Chương 34

Trời mới biết mấy ngày này Dung Hoàn sợ Kim Chiêu có bất trắc gì, vẫn luôn chờ tại bệnh viện, chính là vì chờ khi Kim Chiêu tỉnh lại ánh mắt đầu tiên có thể nhìn thấy là mình, hiện tại hắn đã chờ đến khi Kim Chiêu tỉnh lại, nào còn rảnh đi lo lắng Lộ Tô Tuấn còn chờ ngoài cửa, liền hướng ra ngoài cửa vội vã nói: “Chờ một lát.”

Lộ Tô Tuấn ngoài cửa dừng một chút, đáp ứng nói “Được”, nhưng âm thanh kia lại không cam lòng.

Dung Hoàn tức khắc lại đặt mông ngồi xuống, nắm lấy tay Kim Chiêu, kích động hỏi: “Cảm giác thế nào, có nơi nào không thoải mái không?”

Kim Chiêu nhéo tay Dung Hoàn không nói lời nào, chăm chăm mà nhìn Dung Hoàn, cũng không cho Dung Hoàn đi.

Mà Dung Hoàn sợ cơn sốt trước đó của hắn nóng đến hỏng đầu óc, liền cúi thân xuống, phiên phiên mí mắt Kim Chiêu, lại sờ soạng độ ấm trên gương mặt cùng trên cổ, đều bình thường, mọi thứ đều tốt. Dung Hoàn nhìn môi hắn khô đến sắp rách da, hỏi: “Muốn ngồi dậy không, ta giúp ngươi lấy nước?”

Kim Chiêu bị liên tục hỏi han ân cần như vậy cơ hồ có chút bất an, hắn lắc lắc đầu, dùng khuỷu tay chống đỡ bản thân nỗ lực ngồi dậy, âm thanh khàn khàn mà nói: “Tướng quân, ta tự lấy.”

Nói xong hắn nhìn ra ngoài cửa, rũ mi mắt xuống, đem tay Dung Hoàn nắm càng chặt, như là sợ Dung Hoàn rời khỏi.

“Có thể tự lấy được không?” Dung Hoàn thấy hắn mặc đồng phục bệnh nhân có hơi khó một chút, mấy ngày nay Kim Chiêu vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cũng chỉ có thể lau sạch một chút, sợ liên lụy đến nhiều miệng vết thương trên lưng, cũng chưa dám xoay người lau cho hắn, “Ta giúp ngươi lấy nước, uống một chút ?”

Nếu không phải vì cứu hắn, Kim Chiêu cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy, cuộc giải phẫu khâu lại vết sẹo nhìn thấy ghê người, Dung Hoàn nhìn vào trong mắt, đau lòng không thôi, hiện tại để hắn giúp Kim Chiêu bưng trà rót nước hắn đều vui.

Càng đừng nói là việc chà lưng nho nhỏ này.

Nhưng Kim Chiêu lại là thụ sủng nhược kinh, ngẩng đầu lên nhìn Dung Hoàn, hốc mắt phát hồng, nhất thời không biết nên nói cái gì: “……”

Như là không biết vì sao Dung Hoàn lại đối xử càng tốt với hắn. Tuy rằng lúc trước tướng quân cũng đã đủ ôn nhu với hắn, nhưng lúc trước không biểu hiện ra thích cùng thương tiếc rõ ràng như vậy. Hắn bỗng nhiên như đứa con nít nhận được một viên đường, đầu óc choáng váng, tức khắc có chút không phân rõ đông nam tây bắc.

Hắn giãy giụa muốn tự mình đi rót nước, hắn tuyệt đối không thể để người mình quý trọng nhất vì mình mà làm chuyện này đó.

Nhưng có lẽ là thương thế chưa lành, sau khi xuống giường đầu gối bỗng nhiên gập lại.

Dung Hoàn nhân cơ hội một tay đem Kim Chiêu một lần nữa kéo vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng ấn lên trên giường, đắp chăn lên cho hắn, chân thật đáng tin nói: “Vẫn là ta lấy đi, ngươi nằm đó đừng nhúc nhích.”

“Tướng quân, ta có thể.” Kim Chiêu vẫn không thích ứng.

Dung Hoàn nhíu mày: “Ta biết ngươi có thể, nhưng để ta giúp ngươi không được sao?”

Kim Chiêu nhìn hắn, sửng sốt.

Dung Hoàn thở dài, đè lại cái tay đang lộn xộn của hắn, nhẹ giọng nói: “Kim Chiêu, quan hệ của chúng ta hiện tại là người yêu, ngươi có thể yêu cầu ta giúp ngươi rót nước, cũng có thể yêu cầu ta chà lưng cho ngươi, có thể yêu cầu bất cứ điều gì với ta, được không?”

Âm thanh hắn cực nhẹ, nhưng rơi vào tai Kim Chiêu lại thập phần nóng .

Thân thể Kim Chiêu còn có chút cứng đờ, hô hấp lại dồn dập lên, bên tai cũng đỏ, sau một lúc lâu, hắn gật gật đầu.

Dung Hoàn liền nhanh chóng, đem cái tay hắn đang nắm lấy tay mình dịch ra, đi rót nước cho hắn.

Khi Dung Hoàn xoay người sang chỗ khác, đôi mắt Kim Chiêu mới dính lên người Dung Hoàn. Hắn như đạp lên mây, cảm thấy mỗi một giây hô hấp đều hạnh phúc, tướng quân sao lại tốt như vậy? Tướng quân thật sự là quá tốt. Tướng quân là người tốt nhất trên thế giới này. Hắn từ vũng bùn, được người này triệt triệt để để mà túm ra, hiện giờ hắn có thể đứng dưới ánh mặt trời, nhìn trộm khuôn mặt người này.

Dung Hoàn rót nước tới, ở mép giường ngồi xuống, đỡ Kim Chiêu ngồi dậy, từng miếng nhỏ mà uống xong.

Kim Chiêu uống xong nước, môi cuối cùng cũng không còn khô, sắc mặt thoạt nhìn cũng không còn tái nhợt.

“Mất máu quá nhiều, hai ngày này chờ ngươi có thể ăn uống, ta sai người hầm canh gà linh tinh tới bổ máu.” Dung Hoàn kế hoạch, “Ngươi sớm khỏe lên một chút, còn có kinh hỉ chờ ngươi.”

Kim Chiêu nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào hắn, vô luận hắn nói cái gì, Kim Chiêu đều cảm thấy tốt.

“Tới, chà lưng.” Chờ Kim Chiêu uống xong nước, Dung Hoàn lấy chậu nước cùng khăn lông qua.

Tuy rằng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng lần này Kim Chiêu không có kháng cự, hắn đưa lưng về phía Dung Hoàn, tùy ý để Dung Hoàn cởϊ qυầи áo nửa người trên ra, ngay sau đó dùng khăn lông dính nước thật cẩn thận chà lau. Phía sau lưng thật ngứa, trong lòng hắn cũng ngứa ——

Theo khăn lông ở trên lưng mềm nhẹ chà lau, con ngươi Kim Chiêu dần dần nổi lên hương vị tìиɧ ɖu͙©. Đây là chuyện hắn chưa bao giờ vọng tưởng qua, từ đường hầm dài đen nhánh nhìn thấy ánh sáng, sau đó đi ra, có được tướng quân. Giờ khắc này Kim Chiêu cầm lòng không được mà nghĩ, được người này ôn nhu đối đãi, vì người này đi chết cũng cam nguyện.

Du͙© vọиɠ nửa người dưới ngẩng đầu rõ ràng, hắn nhịn không được kéo chăn lên, đem hạ thân che đi.

Đều là nam nhân, nhìn tai hắn nóng lên liền biết sinh lý của hắn phản ứng, Dung Hoàn: “……”

Dung Hoàn cố nén hương vị ái muội trong không khí, lau cho hắn xong, thật cẩn thận vòng qua những vết thương, không đến mức làm vết thương một lần nữa vỡ ra hay nhiễm trùng. Ngay sau đó bưng một chậu máu loãng đến phòng tắm đổ.

Làm xong hết thảy, ngoài cửa truyền đến hai tiếng ho khan, hắn mới đột nhiên nhớ tới Lộ Tô Tuấn còn ở bên ngoài chờ!

Dung Hoàn trở về xoa xoa đầu Kim Chiêu, nói: “Ta đi ra ngoài một chút.”

Kim Chiêu nhịn không được bắt lấy góc áo hắn, tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng đáy mắt vẫn lộ ra một tia không muốn cùng yếu ớt.

Dung Hoàn nói: “Chỉ một lát, một lát thôi.”

—— hắn có thể yêu cầu tướng quân. Cho nên, ghen ghét cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn cũng có thể biểu hiện ra ngoài. Tướng quân là của hắn, hắn không muốn người nào đυ.ng vào. Cho nên, hắn có thể yêu cầu tướng quân cách xa người bên ngoài kia một chút.

Kim Chiêu nghĩ đến lời tướng quân vừa rồi, rốt cuộc lấy hết can đảm, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Dung Hoàn, ngón tay bắt lấy góc áo Dung Hoàn hơi hơi cuộn lại, vươn một đầu ngón tay, nghiêm túc mà bướng bỉnh nói: “Thật sự chỉ một lát.”

Dung Hoàn nhịn không được mỉm cười, xoa xóa đầu ngón tay vươn tới kia, nói: “Ừm, thật sự.”

Kim Chiêu rốt cuộc cũng đem ngón tay bắt lấy Dung Hoàn buông ra, nhưng thật sự rất chậm, chậm đến mức Dung Hoàn cảm thấy nếu là người chờ bên ngoài là người bình thường, đã sớm không nhịn được mà muốn vọt vào mắng chửi.

Dung Hoàn có thể khôi phục tự do, hướng tới cửa đi vài bước, bỗng nhiên nhớ tới, dặn dò nói: “Nếu có chỗ nào không thoải mái thì kêu ta, nơi nào đau cũng phải kêu ta.”

Kim Chiêu gật gật đầu.

Khi Dung Hoàn không yên tâm mà nắm lấy chốt cửa tính đi ra ngoài, lại nghe thấy âm thanh không an tâm của Kim Chiêu: “Đi ra ngoài quá mười phút, sẽ đau.”

Dung Hoàn: “……”

Đây xem như là uy hϊếp sao?! Dung Hoàn thiếu chút nữa ngu luôn rồi! Quay đầu lại nhìn Kim Chiêu, Kim Chiêu ngồi ở trên giường, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn, biểu tình trên mặt còn rất nghiêm túc, thoạt nhìn là nghe xong câu nói kia của hắn, tính cậy sủng mà kiêu mà hành sử quyền lợi của bạn trai. Bất quá như vậy cũng tốt, Kim Chiêu tràn đầy sức sống hắn càng thích.

“Ừm.” Dung Hoàn ý cười doanh doanh mà đồng ý, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

……

Ngoài cửa, Lộ Tô Tuấn ngồi ở hành lang dài, biểu tình thoạt nhìn có chút mệt mỏi, hắn ngẩng đầu đợi Dung Hoàn ra, kêu một tiếng: “A Tĩnh.”

Tuy rằng nghe không được động tĩnh bên trong cánh cửa, nhưng bên trong cánh cửa là ai, hắn ít nhiều cũng biết. Hắn thật sự không nghĩ tới, một ngày nào đó, Chử Tĩnh thật sự sẽ chân chính thích một nô ɭệ, mà không phải hắn, hoặc là Tô Á công chúa. Vô luận là ai đều cường hơn so với nô ɭệ kia, địa vị đều cao quý hơn nô ɭệ kia, nhưng Chử Tĩnh chỉ cần hắn.

Trước khi đế quốc bị huỷ diệt, hắn còn có thể lợi dụng quan hệ của mình với hoàng thất, tạo áp lực xho Chử Tĩnh, bức bách Chử Tĩnh cùng mình kết hôn, nhưng hiện tại, hắn đã mất tất cả tư cách. Chử Tĩnh không thích hắn, cũng sẽ không cùng hắn kết hôn, mấy ngày này tới nay, hắn đã hiểu rõ ràng.

Những năm gần đây, tuy rằng Chử Tĩnh đối với hắn không bình thường, lại cũng chưa bao giờ có biểu hiện ra cái gì vượt qua tình bằng hữu cùng trúc mã, tất cả đều là hắn si tâm vọng tưởng. Trải qua hết thảy, Lộ Tô Tuấn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mỏi mệt, ngay cả tâm tư ái mộ Chử Tĩnh cũng phai nhạt chút. Chính quyền nhà hắn tại đây cũng không có bị liên lụy đến, hoặc là quan hệ giữa hắn với Chử Tĩnh, Chử Vân thế nhưng cũng không có đưa cả nhà hắn vào trong ngục giam, mà chỉ cắt chức quan, thân phận quý tộc cũng bảo trì nguyên dạng.

Tâm hồn hắn vốn đang hy vọng, cho rằng hết thảy đều là do em trai Chử Tĩnh yêu cầu hắn làm như vậy, nhưng khi đến bệnh viện, từ trong miệng những hộ sĩ mới biết được thượng tướng đại nhân cực nhọc ngày đêm cỡ nào vì người trong phòng bệnh, không thể yên ổn nghỉ ngơi, hắn bỗng nhiên cảm thấy vấn đề này không hề còn ý nghĩa.

Dung Hoàn trầm mặc mà đi đến trước mặt hắn.

Lộ Tô Tuấn nhịn không được hỏi ra một vấn đề cuối cùng của mình, “Ngươi nói, nếu lúc ấy là ta và ngươi cùng đi đến ngục giam, không để ngươi đem nô ɭệ kia về, hết thảy mọi thứ hôm nay sẽ thay đổi không?”

Vấn đề của hắn rất uyển chuyển, chẳng qua là muốn cho mình một chút mặt mũi. Hắn chỉ muốn hỏi, nếu không có nô ɭệ kia, Chử Tĩnh sẽ lựa chọn mình không.

Dung Hoàn trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào. Hắn chỉ biết căn cứ vào trong nguyên văn miêu tả, Chử Tĩnh đối với Lộ Tô Tuấn cũng không vượt qua tình cảm bằng hữu, nhưng cũng không biết, nếu không có mình cắm một chân vào mà nói, nguyên lai Chử Tĩnh cuối cùng sẽ cùng Lộ Tô Tuấn đến với nhau hay không, Nhưng trước mắt, hắn cảm thấy có điểm xin lỗi Lộ Tô Tuấn. Hắn bị đưa đến thế giới này, tuy rằng không phải là hắn nguyện ý, nhưng đích xác cũng đã thay đổi được vận mệnh của rất nhiều người —— hoặc là nói, hàng ngàn hàng vạn, toàn bộ vận mệnh của đế quốc .

Cho nên, là đúng hay sai, hắn thật sự không biết.

Nhưng hắn có một chút tâm tư, hắn biết người trong phòng bệnh sở hữu tinh thần lực rất mạnh, đang nghe, cho nên hắn không thể để Lộ Tô Tuấn có bất luận ảo tưởng gì.

Sau một lúc lâu sau, Dung Hoàn mở miệng nói: “Ngươi là người tốt.”

Hệ thống nhỏ giọng phun tào câu: “Phát thẻ người tốt còn kịp sao?”

Dung Hoàn không để ý đến hệ thống, dừng một chút, nói: “Nhưng dù không có gặp được hắn, ta cũng sẽ không thích ai khác. Hiện tại gặp được hắn, ta sau này cũng sẽ chỉ thích mình hắn .”

Bởi vì không còn có người sẽ giống vai chính, vì hắn vào sinh ra tử, vì hắn muôn lần chết không chối từ. Phần tình cảm này cho dù một vạn năm, Dung Hoàn biết mình đều sẽ lại từ người khác. Cho nên Dung Hoàn từ nay về sau, cũng chỉ có một người là vai chính.

“Ta đối tốt với hắn, không phải bởi vì thương hại như ngươi tưởng tượng, mà là bởi vì thích.”

Có lẽ ngay từ đầu chỉ là bởi vì thương hại, đồng tình, đối với vận mệnh trong nguyên cảm thấy bất công phẫn nộ khó chịu. Mà hiện tại có lẽ những tâm tình đó vẫn có, nhưng cũng không chỉ như vậy. Thương hại biến thành thương tiếc, là bởi vì thích.

“Hiện tại, về sau đều sẽ không thay đổi, thực xin lỗi.”

Lỗ tai Lộ Tô Tuấn vù vù, kiệt lực nghe rõ mỗi một chữ của hắn, đem những lời này ghi tạc vào trong lỗ tai. Nhưng không biết vì cái gì, hắn đột nhiên có chút bình tĩnh, có lẽ chính mình theo đuổi nhiều năm như vậy, chỉ là vì cầu một cái kết quả mà thôi. Hiện tại rốt cuộc cũng đã chờ được kết quả rồi, hắn cũng hết hy vọng.

……

Hắn không nói cái gì nữa, đứng lên, vỗ vỗ bả vai Dung Hoàn, rồi đi .

Dung Hoàn nhìn theo hắn rời khỏi, tính trở lại phòng bệnh, tay mới vừa nắm lấy chốt cửa, liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở: “Độ chữa khỏi +10, giá trị của mục tiêu chữa khỏi là 95.”

Hệ thống nói: “Vai chính hiện tại đã cao hứng sắp điên mất rồi, cậu đi vào phải cẩn thận.”

Dung Hoàn: “……”