngụm, lời mất nửa ngày mới nói ra.

“Vậy em tính làm sao bây giờ?” Hắn hận sắt không thành thép mà nhìn chằm chằm Dung Hoàn.

Dung Hoàn lưu loát nói: “Kết hôn, sau đó sinh sống.”

Chén trà của Chử Vân thiếu chút nữa rơi xuống.

Hắn nhìn chằm chằm Dung Hoàn, có thể thấy được không nữa điểm do dự trong lời nói của Dung Hoàn , xem ra là tâm ý đã quyết. Hắn quả thực rất sốt ruột —— sớm biết rằng em trai sẽ một lòng một dạ đối với nô ɭệ kia, từ lúc bắt đầu hắn đã không nên ôm ý niệm dung túng, hẳn là sớm diệt trừ nô ɭệ kia, nhưng hiện tại đã muộn!

Trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng thu dọn đồ vật, Chử Vân nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm bên kia.

Dung Hoàn cố ý nói: “Anh, anh xây dựng một sự nghiệp lớn như vậy, sẽ không ngăn cản đi?”

Xây dựng một sự nghiệp lớn như vậy——? Chử Vân được khen, trong nháy mắt trong lòng như nở hoa, nhưng ngay sau đó nghĩ đến em trai là vì một nam nhân khác mới khen hắn, hơn nữa về sau đều phải cùng một nam nhân khác sinh sống, tức khắc trong lòng hắn lại ngũ vị tạp trần, cân nhắc câu khen này ra sao đều cân nhắc ra cay đắng .

Thôi thôi. Chử Vân nghĩ thầm, ngày này sớm hay muộn sẽ đến. Vô luận đem em trai che lại tích cóp như thế nào, vẫn là phòng không được hương thơm hoa dại bên ngoài .

Huống chi, hắn làm anh trai nhiều năm như vậy, có lẽ, nếu đáp ứng mà nói, cuối cùng là làm một chuyện không để em trai chán ghét đi?

“Haiz, em thật là, có yêu cầu gì thì kêu anh.” Chử Vân tâm tình phức tạp mà đứng lên.

Dung Hoàn cũng đứng lên tiễn hắn, Chử Vân tuy rằng tâm cơ thâm hậu, nhưng lại là một người nhất ngôn cửu đỉnh, hiện tại đồng ý, về sau sẽ không đổi ý, cũng sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi đối với Kim Chiêu, hắn liền nói: “Anh, em đưa anh ra ngoài.”

“Tiễn anh? Thật sự luôn?” Chử Vân được cải trắng hòa tan ưu thương một chút, lập tức đi theo Dung Hoàn ra cửa.

……

Dung Hoàn tiễn Chử Vân đi, trở lại trong phủ, lên cầu thang liền thấy Kim Chiêu ôm đầu gối ngồi ở bậc thang lầu hai, rũ mắt nhìn hắn, con ngươi đen nhánh ẩn ẩn có ánh nước lưu chuyển vui sướиɠ.

“Nghe thấy rồi?” Dung Hoàn nhướng mày. Vật nhỏ còn có sở thích nghe trộm.

“Ừm.” Kim Chiêu vài bước vượt xuống lầu, đứng ở trước mặt Dung Hoàn, không nhịn được quyến luyến mà đem người ôm lấy, hiện tại động tác này của hắn đã càng ngày càng thuần thục. Hắn ôm lấy eo Dung Hoàn, đem người hơi hơi nâng lên, ngẩng đầu, nghiêm túc mà chăm chú nhìn khuôn mặt Dung Hoàn. Kết hôn, như cuộc sống của một người bình thường, đây là thứ mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Tướng quân của hắn, là tướng quân độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.

Người khác đi qua hắn, đều sẽ dẫm xuống, hoặc là vòng qua, nhưng tướng quân của hắn, lại vươn tay với hắn.

Hắn yêu người này, cũng không phải là cảm kích hoặc là du͙© vọиɠ chiếm hữu đơn thuần , mà là —— thật sự thích, thời thời khắc khắc đều muốn đem người này nhập vào xương tủy, lúc nào cũng muốn dùng ánh mắt đuổi theo, đặt ở trên đầu quả tim, tôn thờ. Tràng chiến dịch kia, thời điểm hắn ngã xuống, trong lòng chỉ có một ý niệm, hắn rốt cuộc cũng vì tướng quân của hắn mà làm chút gì đó, hắn rốt cuộc đã không làm thất vọng lời thề của mình, thề sống chết cũng muốn bảo vệ người này. Hắn thậm chí cảm thấy vui vẻ vui sướиɠ.

Dung Hoàn bị hắn làm cho ngứa, cúi đầu nhìn hắn: “Dọn xong rồi? Hay chưa dọn xong? Lại lười biếng?”

“Tướng quân.” Kim Chiêu lại nhịn không được kêu, hắn đem Dung Hoàn buông xuống, không chớp mắt mà nhìn Dung Hoàn, trên mặt hơi hiện uất ức lúc này chứa đầy lời nói nhu hòa nói không nên lời .

“Ừ?” Dung Hoàn khó hiểu mà nhìn hắn.

“Ngươi có nhũ danh không?”

Dung Hoàn giật mình, lại không biết mình có nên đem tên thật của mình nói ra hay không—— kỳ thật nói hay không cũng không có gì quan trọng, bởi vì người khác đều nhìn thông qua Chử Tĩnh, nhưng hắn biết, chỉ có khi Kim Chiêu ở đây, xuyên qua hắn, nhìn là hắn. Mà một cái tên chẳng qua là mấy con chữ mà thôi, không hề ý nghĩa.

Cũng không biết vì cái gì, hắn vẫn muốn nghe Kim Chiêu kêu tên của mình, vì thế cười lừa Kim Chiêu: “Nhũ danh thật ra có, bất quá không dễ nghe.”

Hắn kéo tay Kim Chiêu qua, ở trong lòng bàn tay Kim Chiêu viết hai chữ.

“Dung Hoàn?” Kim Chiêu kêu.

Dung Hoàn ngẩn ra, gật gật đầu.

“Có phải chỉ có mỗi mình ta mới có thể kêu đúng không?” Kim Chiêu thấp giọng hỏi.

Dung Hoàn không chút do dự: “Đi ra ngoài đừng kêu.”

Thuộc về một mình hắn —— bên tai Kim Chiêu hồng lên, nhịn không được lại lần nữa ấn Dung Hoàn vào trong lòng, đem đầu vùi vào cổ hắn, ngửi ngửi hơi thở trên người Dung Hoàn. Hắn cảm thấy thỏa mãn, đó là một loại tư vị làm bụng cảm thấy thoả mãn, giống như có được người trong lòng, sau này liền không sợ gì cả.

Hắn bỗng nhiên có rất nhiều lời nói muốn nói, buổi tối ngày đó, giông tố đan xen, hắn thổ lộ hấp tấp như vậy nói cái gì cũng chưa nói rõ ràng.

Hắn thật sự thật sự rất thích người này, thật sự bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ nguyện ý chết vì người này. Nhưng nếu người này không muốn hắn chết, cho dù là địa ngục, hắn cũng sẽ bò lên.

“Nếu có kiếp sau thì tốt rồi.”Âm thanh Kim Chiêu chôn ở cổ Dung Hoàn, rầu rĩ mà, lại mang theo khát khao.

—— có kiếp sau, cũng nhất định phải tìm được người này.

Dung Hoàn đặt đôi tay trên lưng hắn, đôi mắt mỉm cười, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy hệ thống đột ngột nhắc nhở: “Độ chữa khỏi của mục tiêu + 5, giá trị chữa khỏi trước mắt là 100, ký chủ, cậu ở thế giới này làm nhiệm vụ, xoay chuyển kết cục, chữa khỏi mục tiêu, tất cả đều hoàn thành, hiện tại……”

“Hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào?” Trong lòng Dung Hoàn mạc danh hoảng lên, tay ôm lấy Kim Chiêu cũng cứng đờ.

Hệ thống không nói chuyện, nhưng Dung Hoàn nhìn thấy một mảnh nhỏ màu bạc xa hơn một chút xuất hiện, rơi trên mặt đất giống như ánh trăng. Hắn rất rõ ràng mà nhìn thấy mấy chữ nguyên văn xuất hiện “Quyển thứ nhất xong”. Trong lòng hắn càng ngày càng hoảng, cơ hồ cho rằng giây tiếp theo mình sẽ bị mang đi, nhưng ánh bạc kia lại thật lâu không có động tĩnh.

Ước chừng năm giây, Dung Hoàn không dám nhúc nhích, tay chân đều sắp lạnh lẽo.

Hệ thống thấy tình trạng phía trước, rốt cuộc trả lời nói: “Ký chủ, cậu có thể lựa chọn lập tức rời đi, nhưng cũng có thể lựa chọn tiếp tục lưu lại, hoặc là qua một thời gian mới rời đi, ánh bạc kia là thông đạo rời đi, sẽ luôn chờ cậu. Bất quá tôi phải nhắc nhở cậu, hoàn thành nhiệm vụ một đời này, còn có kiếp sau chờ cậu.”

Dung Hoàn nghe được có thể lựa chọn ở lại, hô hấp thiếu chút nữa dừng mới chậm rãi trở về, hỏi: “Tôi ở đây một đời, thời gian dài nhất là bao nhiêu lâu?”

Hệ thống nói: “Hai mươi năm. Tuyến thời gian một đời trong nguyên văn này còn có hai mươi năm, nói cách khác hai mươi năm sau, một quyển mới này có thể hoàn toàn kết thúc.”

Dung Hoàn lại hỏi: “Chờ hai mươi năm sau tôi rời đi đâu? Vai chính sẽ như thế nào?”

Hệ thống nói: “Sẽ yên lặng, toàn bộ thế giới này đều sẽ yên lặng.”

Trong lòng Dung Hoàn bỗng nhiên đau xót, hắn cùng Kim Chiêu chỉ có thời gian hai mươi năm, nhưng may mắn, còn có hai mươi năm. Năm giây trước, hắn còn cho rằng sẽ lập tức bị mang đi, hắn không dám tưởng tượng, nếu bỗng nhiên mình biết mất tại chỗ này, trên mặt Kim Chiêu sẽ lộ ra tuyệt vọng như thế nào. Mà qua hai mươi năm, khi đó hắn lại rời đi, đối với một đời này của Kim Chiêu mà nói, yên lặng, lại đại biểu cho vĩnh hằng.

Hắn nhớ rõ, khi xuyên vào thế giới này, quy tắc đã từng nhắc qua, nếu hắn muốn sống lại ở thế giới hiện thực, thì cần phải hoàn thành nhiệm vụ. Mà có lẽ chờ hắn gặp Kim Chiêu luân hồi, hoàn thành nhiệm vụ, quy tắc sẽ cho hắn một cơ hội gặp lại Kim Chiêu ở thế giới hiện thực .

Như vậy nghĩ, lo sợ trong lòng Dung Hoàn hơi hơi tiêu tan.

Âm thanh trầm thấp của Kim Chiêu vẫn cứ vang lên bên tai: “Tôi thật sự rất thích em.”

Thanh âm kia hơi mang chút thẹn thùng, lại cũng mang theo không chịu lùi bước.

Kim Chiêu dùng cằm cọ cọ ở cổ Dung Hoàn, ôn tồn không muốn xa rời vô cùng, nhưng còn chưa đủ, hắn nhịn không được ấn người vào trong lòng mình, môi dán vào vành tai người, “Cho dù là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau nữa……”

“Cũng muốn tìm được em, thích em.”

Còn có, bảo vệ em, đến chết không phai.

……

“Ta cũng vậy.” Qua hồi lâu, Dung Hoàn đáp.

Hắn dắt dắt ngón tay Kim Chiêu, con ngươi hiện lên ý cười ôn nhu.

—— nhưng cậu sai rồi, sẽ là tướng quân của cậu tới tìm cậu, Kim Chiêu, cậu chờ tôi là được.

— bổn thế giới xong —