Chương 50

“Chú Trình à.” Sở Dương hô lên một tiếng, chờ đến lúc Trình Cần quay đầu lại nhìn cậu, cậu mới có chút ngượng ngùng. Phải khi Trình Cần bảo “cứ nói đi, đừng ngại”, cậu mới nói: “Em không phải là cần tiết chế một chút sao, ừm, nói thế nào nhỉ, anh không cảm thấy số lần em làm nhiều lắm à?”

Trình Cần như nhìn thấu tâm can cậu, ngay lập tức liền muốn trêu chọc đứa nhóc đầu gấu bận tâm chỉ vì một câu nói đùa của mình, trong lòng muốn so đo từng tí một, anh cố ý muốn trêu chọc, lại thở dài một tiếng, nói: “Những lời này nói ra cứ như đang tự khen chính mình ấy?”

Sở Dương bĩu môi, không nói lời nào.

“Được rồi, anh cũng từng trải qua giai đoạn trưởng thành giống như em, số lần có thể tiếp nhận, cũng là…” Trình Cần kéo áo bông khoác trên người kín hơn một chút, Sở Dương nhìn thấy thế, mở gió ấm trong xe cao lên: “Anh tuổi tác cũng đã nhìn thấy rõ rồi, thể lực so với em là không thể so sánh được.”

Sở Dương nghe thế, cứ như là đang uống phải giấm chua chăm sóc sức khỏe, nỗi chua xót từng chút từng chút trào ra ngoài: “Nói cái gì vậy, anh cũng mới chỉ ba mươi tuổi thôi mà.”

Trình Cần lắc đầu: “Em nhìn mấy người là quán quân thế vận hội Olympic xem, đa số họ đều là những thanh niên chỉ mới mười mấy, hai mươi mấy tuổi. Ngoại trừ một vài hạng mục đặc biệt, có rất ít vận động viên hơn ba mươi tuổi. Em, số lần nhiều còn chưa tình, hơn nữa… lại mạnh mẽ như vậy, cơ thể của anh, em cũng biết chuyện gì xảy ra mà, khi anh hai mươi mấy tuổi, hàng đêm đều ngủ không được, không tập thể dục rèn luyện cơ thể… Nhưng anh có thể hiểu được, em rất có bộ dạng bắt đầu ăn cho ba năm luôn.”

Sở Dương không biết đáp lời gì, ngoại trừ ở trên giường nói mấy lời tâm tình, dùng giọng lưu manh tán tỉnh, kỹ năng của người đàn ông trưởng thành đến hiện tại vẫn chưa được trọn vẹn điểm, nhiều nhất là khi yêu đương trên giường nói vài câu cổ vũ “anh là nam thần của em, em vĩnh viễn ủng hộ anh”. Còn những lời chí lý như trong sách đại loại “nhân sinh a, cuộc sống a, lý tưởng a, cái gì ngày mai tương lai”, kinh nghiệm còn ít, chưa đủ điêu luyện.

Sở Dương ảo não, chênh lệch mười tuổi trong lòng cậu căn bản không phải là vấn đề gì to tát, cậu cũng không nghĩ muốn mình trẻ, cũng không nghĩ Trình Cần già, chỉ là qua một năm đều nhiều thêm một tuổi, chẳng thể thi triển được pháp thuật nào có thể làm cho Trình Cần dừng lớn lên, hay là làm cho chính mình đuổi kịp tuổi tác của người ta.

Sở Dương nói: “Về sau anh liền ở mặt trên đi.”

Trình Cần sững sờ, hình như đứa nhóc đầu gấu này lại lý giải trật ý tưởng của anh rồi.

Đến cổng nhà, bảo vệ tiểu khi nhìn nhìn nửa ngày mới cho hai người vào trong. Sở Dương đậu xe, Trình Cần mở cửa, ôm cánh tay đứng đợi ở cửa.

Loading... Sở Dương vừa cầm quần áo của hai người lên bậc thang, Trình Cần đã kéo cậu vào lòng, ấn người trên cánh cửa: “Bảo bối, anh thích em, chính là muốn sủng em, nuông chiều em, cho phép em đối với anh làm xằng làm bậy gì đó, tất cả những gì anh làm đều là vì anh muốn, anh nguyện ý, em đừng suy nghĩ linh tinh. Về sau chúng ta chú ý hơn một chút thì tốt rồi. Anh không nên làm bẩn em, là anh không đúng, [我就是那 xi_ng 格], nghe hiểu không?”

Sở Dương ném quần áo sang một bên, ôm lấy Trình Cần, cả người cọ cọ trong lòng anh.

Trình Cần nói: “Thiếu hiệp Lãng Du, muốn không? Không muốn cũng không có cơ hội.”

Ánh mắt của Sở Dương sáng lên, dùng tư thế bế công chúa ôm lấy người, đi về phía thư phòng.

Trình Cần vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Phòng ngủ ở bên trái, đi đâu thế?”

“Thư phòng! Em muốn ở thư phòng làm anh từ lâu rồi.”

Những lời này nghe có vẻ quen tai.

Cơ mà!

Bên trong thư phòng có một đống những trang phục kỳ quái!

Là hồi trước sưu tập khi chuẩn bị chế tác bộ tranh “Thần đỉnh”. Ngày trước còn muốn ở ban công vững chãi làm một hồi, không ngờ khiến chính mình trở nên thành thành thật thật. Khó khăn lắm đứa nhỏ mới tự giác đưa người đến, anh vốn còn phải tiếp tục phát huy đức tính khiêm nhường, đứa nhỏ lại dẫn sói vào hang.

Lúc diễn vai Xuất Trần và Lãng Du, có thể làm mấy trò không thể miêu tả thành lời còn chưa tính, quần áo thì nhiều, hôn hôn cái miệng, xoa xoa cái tay, ngoảnh đầu cười một cái, cổ nhân thật hàm súc!

Mà hiện tại, người nào đó còn đang cầm trong tay qυầи ɭóŧ chữ T và roi da nghiền ngẫm.

Khóe miệng Trình Cần giật giật, muốn nói không ổn rồi. Áo bông màu đỏ, quần bông màu xanh lá, quân phục kiểu cá chuồn, thể hiện rõ ý nghĩa thời đại ra thế nào. Vì sao trong thời điểm quan trọng, không chọn được cái gì khí thế, lại xem cùng một loại quần áo như qυầи ɭóŧ chữ T! Cũng không sợ nghẹn đến đau!

Hai chân của Trình Cần mềm nhũn, quyết định xoay người rời đi, trở về nhà Sở Dương ăn sườn thôi, bằng không thì mình đến cặn bã cũng không bằng!

Sở Dương tay nhanh mắt lẹ, liền ôm lấy thắt lưng của Trình Cần kéo trở lại: “Chú Trình à, anh chạy làm gì?”

Đứa nhỏ đầu gấu “thu hoạch xong mới ghi sổ*”: “Không phải là anh cho phép em đối với anh làm xằng làm bậy à? Hử?”

(*秋后算账 “thu hậu toán trướng”, thu hoạch xong mới ghi sổ, ý nói xem xét hết tất cả rồi mới đưa ra nhận xét, quyết định)

Giờ phút này, Trình Cần muốn đổi nghề viết sách, tên cũng nghĩ ra, gọi là “Ở cùng sói đội lốt cừu bị làm cho mất mặt”.

Giọng nói của Sở Dương rất nhẹ, dán sát bên tai mà nói, âm cuối “hử” ngâm dài, da đầu của Trình Cần đã bắt đầu run lên…

Tác giả có chuyện muốn nói:

Người đàn ông trưởng thành, quy củ, 3.0 lên weibo, nhìn thấy cái tên như nói lắp - Món quà đến muộn của Mộc Mộc Mộc Xa Phong, ha ha ha ha ha ha

Nói thử xem, các người có thể cất giữ tôi một chút à, chính là chuyên mục của riêng tôi? (?  ̄? ? ?  ̄? ?)

Cầu bao dưỡng, làm ấm giường và ăn năm bát (′▽`)

☆, Tình địch giả

Sở Dương dựa lưng vào ghế chủ tịch, áo sơ mi trắng của Trình Cần khoác trên cánh tay anh, lộ ra bả vai, anh ngồi trên đùi của Sở Dương, tựa vào l*иg ngực cậu, ngực phập phồng, mặt đỏ tai hồng, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Trình Cần cảm thấy hơi lạnh theo ngón chân truyền lên, Sở Dương vỗ vỗ người anh: “Tắm rửa một lát rồi chúng ta đi ra ngoài ăn.”

Trình Cần cảm thấy như bị bỏ rơi, thấy Sở Dương vẫn ổn, tố chất của cơ thể không tồi, vậy mà chính mình có lẽ dính cảm mạo rồi, vừa rồi tiêu tốn rất nhiều thể lực, cả người anh không còn tí sức lực nào, ý thức đã tỉnh táo, nhưng người thì lại lười vận động: “Đi Cẩm Vân đi, ngâm mình trong suối nước nóng, mệt muốn chết rồi.”

“Đi, nhưng xuống nước thì anh phải chú ý một chút, lát nữa còn phải mặc áo cao cổ nữa.” Sở Dương xoa xoa sau lưng của Trình Cần, cầm quần áo phủ lên: “Cả người anh đều là… dấu hôn.”

“Làm phiền em.” Trình Cần cắn Sở Dương một cái, sau đó dọc theo cơ thể trơn bóng kéo xuống dưới: “Con chó nhỏ.”

Nét mặt của Sở Dương ngượng ngùng, hé miệng không phản bác.

Trình Cần ngồi trong nhà vệ sinh nửa tiếng đồng hồ mới lười biếng đi ra, đơn giản lau qua người một chút, rồi đến khách sạn Vân Cẩm.

Khách sạn này có suối nước nóng vào ngày nghỉ, phục vụ rất đông người đến tắm rửa, dừng chân nghỉ lại hay vui chơi giải trí. Trình Cần thích đến đây, bởi vì trang trí tương đối đơn giản, tương đối tự nhiên, ở gần ngoại ô thành phố, không khí cũng tốt, thức ăn lấy hải sản làm món chính, mời được đầu bếp có tiếng nhất trong nước, mỗi lần uống rượu ăn tôm có thể ăn cả một bàn lớn.

Khi hai người tới, chỉ còn lại phòng cho tình nhân. Cô gái ở quầy lễ tân là người mới đến, tỏ vẻ vô cùng xin lỗi, hy vọng lần sau hai người có hẹn trước. Trình Cần nắm tay Sở Dương, cười nói: “Tiểu thư, cho chúng tôi một phòng như thế.”

Cô lễ tân kinh ngạc, nhìn chằm chằm hai người một lúc, sau đó mới đỏ mặt, nhanh chóng làm thủ tục đặt phòng.

Trong phòng tình nhân có một chú mèo Hello Kitty màu phấn hồng, đối diện giường ngủ cũng có hình mặt mèo, bên giường đặt một bồn tắm đôi hình trái tim. Trước khi đến ngâm suối nước nóng, hai người dùng phòng tắm rửa sạch bụi bẩn trên người trước.

Sở Dương sợ Trình Cần bị hạ đường huyết nên trước tiên gọi một phần cơm chiên hải sản. Bụng Trình Cần đã đói muốn reo lên, ăn rất ngon miệng. Sở Dương ở một bên nhìn anh ăn cũng vô thức nuốt nước miếng. Trình Cần để ý, ân cần đút cho Sở Dương mấy thìa.

Ăn xong, cả hai mặc quần bơi, khoác áo choàng tắm rộng rãi, đi ra suối nước nóng ngoài trời.

Xung quanh hồ có một hàng rào trúc, mặt đất được rải đá cuội chống trơn, sương mù giữa hồ nước bốc lên trắng xóa. Hai suối một phía đông, một phía tây, nhiệt độ hẳn rất cao, hơi nước tỏa ra nghi ngút. Dòng nhiệt chảy vào hồ nước, đây là phong cách tương đối cổ xưa của Nhật Bản.

Sở Dương cởϊ áσ choàng tắm đi xuống trước. Trình Cần bị người phục vụ nhắc nhở, liền ngượng ngùng cởϊ áσ choàng tắm ra. May mà trước đó dấu hôn cũng không rõ ràng lắm, quanh cổ chỉ còn đôi chút vết mờ nhìn hơi dọa người.

Sở Dương gọi người phục vụ rót hai chén trà lúa mạch, kêu thêm một miếng bánh ngọt, lại nhìn qua Trình Cần, vẻ mặt có ý tranh công. Trình Cần đối với người gây chuyện này trực tiếp trưng ra một khuôn mặt lạnh.

Người phục vụ đặt khay trà và bánh ngọt xuống nước, đẩy tới trước mặt hai người, rồi cúi đầu bước đi từng bước nhỏ.

Sở Dương đắp khăn ấm lên trán Trình Cần, cũng tự mình đắp một cái.

“Uống chút trà đi.”

“Thật thoải mái, gần đây anh luôn ngồi vẽ, cột sống cổ thực đau.” Trình Cần dựa người vào thành bể, nheo nheo mắt.