Chương 43

Mẹ Trình quở trách một chút, nghe nói anh nói sẽ bù đắp sau, bà vốn định lải nhải nói vài câu, vừa nghe đến lời này liền hạ giọng xuống, lập tức đi ước lượng bánh bao.

Trình Cần vào cửa, anh đi lên phòng làm việc ở lầu hai trước, cánh cửa thì hé ra một kẽ hở nhỏ, Sở Dương quả nhiên rất nghe lời anh, cậu hết sức chăm chú vùi đầu vào công việc.

Trình Cần rón ra rón rén đi xuống lầu và vào phòng bếp, đem bánh bao hâm nóng trong lò vi sóng, sau đó anh nhìn vào những nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại ở những quả cà chua đỏ. Bằng tài năng nấu ăn của mình, anh muốn nhanh chóng nấu cho xong toàn bộ món canh trứng cà chua.

Sở Dương bước xuống nhà bếp, cậu thấy Trình Cần hơi cong eo để cúi người xuống rửa mấy trái cà chua cho sạch, cậu trầm trồ nhìn anh một hồi lâu, thấy Trình Cần rửa được nửa ngày rốt cuộc cậu cũng không đứng được nữa, không nỡ lòng nhìn Trình Cần mệt, rốt cuộc cũng không chịu được mở miệng: “Anh về nhà hồi nào vậy?”

Trình Cần quay đầu lại, đem mấy quả cà chua đặt lên trên tấm thớt, vẫy tay: “Vừa mới về thôi, nấu canh cà chua được không? Những cái khác anh không biết làm đâu.”

Sở Dương để cái ly sang một bên, nhéo cằm Trình Cần rồi hôn anh: “Cứ để cho em.”

Trình Cần do dự vài giây, nghĩ đến chất lượng đồ ăn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng khi ăn, nên anh đem quyền đang giữ con dao nhường lại cho Sở Dương: “Chuyện này vất vả cho em rồi.”

Sở Dương cười: “Em rất đói bụng nên không muốn chờ thêm thôi.”

Trình Cần: “…”

Quá chậm.

Sau đó hiện trường phát sóng trực tiếp chứng minh được tài nghệ nấu ăn thành thạo của Sở Dương xác thật so với Trình Cần đúng là nhanh nhẹn hơn nhiều.

“Đinh.”

Lò vi sóng phát ra tiếng thông báo, Trình Cần đem bánh bao ra, ngửi ngửi: “Thơm quá, mẹ chồng em làm bánh bao là tuyệt nhất. Có muốn anh đút ăn không?”

Sở Dương đối với từ “mẹ chồng” chỉ cười trừ, không nói.

Loading... Trình Cần cầm cái bánh bao thổi thổi, bẻ một miếng nhỏ đưa đến bên miệng của Sở Dương: “Qua đây, nếm thử đi.”

Sở Dương đang đánh trứng gà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bát vì sợ đổ, sau đó nhanh chóng đưa miệng hướng vào tay Trình Cần đang cầm bánh bao, sẵn sàng chào đón những chiếc bánh do mẹ chồng cậu làm. Ai biết được, Trình Cần lúc này lại muốn tán tỉnh Sở Dương, thừa dịp cậu không phòng bị, đáng lẽ bánh bao phải được ở trong miệng Sở Dương rồi đấy chứ, nhưng thật ra anh lại đem miệng của mình đưa tới, còn thuận tiện câu một chút đầu lưỡi của mình.

Sở Dương bình tĩnh mà đặt bát xuống, để canh đang sôi ở trong nồi, xoay người, một phen ôm lấy eo của Trình Cần, cậu ôm anh thật chặt không buông, hung hăng dúi đầu anh vào mình thật mạnh. Cả hai người hôn nhau rất sâu.

Đây là kịch bản của người khác, cuối cùng kết cục của kịch bản ở chăn bông.

Buổi chiều, Trình Cần ngồi ở bàn làm việc rất lâu, nhớ lại những cảnh đầy dư vị ở trong phòng bếp, rốt cuộc cũng lý giải được tại sao Sở Dương lại bắt đầu vẽ những khung cảnh đầy “lãng mạn” như vậy rồi.

Đúng lúc suy nghĩ muốn hay không cũng đã tới thì đường dây điện thoại vang lên.

“Tổng giám đốc Trình, tác giả của《 Hàng yêu đại thần cùng thực tập sinh bắt quỷ 》đã tới rồi, đang ngồi ở phòng khách.”

“Được, mời anh ta vào văn phòng của tôi đi.” Trình Cần nhìn vào đồng hồ: “Đúng rồi, mời chủ biên Lý lại đây một chút.”

Trình Cần lấy một hộp trà được cất trong tủ bảo quản ra, đổ nước vào cát tử sa để rửa trà.

Cửa phòng vang lên ba tiếng.

Trình Cần nói: “Mời vào.”

Vị khách mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng cùng với một chiếc áo len cổ lọ dày bên trong. Màu sắc của trang phục càng làm tăng vẻ ưa nhìn, chúng đan xen giữa sự ngây ngô cùng sự trưởng thành. Mái tóc được chăm chút cẩn thận, che đi đôi lông mày hơi rậm, miệng nở nụ cười, lúc này lộ ra một đôi mắt nai rất đẹp khiến lay động lòng người, nếu không phải Sở Dương thì là ai?

“Em? Em tại sao lại…” Trình Cần kinh ngạc một hồi, sau đó đầu óc lại có chút quay cuồng: “Em là Mộc Ngư Quân!”

Tác giả có lời muốn nói:

Khẩu hiệu của chúng ta chính là: Ngọt đến sâu răng!

Hằng ngày + cốt truyện thường ngày + play【 che mặt ngượng ngùng 】

Nghĩ thông suốt

Sở Dương khéo léo nở một nụ cười đến mê người, vươn bàn tay trắng nõn: “Khỏe không, đại ca.”

Trình Cần có chút kinh ngạc, anh duỗi tay ra, có lẽ là vừa mới từ bên ngoài đi vào, tay Sở Dương có chút lạnh, cái lạnh này làm cho anh tỉnh táo lại một chút, anh nghiêng đầu, khóe miệng bỗng nhếch lên, đôi mắt hơi nghiêng lên mà nhìn Sở Dương, nếu để ý kỹ hơn, đó là một kiểu chọc giận của những người lớn tuổi đối với một cậu trai nhỏ tuổi.

Sở Dương không mất ba giây lộ ra một cái răng trắng với nụ cười vô cùng ngây ngô, ôm lấy người kia kéo kéo, làm nũng nói: "Đừng nhìn em như vậy. Em có nói chiều nay gặp anh mà."

Hóa ra đó là lời chào hỏi.

Cơ thể và cánh tay của Trình Cần đều bị Sở Dương ôm chặt, hơi lạnh trên người đối phương dần dần phả qua trên người anh, từ trong không khí lạnh toát ra mùi nước hoa.

“Em không phải là quá hấp dẫn rồi sao?” Trình Cần ghé vào cổ của cậu, ngửi ngửi: “Còn xịt nước hoa nữa chứ!”

Sở Dương buông Trình Cần ra, hai tay áp lên mặt Trình Cần để sưởi ấm, cười nói: “Bắt cóc anh, muốn theo anh!”

“Lạnh muốn chết.” Trình Cần nắm lấy tay của Sở Dương vặn ra sau thắt lưng anh, cơ thể lập tức cúi về phía trước, bá đạo mà áp chế đối phương: “Đó là Minh Tao, em không có học qua sao?”

Trình Cần đang muốn chiếm tiện nghi của Sở Dương, sau hai tiếng gõ cửa, Lý An Sâm cầm một xấp a4 giấy phá cửa mà vào, lập tức thấy cảnh chọc ghẹo của hai thằng con trai nhà lành.

Trình Cần đứng lên: “Cậu không phải đi cầu hôn rồi sao?”

Lý An Sâm đóng cửa lại: “ Đột nhiên cầu hôn thì có vẻ không có thành ý lắm.”

“Đúng vậy, còn phải khóa tiền.” Trình Cần gật đầu: “Bây giờ biên tập cũng đến kịp rồi.”

Mặt của Lý An Sâm có chút tối sầm, anh quyết định người quang minh sẽ không để ý đến kẻ ti tiện, duỗi tay về phía Sở Dương: “Chào cậu, tôi là chủ biên Lý An Sâm.”

Sở Dương cười rồi cùng Lý An Sâm bắt tay: “Chào anh, tôi là Mộc Ngư Quân.”

Ba người trở lại chuyện chính, bàn về tác phẩm của Sở Dương.

Lý An Sâm lúc mới từ cửa vào đã thấy đầy đủ mọi cảnh tượng, vì vậy khi Sở Dương đang nhìn mẫu hợp đồng, cậu ta nhìn về phía Trình Cần làm khẩu hình miệng phát ra: "Người nuông chiều mới của cậu?"

Trình Cần giở giọng khinh thường, vẻ mặt như “Ánh mắt của cậu là ý gì?”, sau đó lại mở khẩu hình miệng nói: “Người yêu”.

Lý An Sâm âm thầm đem Sở Dương tuyển vào chức vụ là vợ của Trình Cần, xét cậu là người một nhà với mình, đối với tiền lời thì phân chia, cậu ta đối với Sở Dương hết sức chân thành bằng chứng là cơ sở nội dung của hợp đồng hợp tình hợp lý. Mà Sở Dương cũng không có gì quá kích động, tiền lời và lợi nhuận với cậu mà nói có thể ít hơn cũng không sao, cậu chỉ mong phòng làm việc mới này có thể khiến các tác phẩm của cậu trở nên quen thuộc với nhiều độc giả hơn thì tốt rồi.

Hai người cũng trao đổi đơn giản vài câu về những hạng mục công việc khác, Trình Cần chống cằm uống trà như người ngoài cuộc. Anh rất yên tâm, vì cùng Lý An Sâm làm việc nhiều năm như vậy. Có một điều anh muốn nói, đó chính là sự ăn ý.

Lý An Sâm đã thực hiện một chút sửa đổi đơn giản trên khuôn mẫu hợp đồng, cậu ta nói: "Tháng sau là kỷ niệm mười năm fofo, phòng làm việc cùng trang web luôn có mối quan hệ hợp tác sâu sắc với nhau. Đến lúc đó có hội nghị tác giả, phòng làm việc của chúng tôi cũng sẽ tham dự. Chúng tôi sẽ ký hợp đồng ngày hôm đó. "

Sở Dương sửng sốt: “Hả? Tôi cũng phải đi sao?”

"Tôi sẽ chuẩn bị phát hành một bản duy nhất cho cậu." Lý An Sâm vuốt mắt kính của mình: "Ngày đó toàn bộ lịch trình đều phát sóng trực tiếp cả ngày, sẽ có các chủ đề, đối với tác phẩm của cậu cũng là một khởi đầu tương đối tốt cho công việc."

Sở Dương: “Nhưng tôi chưa từng tham gia các loại hoạt động như vậy.”

Trình Cần xoa đầu của Sở Dương: “Chủ biên Lý kêu em đi vì em đẹp trai quá đó, xem em như là một người đàn ông có thể tuyên truyền, vì vậy mới mời em đi.”

Sở Dương: “…”

Lý An Sâm rốt cuộc lộ ra một nụ cười: “Trẻ nhỏ dễ dạy”.

Trình Cần nhìn Sở Dương vẻ mặt ngây ngốc như vậy thật sự là quá đáng yêu, vì thế quay súng ngược lại: "Nhưng mà anh cảm thấy em không cần xuất hiện đâu, nếu như bị người khác nhìn thấy, anh sẽ ghen."

Nụ cười Lý An Sâm có chút nứt ra, hờn tủi mà trừng Trình Cần.

Người sau cười ha ha.

Sau lưng Sở Dương đổ mồ hôi, cậu lấy tay đỡ trán, cảm thấy mình bị kẹp ở hai luồng khí vô cùng kỳ lạ.

Sở Dương hỏi: “Mấy ngày đó anh có đi không?”

Trình Cần nói: “Đương nhiên, các tác giả cấp dưới khác của anh cũng phải đi, còn muốn trao giải, hơn nữa ban tổ chức vào bữa tối tổ chức ở trên du thuyền.”

Sở Dương nhìn Trình Cần một cái. Cậu cảm thấy đối phương là một đại diện ưu tú như "chỉ có quan chức nhà nước mới được phép đốt lửa, người dân không được phép đốt đèn" buộc phải vội vàng chạy tới tàu du lịch, vì vậy mỉm cười và nói với Lý An Sâm: "Anh cho tôi biết trước một chút, tôi có thể xin nghỉ học."

Trình Cần xua xua tay, nói: “Xin cái gì mà nghỉ chứ, chuyên tâm lo học hành đi.”

Sở Dương nói: “Em muốn đi là đi thôi, để còn có thể ngắm anh nữa chứ.”

Người nào đó có “tiền án” nói.

“Vừa hay hôm đó cũng là chủ nhật mà.” Lý An Sâm cười nói.