Chử Vân hao hết tâm tư mời Dung Hoàn qua đây, chỉ đơn thuần là vì muốn gặp mặt em trai? Không. Hắn còn có tin tức càng quan trọng hơn muốn truyền lại.
Gần đây hắn đã chuẩn bị lạc tốt những thế lực, chỉ cần tìm thời cơ, là có thể đem bố cục chấn động đã chuẩn bị tốt mở ra. Mà hành động này cần hắn tìm một cơ hội nói cho Chử Tĩnh, bất luận kẻ nào bên cạnh hắn đều không tin, chỉ có thể tự mình gặp mặt.
Lại không nghĩ rằng nô ɭệ này cũng trà trộn vào .
Ngục giam là nơi nào, thủ vệ nghiêm ngặt, mặc dù là hắn hoặc là Chử Tĩnh hay bất luận một người nào, sau khi tiến vào cũng không thể bảo đảm mình sẽ chạy thoát, mà nô ɭệ này lại quay lại tự nhiên như vậy? Chử Vân là cáo già khôn khéo hơn so bất luận kẻ nào, lại càng thêm xác nhận suy đoán lúc trước của mình ——
Tinh thần lực của người này đã khôi phục!
Ngày đó đi thăm Lộ Tô Tuấn, hắn liền đoán được điểm này. Nếu lúc ấy hắn muốn dò xét tinh thần lực của nô ɭệ này mà nói, em trai hắn lại vô cùng đơn giản mà cản lại, đâu thể ngăn được? Sở dĩ hắn không có tiếp tục động thủ, chẳng qua là vì bảo đảm an toàn cho em trai nhiều thêm một phần lợi thế thôi. Hắn thử một phen, nếu nô ɭệ này thật sự trung thành và tận tâm với em trai mà nói, như vậy là có thể lưu lại.
Mà sự thật chứng minh, nô ɭệ này đích xác làm được chuyện mà hắn làm không được, bảo vệ em trai.
Nhưng sắc mặt Chử Vân vẫn không được tốt, tâm tình cũng rất phức tạp, vô cùng phức tạp.
Hắn nhìn em trai ngồi ở đối diện hắn, tầm mắt bất động thanh sắc mà dừng ở trên mặt em trai, rất hiển nhiên, em trai đối với nô ɭệ này không chỉ giữ gìn nhiều chỗ, vô cùng để bụng, hiện tại phản ứng như vậy, thậm chí còn xưng được với ỷ lại. Nô ɭệ này vừa xuất hiện, hắn thậm chí cảm giác được cả người của người đối diện đều thả lỏng đi rất nhiều, thậm chí còn lộ ra vài phần kinh ngạc, mà đây căn bản không có khả năng là của em trai hắn.
Ánh mắt Chử Vân lặng lẽ tối sầm đi vài phần.
“Tô Á công chúa đến thăm em không?” Hắn cưỡng bách chính mình thu hồi lực chú ý dừng ở em trai cùng nô ɭệ kia, nói sang chuyện khác. Nếu người giám thị đã bị nô ɭệ này xử lý, như vậy có một số việc không cần phải mịt mờ .
Dung Hoàn trả lời nói: “Chưa từng.”
Chử Vân như suy tư gì đó một lát, gật gật đầu, nói: “Chú ý cho kỹ an toàn của chính mình, khi không muốn nhẫn nhịn thì không cần nhẫn nhịn.”
Tuy rằng Chử Vân không có nói rõ, nhưng Dung Hoàn cũng đoán được. Tuy rằng Chử Vân ở trong ngục giam, nhưng tin tức còn xưng được với thanh thoát, hẳn là đã biết mấy ngày trước Ô Tư cố ý sai người chỉnh hắn.
Dung Hoàn tiếp tục không có biểu tình gì gật gật đầu, cuối cùng, chờ thời gian thăm tù sắp kết thúc, đối với Chử Vân nhàn nhạt mà nói: “Em mang người giúp anh mang theo chăn gối, còn có một ít đồ sưởi ấm tới.”
Chử Vân tức khắc thụ sủng nhược kinh, cảm thán nói: “Em trai, em trưởng thành rồi, rốt cuộc cũng không còn nghịch ngợm gây sự nữa.”
Dung Hoàn: “……” Tuy rằng được khen, nhưng lại cảm thấy khó chịu là sao?
Trong lòng Chử Vân muôn vàn u sầu, luôn cảm thấy thập phần áy náy vì kéo Chử Tĩnh vào cục diện hỗn loạn này, vì em trai hắn có thể một mình đảm đương gánh vác nhiều như vậy mà cảm thấy vui vẻ, lo lắng nhất vẫn là kết cục cuối cùng của trận này sẽ đi về hướng nào, vạn nhất không thành công, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng…… Vì thế hắn nâng mi, khe khẽ thở dài, lại nói: “Về sau không cần tới gặp anh, miễn cho không tiện……”
Nhưng lời nói của hắn còn chưa nói xong, Dung Hoàn đối diện cũng đã đứng dậy, tính đi . Ghế dựa được kéo ra, nô ɭệ kia thấy tướng quân đứng dậy, không chút để ý mà quét mắt bốn phía, nhìn như tùy ý, nhưng con ngươi lại cảnh giác, thu hết tình huống chung quanh vào đáy mắt, đi theo sau .
Bị bỏ lại lẻ loi ở bên này Chử Vân: “……”
**
Khi Dung Hoàn trở lại phòng giám sát hoàng thất, bên hoàng thất cũng nhận được cuộc nói chuyện của hai anh em từ “Thị vệ” trình lên, tất cả là chút chuyện phiếm, thế mà hoàn toàn không nhìn ra bất luận dị thường gì! Hoàng thất tuy rằng ít nhiều cũng có chút hoài nghi Chử Tĩnh cũng tham dự vào hoạt động mưu nghịch của anh trai hắn, nhưng không tìm thấy chứng cứ, vì thế tạm thời vẫn tôn sùng Dung Hoàn là thượng tân mà nhốt trong phòng giám sát hoàng thất.
Trưa hôm đó, Lộ Tô Tuấn xuất viện, lại lần nữa xin tới thăm Dung Hoàn.
Nhưng vẫn cứ bị hoàng thất bác bỏ, dù gì Lộ Tô Tuấn chỉ có thể xem như là nửa người hoàng thất, mà tâm tư của hắn đối với Chử Tĩnh toàn bộ người kinh đô đều biết, vạn nhất hắn vì trợ giúp vị hôn phu gia tộc chạy thoát, cũng nổi lên tâm tư mưu nghịch thì làm sao? Cho nên Lộ Tô Tuấn không thể nề hà, sau khi từ viện điều dưỡng ra, vẫn luôn gấp đến độ xoay vòng.
Mà quyền hạn của hắn không đủ, không thể tới thăm người trong phòng giám sát, Tô Á công chúa lại có thể.
Tô Á công chúa nói đến thăm, Dung Hoàn còn có chút kinh ngạc —— vai chính lại không bị giam trong phòng giám sát với hắn, nếu hiện tại Tô Á công chúa muốn tìm vai chính, hẳn là phải đi tìm kiếm gần Chử phủ, tới phòng giám sát hoàng thất tìm hắn làm gì? Nhưng ngay sau đó lại tưởng tượng, vai chính hiện tại hành tung bất định, Tô Á công chúa có thể là không tìm thấy, cho nên mới tới hỏi hắn một chút . Hơn nữa, ở trong mắt Tô Á công chúa, hắn và vai chính là người cùng thuyền, có lẽ Tô Á công chúa còn sẽ vì vai chính mà giúp hắn viện trợ .
Nghĩ như vậy, Dung Hoàn rất nhanh đã đi theo thị vệ, đi đến phòng khách.
Tô Á công chúa đang chờ ở đó.
Bên ngoài phòng khách tổng cộng có mười thân vệ mặc chế phục màu đỏ sậm, khi hắn đi qua còn chú ý trọng điểm, nhìn xem vai chính có ở trong đây không. Trong nguyên văn viết, sau khi vai chính khôi phục tinh thần lực, có thể lợi dụng tinh thần lực cường đại tạo ra ký ức hỗn loạn cùng áp bách với người khác, cũng chính là ở trình độ nhất định có thể vặn vẹo ký ức của người khác. Cho nên, hắn rất dễ dàng ngụy trang.
Đương nhiên, những cái thủ đoạn đó chỉ áp dụng với tinh thần lực yếu hơn, nếu dùng vào tinh thần lực của Chử Tĩnh, cũng vô dụng.
Hắn xem qua một đám, những đội thân vệ đó bị hắn nhìn đến không hiểu ra sao, đều mặt vô biểu tình mà nhìn hắn.
Khi đi đến trước mặt một thân hình thon dài, bước chân Dung Hoàn không dấu vết mà dừng một chút.
Người nọ cùng các thị vệ khác đều giống nhau mà hơi rũ đầu, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, sau khi trải qua ngụy trang, dấu vết hình xăm trên lỗ tai cũng được che dấu, khuôn mặt cũng có thay đổi nhất định. Nhưng Dung Hoàn vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra, cặp con ngươi đen nhánh kia hắn đã quá quen thuộc .
Vì tránh khiến cho bị chú ý, Dung Hoàn một giây cũng không dừng lại, lập tức đi vào, nhưng khóe miệng lại cầm lòng không được mà gợi lên ——
Cảm giác trong lòng có chút ngọt là như thế nào?
Vai chính sao không nói sớm là hắn ở xung quanh? Như vậy mấy ngày nay hắn cũng không cần lo lắng đề phòng.
Dung Hoàn tiến vào, đóng cửa lại.
Bởi vì là Tô Á công chúa tới chơi, bên trong có máy theo dõi hay không hắn không biết, nhưng giám thị thị vệ lại một người cũng không có.
“Chử Tĩnh thượng tướng.” Tô Á công chúa đứng lên, tầm mắt ở trên người người vừa tới cẩn thận đánh giá một vòng, xác nhận đối phương không có việc gì, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, Chử Vân phái người truyền tin tức cho nàng, nói Chử Tĩnh ở trong phòng giám sát hoàng thất có chút không xong, cầu nàng tới thăm một phen, Chử Vân làm người xưa nay cao ngạo, nếu không phải em trai thật sự có chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không cầu một người ngoài như nàng —— nhưng hiện tại thấy Chử Tĩnh không có việc gì, nàng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn yên tâm, hỏi: “Mấy ngày nay kinh đô nghiêng trời lệch đất, ngài có khỏe không?”
Dung Hoàn nhàn nhạt mà nhấc khóe miệng: “Còn tốt.”
Nhưng Tô Á công chúa rõ ràng có thể nhìn ra hắn đã gầy đi rất nhiều, dù sao thì phòng giám sát hoàng thất cũng không phải Chử phủ, rất nhiều hành động đều bị hạn chế. Huống chi, tình huống hiện tại vô cùng nguy cơ, đến lúc đó nếu hoàng thất một lòng một dạ muốn gϊếŧ chết Chử Vân mà nói, Chử Tĩnh khó tránh khỏi sẽ chịu chung, có lẽ, đến lúc đó xảy ra cái gì ngoài ý muốn, đầu người khó giữ được……
Trong lòng Tô Á công chúa nôn nóng như đốt, nhưng xuất phát từ nữ tính rụt rè, nàng không có biện pháp biểu hiện tình ý ở trước mặt thượng tướng ra ngoài.
“Ngồi đi.” Dung Hoàn đối Tô Á công chúa thuận miệng nói: “Đứng lâu chân sẽ tê.”
Tô Á công chúa lại cảm động không thôi, ngẩn người, thu thu váy dài ngồi xuống: “Ừm.”
Nàng căn bản còn muốn mời Chử Tĩnh thượng tướng đi đua ngựa, nhưng ai có thể nghĩ đến một biến hóa lớn như vậy, Chử Vân thành tù nhân, mà Chử Tĩnh không dễ dàng rời khỏi phòng giám sát hoàng thất, nào còn có thể cùng nàng đi đua ngựa ? Tô Á công chúa nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm bất an, vô luận như thế nào, nàng cũng không có khả năng nhìn Chử Tĩnh bị hoàng thất làm như vậy, đến lúc đó bị xử tử ——
Trong lòng nàng rất rõ hành động mấy năm nay của hoàng thất. Những thứ tàn bạo vô nhân tính, chế độ vô lý vặn vẹo nàng đã sớm rất không tán đồng, mà hiện tại, phụ hoàng nghe theo ngôn luận của đám quý tộc kia, lại muốn động vào người trong lòng của nàng.
Có lẽ nàng có thể giúp được một chút gì đó cho hắn.
Tô Á công chúa nghĩ đến đây, lấy hết can đảm, nói: “Tướng quân, ta mang đến một ít điểm tâm, lo lắng ngươi ở chỗ này ăn không quen sẽ đói bụng, cho nên cố ý mang đến, ngươi có nguyện ý ăn chút không?”
Dung Hoàn còn chưa kịp phản ứng lại Tô Á công chúa rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Hắn theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn trần nhà của gian phòng tiếp khách này, hệ thống rất có tinh thần đồng đội mà nói: “Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu che chắn tạm thời.”
Hắn gật gật đầu: “Được.”
Tô Á công chúa lập tức đem một hộp đồ ăn tinh xảo đẩy qua, thật sâu mà liếc mắt nhìn Dung Hoàn một cái, ở trước mặt hắn mở ra. Bên trong hộp đồ ăn có một ít điểm tâm tinh xảo, nhưng tầng thứ nhất lại có một cái lỗ nhỏ, ẩn ẩn có thể thấy được đồ vật bên trong ——
Nếu Dung Hoàn đoán không sai, đó là thứ trong nguyên văn có miêu tả, chỉ có hoàng thất mới có thể tiến vào cấm địa bí mật của hoàng thất, giấy thông hành!
Nói không kinh ngạc là giả, Dung Hoàn quả thực khϊếp sợ đến cực điểm! Bởi vì mới vừa rồi, hệ thống đã nhắc nhở độ tình cảm Tô Á công chúa đã dâng lên tới 80% rồi, ngay sau đó, Tô Á công chúa liền đem giấy thông hành cho hắn!
Có giấy thông hành, tương đương với toàn bộ mấu chốt trong kế hoạch ! Trách không được thời điểm đi thăm tù Chử Vân, Chử Vân còn cố ý hỏi hắn Tô Á công chúa có tới chơi hay không, xem ra Chử Vân đã tính kế mỗi một vòng đều tính đến rành mạch, nói không chừng còn cố ý quạt gió thêm củi một phen. Cứ như vậy, hắn chỉ cần đưa giấy thông hành đến tay vai chính , là vai chính có thể đoạt lại đủ đồ thuộc về hắn rồi!
Dung Hoàn cũng không có lập tức tiếp nhận, mà tâm tình hơi có chút phức tạp mà nhìn Tô Á, hỏi: “Ngươi xác định làm như vậy đáng giá sao?”
Nếu đến lúc đó kế hoạch của Chử Vân thất bại trong gang tấc, Chử gia trở thành tù nhân, mà Tô Á công chúa lại bị hoàng thất phát hiện phản bội, như vậy đến lúc đó chuyện Tô Á gặp phải đã không thể là hai câu mắng vô cùng đơn giản của phụ hoàng nàng nữa, có khả năng cũng phải bị cướp đi quyền lợi chính trị —— trong nguyên văn Tô Á công chúa đối với vai chính có hảo cảm sâu như vậy, không nghĩ tới dưới sự thúc đẩy của hắn, Tô Á cùng vai chính mới gặp mặt ba bốn lần, cũng đã nguyện ý vì vai chính mà trả giá nhiều như vậy……
Dung Hoàn nghĩ như vậy, có chút cảm khái. Dù sao cũng là nguyên văn, vẫn có chút cảm tình nào đó không thể phản kháng.
Chỉ là thời gian Tô Á công chúa chăm chú nhìn hắn cũng quá dài rồi……
Tô Á hít một hơi thật sâu, nói: “Đáng giá.”
Là đáng giá. Nàng trưởng thành trên đế quốc này, nhiều năm như vậy, nữ nhân vẫn luôn không được tham gia chính trị, thấp hơn nam nhân một cái đầu. Thậm chí rất nhiều nữ nhân tinh anh đã bị ném trên đường cái, sau đó đã trở thành nô ɭệ làm việc nặng nhọc. Mà chuyện năm đó của Kim Chiêu, cũng làm nàng rất sâu mà ý thức được thứ không thể thay đổi ở trên cái đế quốc này —— chính là ở xung quanh đây, chưa từng có một người cùng ý tưởng với nàng .
Quý tộc đều được hưởng thụ quyền lợi cao đẳng giai tầng, căn bản là không muốn thay đổi cái gì, những hưởng thụ xa xỉ thối nát một chút cũng không muốn phân cho nhân dân giai cấp hạ tầng .Một lần nàng bị ý nghĩ như vậy ăn mòn, cho rằng đây mới là bình thường, nhưng thẳng đến khi nàng gặp Chử Tĩnh thượng tướng. Tư tưởng của người này với những người khác ở đế quốc đều bất đồng, cũng làm nàng thật sâu mà kính nể. Chẳng qua là vươn một chút viện trợ mà thôi, năm đó nàng tuổi nhỏ không thể giúp gì cho Kim Chiêu, hiện giờ nàng nguyện ý lấy hết can đảm.
Nghĩ đến đây, nàng ngược lại có chút áy náy, vì mình là thành viên của hoàng thất, vì thế vội vàng đứng dậy, dặn dò nói: “Thượng tướng, hết thảy đều phải cẩn thận.”
Dung Hoàn đã dừng động tác ăn điểm tâm, lén lút gấp giấy thông hành kia vào lòng bàn tay, cũng trịnh trọng mà nhìn nàng, nói: “Cảm ơn công chúa.”
Tô Á công chúa lắc lắc đầu, lưu luyến trong chốc lát, rốt cuộc vẫn rời đi .
Dung Hoàn lại ngồi trong chốc lát, bởi vì Tô Á công chúa là người hoàng thất, hơn nữa thân phận tôn quý, mang hộp đồ ăn từ bên ngoài vào những thị vệ đó cũng không có kiểm tra, mà là để Dung Hoàn lập tức mang về phòng của mình.
Dung Hoàn từ bên ngoài hành lang đi về, tầm mắt như có như không mà dừng ở trên người vai chính trong một góc, trong lòng cân nhắc chế phục màu đỏ sậm của hoàng thất vẫn tương đối đẹp, mặc lên trên người vai chính có vẻ cao lớn tuấn lãng, như vậy cũng quá thu hút rồi đi! Những người khác không chú ý tới vai chính trà trộn vào, là bởi vì tinh thần đã bị vai chính làm cho hoàn toàn hỗn độn !
Nhưng khi hắn đi qua, vai chính vẫn rũ lông mi, cũng chưa ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Đáy lòng Dung Hoàn không khỏi có chút buồn bực, từ góc độ hắn đi qua, chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt của vai chính, ẩn hiện dưới ánh đèn hành lang, có vẻ đen tối không rõ, con ngươi đen nhánh kia mặc dù không cùng Dung Hoàn đối diện, Dung Hoàn cũng có thể ẩn ẩn nhận thấy cảm xúc uể oải trong đó ——
Lại làm sao vậy ?
Giờ người ghen không phải là tôi sao? Vai chính lại hờn dỗi lung tung gì nữa?