Chương 7

Trình Cần do dự xem muốn tin cậu hay không, nếu như là thật, tự mình nói là có ý gì, lập tức không nể mặt ngăn Ôn Văn Trạch ở đằng sau, cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào Trình Cần, đặc biệt có tính công kích, nhìn Trình Cần đến sững sờ.

Sở Dương chỉ vào Trình Cần nói: “Anh có ý gì thế?”

Cậu nhóc rất cao, trẻ con nông thôn đều khá rắn chắc, đứng thẳng giống như một gốc cây bạch dương mạnh mẽ kiên cường, mà cặp mắt kia cũng không giống như vừa rồi, tựa như một con sư tử, sau lưng là đồ ăn mà nó muốn chờ đợi, dám vượt Lôi Trì, nhất định khiến người thịt nát xương tan.

Ôn Văn Trạch giữ chặt đứa trẻ, lắc đầu nhỏ giọng cười nói: “Em nha A Cần...” Ôn Văn Trạch nghĩ nghĩ cách gọi, dừng một tiếng nói tiếp đi: “Chú, chú là người như vậy, nghĩ một đằng nói một nẻo, đây là tha thứ cho cháu.”

Trình Thiên cũng vỗ vỗ bả vai của Sở Dương, cười hoà giải, "Không có việc gì, tính cách của nó giống con lừa ấy, thích đá hậu, ngoài thì độc mồm độc miệng, nhưng thật ra là người dễ mềm lòng.”

Trình Cần mặt đen như đáy nồi, há hốc mồm cái gì cũng không nói nên lời, trừng mắt liếc cậu nhóc mà không cam lòng yếu thế, sau đó quay người đi mất.

Trước khi đi, cảnh sát trẻ tuổi giữ chặt Trình Cần, cười hề hề nói: “A, cũng đừng quên cúp vàng oscar nhé.”

Trình Cần: “...”

“Nhân phẩm cậu nhóc người ta rất tốt, chớ coi thường người ta.”

Tôi không có nhân phẩm được không.

“Cậu xem, các cậu còn quen biết…”

Trình Cần: "Chú cảnh sát à, muốn kí tên thì chính ngài đi đi, không có việc gì cả, cảnh sát nhân dân theo đuổi thần tượng cũng không mất mặt đâu!”

Cảnh sát trẻ tuổi: “...”

Năm người chân trước chân sau đi ra khỏi đồn cảnh sát.

Loading...

Mắt Kính trước khi đi còn hỏi số điện thoại của Trình Cần, nói là có cơ hội thì hẹn gặp.

Trình Cần khoát khoát tay chỉ vào đầu của mình, nói: "Mau nghĩ lại đi, 1 cùng một chỗ với 1 sẽ không có kết quả tốt, nhìn xem, đây chính là kết quả do làm trái lại ý trời.”

Kính Mắt nhỏ giọng nói: "Miệng cậu rất trơn nha, tôi lại nghĩ, □□ của cậu khẳng định không tệ." Hắn đẩy đẩy kính mắt, đem một mảnh giấy đưa cho Trình Cần, cười nói: "Có chút đáng tiếc, tùy duyên đi."

Trình Cần: "..."

Không phải đã nói tùy duyên à? Cho danh thϊếp là có ý gì?

Chờ anh trai Kính Mắt đi rồi, Trình Cần tiện tay ném đi, lại phát hiện Sở Dương đang nhìn anh, vẫn là cái dáng vẻ "không biết tự kiểm điểm”, mấy lời vừa rồi của anh trai Kính Mắt, khẳng định là cậu đã nghe thấy.

Trình Cần lúc đầu định khịt mũi coi thường với Sở Dương, lời nói cay nghiệt đến bên miệng bên lại sửa lại, làm khẩu hình nói với Sở Dương một câu: "Hẹn không?", trông thấy sắc mặt của cậu nhóc trở thành năm màu rực rỡ, anh còn vui sướиɠ hơn cả lúc trúng xổ số.

Rạng sáng ba bốn giờ là thời điểm lạnh nhất, Trình Cần đánh cái hắt xì hơi một.

Sở Dương hừ cười rất nhỏ một chút, Trình Cần chép miệng ra, ý tứ rằng "đắc chí sẽ gặp báo ứng".

Ôn Văn Trạch quay đầu lại hỏi: "Bị cảm hả? Không có sao chứ?"

Trình Cần khoát khoát tay: "Không sao, chỉ đau đầu chút."

"Muốn đến bệnh viện kiểm tra không?" Trình Thiên một mặt lo lắng, "Mẹ biết sẽ lo lắng."

"Khỏi cần, buồn ngủ chết mất." Trình Cần nhìn xem thời gian, đã rạng sáng: "Phòng làm việc còn một đống việc đó, nhanh đi về ngủ một lát, chỗ bên mẹ em trốn xa một chút là được, ngược lại là anh đó, đừng để lộ ra."

Sở Dương suy đi nghĩ lại, nhếch miệng: "Xin lỗi."

Dáng vẻ chân thành nói lời xin lỗi của Sở Dương, Trình Cần cũng không tiện lại nói cái gì, cười một tiếng, xem như đáp ứng, anh đưa tay búng vào đầu cậu nhóc một cái, trêu ghẹo nói: "Ôi đứa cháu trai lớn này, bình thường không phải cầm bút vẽ thì cũng là cầm tạ tay luyện tập nhỉ, rất khỏe nha."

Sở Dương xoa xoa đầu, trước mặt cậu mình cũng không dám nổi giận, cắn răng nói: "Không có, mấy đứa trẻ nông thôn như chúng tôi bình thường cũng chỉ khiêng mấy túi bột ngô, chú Trình chê cười rồi."

Trình Cần đối với việc mình có một đứa cháu trai lớn như thế cũng rất vui vẻ, ấn theo bối phận thì Trình Thiên cũng được cậu nhóc gọi là cậu nhỉ, lúc quay người muốn từ biệt, lơ đãng thoáng nhìn qua, lại phát hiện nơi nào đó lóe lên một cái.

Theo bệnh nghề nghiệp thì Ôn Văn Trạch tương đối nhạy cảm, cũng chú ý tới.

Trình Thiên kéo kéo cổ áo, nói: "A Trạch, chúng ta đi nhanh lên."

Nghe Trình Thiên nói kiểu này, Trình Cần lập tức hiểu được, quay đầu một góc nhỏ nhìn chung quanh một chút.

Ba giờ rưỡi sáng, vua màn ảnh Ôn Văn Trạch xuất hiện ở cửa đồn cảnh sát, không biết đầu đề ngày mai lại bày ra trò gì nữa đây.

Anh nhìn Sở Dương, cậu nhóc vẫn trì độn như cũ, không có phát hiện có gì khác biệt.

Trình Thiên nói với Sở Dương: "Sở Dương, cháu đi với Trình Cần lên xe của chú, để chú đưa cháu trở về."

Sở Dương sững sờ: "A?"

Trình Cần nhíu mày, vừa định nói dựa vào cái gì để một bệnh nhân dẫn người nha? Huống hồ còn lái xe khi uống rượu, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhờ vả của Ôn Văn Trạch, khoát tay một cái nói: "Được thôi."

Sở Dương nhìn bên trái một chút lại ngó ngó bên phải một ít, vẫn không hiểu gì, còn chưa kịp phản ứng mấy người này tỏ vẻ bí ẩn gì thì đã bị Trình Cần một phát xách cổ áo kéo lên trên xe.

Trình Cần đã quên mất vết thương trên chân cậu nhóc, vừa nhét vào phía sau xe thì lập tức nghe cậu nhóc kêu "ôi" một tiếng.

Sở Dương đau đến mức nhe răng trợn mắt, hô: "Anh làm gì thế!"



"Nói nhỏ một chút, kêu đến mức đầu tôi đều ngốc rồi." Trình Cần xoa xoa lỗ tai, "Làm sao? Làm cậu đau rồi hả?"

Sở Dương cắn răng lườm anh một cái: "Không đau!"

Trình Cần cười cười, hỏi: "Cậu sống ở đâu?"

Sở Dương nói: "An Hà Biệt Uyển."

"Đường đi cũng không xa." Trình Cần kéo dây an toàn lên, nghĩ thầm cậu nhóc này nói không có tiền quả nhiên là gạt người, phòng ở kia rõ ràng là khu biệt thự đó! Sau đó ngẫm lại, có thể là bất động sản của Ôn Văn Trạch, so ra vẫn là cháu ruột, từ phía sau trong kính anh nhìn Sở Dương: "Ha ha, chân sẽ không tàn phế chứ, nếu không thì đi khám một chút nhé?"

"Không cần." Sở Dương đánh giá vết thương ở chân của mình chỉ sưng lên chút, cũng không có tổn thương gân cốt, lại hỏi: "Cậu tôi, bọn họ có việc gì thế?"

"Có paparazi đi theo chụp ảnh."

"Thật hả?" Sở Dương nhìn bốn phía tìm tòi, lo âu hỏi: "Sẽ không mang đến phiền phức cho cậu ấy chứ."

"Không đâu." Trình Cần xoa xoa đầu, lạnh lùng nói: "Cậu đừng đi qua đấy là được."

Sở Dương nghe thấy Trình Cần nói mình là phiền phức, không khỏi bĩu môi, "Anh choáng đầu à? Muốn ói hả? Mơ hồ rồi?"

"Không chết được, đừng lo lắng."

Sở Dương: "Như vậy thì lái xe có vấn đề gì không thế?"

Trình Cần: "..."

Thằng ranh con này không phải quan tâm anh, đây là sợ chính cậu bị một bệnh nhân chở đi sẽ xảy ra chuyện.

Người không vì mình trời tru đất diệt.

Trình Cần nổ máy, chuyển hướng "ông" một phát đi lên đường cái, đuôi xe làm bông tuyết trên mặt đất bay lên, Sở Dương giật mình, trong nháy mắt đó cậu cảm thấy như ngồi tàu lượn siêu tốc, chờ đến khi ngồi vững vàng lại thấy nụ cười đầy cảnh cáo trên mặt của Trình Cần, thật muốn lại cho anh một cục gạch.

Xe được lái rất ổn định, ép đến mức tuyết trên mặt đất kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, đèn đường rọi ra ánh sáng dìu dịu.

Trong xe có mở máy sưởi, vừa ấm áp lại vừa dễ chịu, Sở Dương nghĩ đến việc vừa mới đối chọi gay gắt mà lúc này lại yên lặng đến mức không nình thường, cậu hít hít cái mũi có chút xấu hổ, lúc đang muốn nói cái gì thì cái bụng đã dẫn đầu hát lên bài ca "vườn không nhà trống", vang lên lộc cộc lộc cộc, loại xấu hổ kia khiến cậu hận không thể đào ra một cái lỗ.

Trình Cần từ sau kính nhìn cậu nhóc, anh không muốn cười, sợ động tác lớn ảnh hưởng đến dây thần kinh sẽ gây nên đau đầu, thế nhưng kia âm thanh lộc cộc kia liên miên không dừng, không cười cũng không được, kìm nén đến xuất huyết bên trong cũng không thích hợp!

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Sở Dương: "..."

Trình Cần: "Ngại quá, tôi thật sự không muốn cười, phốc ha ha ha ha ha ha ha ha."

Sở Dương: "..."

Trình Cần xem xét thấy cậu nhóc muốn khóc đến nơi, cuối cùng cũng không có tàn nhẫn nữa, lấy bánh bao phía trên tay lái phụ ném vào trong ngực Sở Dương: “Hơi nguội rồi, trước cứ ăn tạm đã, có nhân thịt viên."

Sở Dương nhếch miệng, có chút do dự.

Lớp vỏ của bánh bao trắng trắng, nếp uốn còn chảy mỡ.

Sở Dương xoa xoa bụng, cuối cùng cũng không phải nhịn đói, thế là ăn như gió cuốn.