Chương 25

*Lập trường: là tập hợp những tố chất,cá tính bên trong mỗi người để tạo nét riêng cho bản thân

Nhưng mà an ổn cũng không có mấy ngày, hết thảy đều phát triển rất nhanh, nước lũ vận mệnh đem phương hướng của Chử gia cuốn đi.

Không quá mấy ngày, đã xảy ra sự kiện lớn, cha Chử, chết.

Cha Chử trong nguyên văn là nhân vật hoàn toàn không lộ mặt, tương đương với một người qua đường Giáp không quan trọng, nguyên văn cũng sẽ không cho hắn kết cục. Mà sau khi Dung Hoàn tiến vào thế giới này xuyên thành Chử Tĩnh, cha Chử chết, với hắn mà nói lại có ảnh hưởng tương đối lớn. Toàn bộ Chử phủ từ trên xuống dưới hấp tấp mà đổi thành đồ tang màu đen, những thị vệ mà Chử Vân phái tới bảo hộ hắn, rất rõ ràng nghe xong mệnh lệnh của Chử Vân, trở nên càng cảnh giác, suốt đêm không ngủ thay phiên trực ban.

Kim Chiêu cũng cảm giác được hoàng thất phái người tới điều tra ở phụ cận Chử phủ càng nhiều, như giám thị. Cả người hắn đều tiến vào trạng thái nhạy bén mà cảnh giác, cơ hồ là một tấc cũng không rời khỏi Dung Hoàn, tới buổi tối, cũng kiên trì mà đem chăn của mình ôm vào phòng Dung Hoàn ngủ dưới đất.

Ngay từ đầu Dung Hoàn cũng không ý thức được những người giám thị do hoàng thất phái tới, còn tưởng rằng Kim Chiêu lại trở nên càng thêm dính người, còn trêu ghẹo hắn một lần, nhưng sau khi đi dạo trong hoa viên, Dung Hoàn bỗng nhiên ý thức được, phủ Chử Tĩnh, đã bị hoàng thất theo dõi.

Mà trên mặt Chử Vân tuy rằng không biểu hiện mảy may gì ra ngoài, trước sau như một mà trầm lạnh trấn định, nhưng khi Dung Hoàn đi dự tang túc trực bên quan tài, lại có thể rõ ràng cảm giác được áp lực ở dưới khuôn mặt của Chử Vân, tâm tình phẫn nộ .

Dung Hoàn hỏi: “Cha Chử bỗng nhiên chết là do hoàng thất tạo thành?”

Hệ thống nói: “Không lâu trước đây bị ám sát, tuy rằng lúc ấy đã trị hết, nhưng nhiễm phong hàn, hơn nữa thân thể cha Chử vốn dĩ đã dựa vào thuốc mà sống, cho nên không thể chữa khỏi liền qua đời.”

Cho nên nói, nhất định vẫn là do hoàng thất tạo thành.

Chử Vân đương nhiên cảm thấy phẫn nộ, thậm chí hận không thể lập tức tự tay mang binh tiến vào hoàng thất .

Đưa quan, hoả táng xong.

Chử Vân vẫn luôn trầm mặc không nói, nửa khuôn mặt bị gió tuyết che giấu, có vẻ rất lạnh lẽo , một mình hắn đi sang một bên, tâm phiền ý loạn mà đốt điếu thuốc, chỉ khi điếu thuốc sắp đốt nên đầu ngón tay, mới bừng tỉnh ném đi, đi đến bên cạnh Dung Hoàn, mắt nhìn em trai nhà mình : “Cùng anh qua đây.”

Trong nguyên văn quan hệ giữa Chử Tĩnh cùng cha vô cùng tốt, cho nên trên mặt Dung Hoàn cũng ít nhiều mà biểu hiện ra một ít bi thương, hắn trầm mặc mà đi theo Chử Vân .

Dựa theo thường lệ, nô ɭệ không được tiến vào nghĩa địa của quý tộc, cho nên Kim Chiêu vẫn ở cùng những thị vệ khác, xa xa mà đứng ở dưới bậc thang nghĩa địa, nhìn hắn .

Chử Vân mang theo Dung Hoàn ngồi vào trong xe, đầu tiên là kiểm tra khắp nơi một phen, xác nhận không có bất luận máy ghi âm hay theo dõi gì, lúc này mới thoáng thả lỏng đề phòng. Sau khi nhìn thấy mặt em trai nhà mình đều bị gió lạnh đông cứng, biểu tình hắn không tự giác được mà hòa hoãn xuống, an ủi nói: “Ai cũng có số mệnh riêng, Tĩnh Tĩnh, em cũng đừng quá thương tâm.”

Mặt Cha Chử Dung Hoàn còn chưa gặp qua, kỳ thật là không sinh ra nổi cảm xúc thương tâm khổ sở gì, nhưng thấy Chử Vân bận rộn suốt một ngày một đêm, lại còn muốn ở trước mặt em trai xóa đi mỏi mệt, đối đãi ôn hòa, trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm xúc bi thương vì người nhà này. Tuy rằng người nhà này ở nguyên văn cũng không xem như người tốt gì, bất quá, so với hoàng thất tàn bạo vô thường mà nói, còn đỡ hơn.

Trên mặt hắn liền không có nhiều biểu tình, mà rơi vào trong mắt Chử Vân, lại là bi thương quá độ, dẫn tới biểu tình chết lặng.

Chử Vân đau lòng cho em trai rất nhiều, phẫn nộ trong lòng đối với hoàng thất càng sâu, ý niệm phản công cũng càng ngày càng cường liệt.

“Tình thế trước mắt em cũng rõ ràng, mặc dù nhà của chúng ta đã cúi đầu khom lưng, nhưng vẫn là cái gai trong mắt của hoàng thất, không chừng một ngày nào đó sẽ bị ép đến tuyệt vọng. Nhưng em không cần lo lắng, anh trai đã an bài tốt hết thảy.” Chử Vân dặn dò nói, “Khoảng thời gian kế tiếp có khả năng sẽ có chút gian nan, nhưng lúc này em không cần phải cùng anh làm phản, mọi việc nhất định đều phải nghe anh an bài.”

Đều lúc này, Chử Tĩnh lại không phải người không phân rõ lập trường, mặc dù quan hệ xưa nay cùng Chử Vân không tốt, nhưng cũng sẽ đồng lòng anh em.

Vì thế Dung Hoàn chậm rãi gật gật đầu.

Chử Vân rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không nói thêm nữa, vỗ vỗ bả vai Dung Hoàn, liền xoay người đi ra ngoài.

Sau khi hắn rời khỏi đây, bóng dáng hiện lên lãnh lệ, ở trong gió tuyết, có chút kiên quyết hiu quạnh.

**

Cha Chử vừa chết, thế lực của Chử gia ở toàn bộ kinh đô đều phảng phất như bị nhổ tận gốc, ngắn ngủi mấy ngày, đã biến thành gia tộc không được thế nhất. Bên Dung Hoàn còn tốt, dù sao hắn vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà, nhưng bên Chử Vân đã có thể nói là thảm, thông qua màn ảnh hệ thống cấp, thấy hắn sứt đầu mẻ trán, nhất cử nhất động đều ở trong sự giám thị của hoàng thất .

Mà sau khi trở về từ nghĩa địa, Chử Vân liền cho Dung Hoàn một tờ giấy.

Mặt trên vẫn là mấy chữ ngổn ngang mà khí phách .

Anh trai em: Kim thiền thoát xác, án binh bất động.*

*Kim thiền thoát xác nghĩa đen chỉ con ve sầu phá vỡ vỏ bọc để chui ra ngoài. Trong quân sự, kế này chỉ việc tạo bề ngoài giả tạo nhằm khiến quân địch hoang mang, án binh bất động, còn bản thân thoát an toàn.

Dung Hoàn tức khắc vô ngữ, này là kế hoạch quái quỷ gì?! Nếu không phải hắn vẫn luôn thông qua hệ thống, biết Chử Vân đã sớm an bài chút gì đó, thiên tài mới có thể hiểu tám chữ này của hắn! Chử Vân thật đúng là cho rằng em trai hắn với hắn có cùng sóng não sao?! Đến lúc đó chỉ số thông minh của Chử Tĩnh không đủ, bị tám chữ không hiểu ra sao của hắn gϊếŧ chết thì sao.

Nhưng trên thực tế sinh tồn ở dưới hoàn cảnh ác liệt của cái đế quốc này, từ nhỏ Chử Tĩnh đã am hiểu sâu tranh đấu gay gắt, chỉ số thông minh nói không chừng so với thanh niên tam quan chính trực như Dung Hoàn của thế kỷ 21 còn cao hơn, khẳng định là vừa thấy chữ của anh trai hắn là có thể hiểu được ngay .

Kế hoạch của Chử Vân là, đợi cho hoàng thất chân chính xuống tay với anh em bọn họ, bọn họ không cần phản kháng, lập tức phục tùng, bị hoàng thất giam giữ là chính. Cứ như vậy, bọn họ đều bị bắt giam, toàn bộ Chử gia cũng không còn người nào khác, hoàng thất khẳng định là sẽ dần dần thả lỏng cảnh giác. Mà hoàng thất cũng không biết, trước đó Chử Vân đã liên lạc với ba đế quốc nhỏ chung quanh ——

Chử Vân trong đế quốc đã từng đảm nhiệm chức quan ngoại giao nhiều năm, năng lực ở điểm này vẫn phải có, ba cái đế quốc nhỏ kia vốn dĩ đối với đế quốc to như vậy là tùy thời mà động, muốn chia một khối thịt dê béo, khổ nỗi là không có cách xâm nhập. Mà hiện tại, Chử Vân cung cấp bản đồ kỹ càng tỉ mỉ cho bọn họ, thậm chí là bí mật huấn luyện một ít nhân thủ cùng vũ khí. Chỉ cần chờ đợi hoàng thất thả lỏng cảnh giác, một lần hành động để tiến vào, mang theo một ít bộ hạ chân thành ban đầu của Chử Vân cứu anh em hai người ra .

Đây hoàn toàn được tính là thông đồng với địch phản quốc. Nhưng đối với Dung Hoàn mà nói, hắn không hiểu ra sao mà tiến vào thế giới này, cũng không có lập trường của mình, cũng không muốn đế quốc trở thành quốc gia của mình, cho nên cũng không có cảm giác gì. Hơn nữa, hai anh em Chử gia dù sao cũng không phải người tốt gì, trên tay dính nhiều máu tươi, cho nên Chử Vân mới sẽ lựa chọn đập nồi dìm thuyền* như vậy, hắn chỉ cảm thấy có dã tâm.

*Đập nồi dìm thuyền:ý chỉ ý chí chiến đấu đến cùng không chịu lùi bước, thậm chí chặt cả đường lui của mình.

Mà sở dĩ nhất định phải để Dung Hoàn án binh bất động( chạy thoát an toàn), bó tay chịu trói, là bởi vì Chử Vân cần thiết quăng em trai hoàn toàn ra ngoài.

Đến lúc đó Dung Hoàn bị nhốt trong phòng giám sát, vô luận bên ngoài đã xảy ra cái gì, thành công hay không, đều là chuyện của Chử Vân. Vạn nhất thành công, Chử Vân tạo phản, Dung Hoàn về sau chính là em trai của hoàng đế, một khi thất bại, Dung Hoàn ít nhất còn có Tô Á công chúa cùng Lộ Tô Tuấn bảo vệ, đối với chuyện tạo phản hoàn toàn không biết gì cả, như vậy còn có thể lưu lại cái mạng.

Lý giải xong toàn bộ kế hoạch của Chử Vân, nếu nói trong lòng không có một chút cảm động, khẳng định là giả, chỉ là trong lòng Dung Hoàn cũng biết rõ ràng, Chử Vân sở dĩ vì em trai mà làm được một bước này cũng không phải vì Chữ Tĩnh, mà là vì bị Dung Hoàn tu hú chiếm tổ Chử Tĩnh.

Bởi vậy sau khi Dung Hoàn biết kế hoạch của hắn, Dung Hoàn cũng tính toán một chút cho mình và vai chính.

**

Bên trong kinh đô gió nổi mây đen, sự việc rất nhanh đã lên men. Bẩy ngày sau khi Chử công tước được hoả táng, Chử Vân kêu Dung Hoàn qua một chuyến, muốn đem lông chồn tước vị của cha Chử đốt trên nghĩa địa cho hắn, mang thêm ý nghĩa vinh dự.

Đó là ba cái lông chồn màu đỏ thẫm trên áo khoác nhung tơ, trên mũ có một tầng vòng vàng bạc, thời điểm đốt, ánh lửa ngút trời, ở một phương diện nào đó, xem như Chử gia đã tuyên chiến với hoàng thất . Hoàng thất theo dõi gắt gao chặt chẽ như vậy, Chử Vân cùng Chử Tĩnh còn dám công khai thương tiếc cha Chử ? Không cúi đầu khom lưng còn chưa tính, thế mà còn dám ở bên ngoài ?

Vì thế hoàng thất tức giận, hành động chèn ép Chử gia càng thêm rõ ràng mà tiến thêm một bước nhanh hơn ——

Không quá mấy ngày hoàng thất liền vu oan hãm hại, nói là ở trong nhà Chử công tước phát hiện hắn tự mình nuôi rất nhiều binh lính, có ý đồ mưu phản, muốn dẫn người tới đào phần mộ của hắn, xác nhận xem rốt cuộc hắn đã chết hay chưa.

Đây rất rõ ràng là lấy cớ, Chử Vân phẫn nộ đến cực điểm, liền ở tại chỗ xảy ra xung đột với người hoàng thất phái tới, vì thế đêm khuya bị hoàng thất vội vàng nhốt vào ngục giam.

Nhưng trong lòng Dung Hoàn đối với kế hoạch của Chử Vân biết rõ ràng, biết Chử Vân là cố ý làm như vậy. Bởi vì Chử Vân sớm đã ngửi được nguy cơ liền bắt đầu kế hoạch, đã nửa năm, liên lạc bí mật với những binh lính cùng với mấy đế quốc nhỏ kia đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ còn chờ phát động, chỉ đợi thời cơ đến. Mà lúc này hoàng thất cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, chỉ cho rằng hai anh em Chử Vân cùng Chử Tĩnh còn bi thương kịch liệt khi mất đi phụ thân, nào đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chử Vân đem mâu thuẫn kích lên trước tiên, đó là lấy sách lược vẹn toàn công kích hoàng thất chưa hề chuẩn bị.

Vào ban đêm, Dung Hoàn cũng không có ngủ, thông báo một chút với Kim Chiêu.

Sáng sớm hôm sau .

Hoàng thất quả nhiên phái người tới phủ hắn, muốn mời hắn qua uống trà điều tra. Bất quá so với trực tiếp bị nhốt vào ngục giam như Chử Vân mà nói, thái độ của hoàng thất đối với hắn có thể xem là vô cùng tốt, rốt cuộc hắn cùng Lộ Tô Tuấn còn có một cọc hôn nhân chưa hoàn thành, lại còn có Tô Á công chúa cầu tình, hơn nữa Chử Vân làm bất luận hành vi đối kháng gì với hoàng thất, đều sẽ hái được hắn ra ngoài.

Cho nên thái độ của những đội thân vệ hoàng thất còn xem như ôn hòa.

Chỉ là khi những thị vệ đó tiến vào trong phủ, liền cảm thấy phảng phất như có cái gì đó ẩn trong tối nhìn bọn hắn chằm chằm, trên sống lưng đột nhiên bị một tầng lạnh lẽo bò lên trên, có uy hϊếp nào đó có thể tùy thời mà động. Nhưng thị vệ trong phủ Chử Tĩnh đều được điều tra một lần, nơi nào có thể có uy hϊếp? Bọn họ không khỏi cảm thấy là do bọn họ nghĩ nhiều.

Đội thân vệ ở ngoài cửa lớn chờ, thúc giục Dung Hoàn mau chóng đi qua .

Dung Hoàn còn ở trong phòng, chậm rì rì mà mặc xong quần áo.

Kim Chiêu giúp Dung Hoàn thắt cà vạt, thường thường hướng tới cửa sổ bên ngoài nhìn một cái, con ngươi tối tăm lãnh trầm. Nếu là chính hắn, hắn còn sẽ trấn định, nhưng hiện tại những người đó muốn mang người hắn trân quý nhất đi, hắn hoàn toàn không có biện pháp bình tĩnh .

Dung Hoàn nhìn ra hắn bất an nôn nóng, nhịn không được nâng tay lên, ở vành tai hắn nhéo một chút, nói: “Không có việc gì lớn, dựa theo ta nói mà làm, ta sẽ không có nguy hiểm.”

Trong khoảng thời gian này Kim Chiêu vẫn luôn ở trong phòng hắn gác đêm, Dung Hoàn vẫn ngủ đến tương đối an ổn, nhưng Kim Chiêu đã lâu không ngủ, bất quá trừ bỏ con ngươi có nhiều tơ máu một chút ở bên ngoài, tinh thần vẫn sáng láng, rốt cuộc thức trắng đêm không ngủ đối với hắn mà nói chỉ là chuyện thường ngày. Hắn như trước sau mà làm tư thế mãnh thú chờ phát động, trừ bỏ Dung Hoàn ra, hạ nhân trong phủ cùng thị vệ đều không dám tiếp cận.

Kim Chiêu rũ đầu không nói chuyện.

Hắn thậm chí còn nổi lên ý niệm thô bạo muốn gϊếŧ chết những người đó —— hắn đã từ trong vực sâu bò ra, rất lâu rồi hắn chưa từng có loại ý niệm tàn nhẫn này, nhưng hiện tại tưởng tượng đến tướng quân sẽ bị mang đi, ý niệm âm u ở trong lòng đều trào ra. Hắn phí sức lực rất lớn, mới có thể ngăn cản tinh thần lực của chính mình không bị bại lộ, chế trụ cái loại cảm xúc nguy hiểm của chính mình.

Nếu những người đó thật sự chạm vào một cọng tóc của tướng quân, hắn nhất định sẽ gϊếŧ chết bọn họ.

Nhất định sẽ.

“Tướng quân, ta có thể mang người đi.” Kim Chiêu nhịn không được lại lần nữa nhắc tới, bởi vì nói dần dần nhiều, tiếng nói ở yết hầu có vẻ không có nghẹn như trước, nhưng ngữ điệu vẫn có chút mất tự nhiên. Nhưng bởi vì lòng nôn nóng, cũng không rảnh lo nhiều như vậy.

Lời này của vai chính không nhắc ít hơn một lần, nhưng Dung Hoàn vẫn là lắc lắc đầu.

“Ngươi đến đoạt lại đồ vật thuộc về ngươi trước, rồi đến tìm ta.”

Kim Chiêu hiện tại có thể qua lại tự nhiên trên đế quốc, dựa vào tinh thần lực SSS gien, ai cũng không phải là đối thủ của hắn, hắn có thể vì Dung Hoàn làm rất nhiều chuyện. Thậm chí hiện tại cũng có thể mang Dung Hoàn cao chạy xa bay, nhưng hai người đi rồi, về sau sẽ phải luôn trốn đông trốn tây, chi bằng cùng Chử Vân, phản loạn một trận. Trước không nói bên Chử Vân, nếu không có Kim Chiêu, chỉ sợ xác suất thành công sẽ cơ hồ bằng không. Chỉ nói nhiệm vụ của Dung Hoàn, một vòng trong đó là vì vai chính lấy năng lượng nguyên về.

Vai chính có năng lượng nguyên, có lẽ xem như là người mạnh nhất toàn bộ đế quốc, nhưng đến lúc đào tẩu, đế quốc sẽ không ngừng phái mấy binh lính tới gϊếŧ bọn hắn, mà là sẽ phái các loại phi thuyền, vũ khí hung tàn linh tinh cùng thiên quân vạn mã*, mặc dù vai chính có siêu năng lực, cũng không có biện pháp gϊếŧ trùng vây.

*lục lượng vô cùng hùng mạnh, đông đảo

Vai chính trong nguyên văn cuối cùng sẽ bùng nổ, tuy rằng làm cho cả đế quốc ngã xuống, nhưng cũng trả giá bằng một cái mạng.

Mà Dung Hoàn khẳng định là không có khả năng để hắn toi mạng. Không chỉ không thể toi mạng, còn không thể bị thương, còn nhất định phải toàn thân thoát ra.

Cho nên hắn cần lấy năng lượng nguyên về, như vậy, không chỉ có Dung Hoàn có thể hoàn thành nhiệm vụ, cơ hội thành công lần phản loạn này cũng sẽ gia tăng lớn.

Kim Chiêu không biết trong lòng Dung Hoàn cùng hệ thống đang tính toán cho nhiệm vụ .

Hắn chỉ cho rằng tướng quân hy vọng chính mình lấy được năng lượng nguyên về, trở thành vũ khí hữu dụng nhất của hắn, vì hắn thắng được trận chiến này, để Chử Vân được đẩy lên hoàng vị. Kim Chiêu không biết rốt cuộc ai là chính quyền, cũng không biết cái gọi là mình sẽ bị thương, hay là sau khi thất bại sẽ một lần nữa bị bắt, nhưng hắn quan tâm đến ý muốn của tướng quân ——

Nếu tướng quân hy vọng hắn làm như vậy, hắn liền đi làm, không hỏi nguyên nhân.

Tướng quân vĩnh viễn không biết, đối với hắn mà nói, nằm sấp trong bóng đêm lâu như vậy, một khi có được một tia ánh sáng ôn nhu, từ đây sẽ coi đó như cứu rỗi. Tướng quân không ngừng là tín ngưỡng của hắn, cũng vĩnh viễn là đối tượng mà hắn nguyện ý chết. Hắn yêu người này, muốn bảo vệ người này, nhưng cũng muốn liều mạng vì đồ vật mà người này muốn có được, chỉ cần là người này nguyện ý, hắn chết mấy lần cũng không chối từ.

Dung Hoàn thấy Kim Chiêu trước mặt không nói chuyện nữa, nhấp môi, nâng con ngươi đen kịt, như hạ quyết tâm gì đó.

“Bảo vệ tốt chính mình.” Dung Hoàn nhịn không được dặn dò nói.

Kim Chiêu ở trước mặt hắn quỳ một gối, thanh âm nặng nề mà nói: “Tướng quân, vì ngài đợi mệnh, vĩnh viễn.”