Lục Ly trong nháy mắt ngẩng đầu, con mắt đột nhiên mở ra, cảm nhận được từng đợt ác ý từ xung quanh truyền đến. Không biết miếu hoang đã biến mất từ khi nào, chẳng thấy gì ngoài đống lửa trơ trọi, ông lão còn gối đầu lên cái gương gỗ nhỏ đi ngủ, chỉ là Lục Ly cảm thấy ông lão hư hư ảo ảo, giống như không phải là người sống.
- Đây là, tuyết màu đỏ!
Bởi vì không còn miếu hoang ngăn cản, nên tuyết rơi xuống lòng bàn tay của Lục Ly, hắn liền phát hiện những bông tuyết này lại có màu đỏ, những hạt tuyết cứ như vậy rơi vào đống lửa phát ra âm thanh xèo xèo, đống lửa cũng vì thế chập chờn, phảng phất đã mờ đi một chút.
Hiện tại tầm nhìn của Lục Ly chỉ gần xung quanh đống lửa, phía xa đống lửa chỉ là một màu đen kịt, mơ hồ có thể thấy có những thứ gì đó đang di chuyển, hoặc nói là nhúc nhích, thậm chí Lục Ly còn cảm nhận được những ánh mắt tràn đầy ác ý ẩn giấu bên trong bóng tối.
- Con rối kia đâu rồi?
Lục Ly quét mắt một vòng, phát hiện con rối nằm trong người ông lão đã biến mất, lúc trước khi ngất đi hắn còn nhớ rõ, con rối gỗ kia chớp mắt với mình.
- Aaaa!!!
Tiếng kêu thảm từ một bên truyền đến, Lục Ly ngay lặp tức đem ánh mắt nhìn qua, liền thấy có thứ gì đó đang chiến đấu, sau đó có một thán ảnh bị đánh lui hướng về đống lửa, là Quỷ Thi.
Một cục đá to lớn từ trong bóng tối bay ra, chính xác nện lên người Quỷ Thi, khiến cho Quỷ Thi ngã xuống đất, ngực đều bị lõm xuống một lỗ. Nếu như là người bình thường, đoán chừng đã sớm tắt thở, nhưng đó là Quỷ Thi, vết lõm trên ngực nó dần dần nâng lên, mắt thường cũng có thể thấy, vết máu trên đó cũng giống như vật sống, lần lượt bò trở về, thương thế của Quỷ Thi liền chữa trị hoàn tất.
Đang lúc Quỷ Thi gầm thét chuẩn bị đứng lên, lại có một khối đá bay tới đem đầu con Quỷ Thi nện lõm vào, sau đó không đợi Quỷ Thi chữa trị, thân ảnh trong bóng tối vọt tới trước mặt Quỷ Thi, một cước đạp vào ngực của Quỷ Thi, đem nó đá lùi vào đống lửa.
Thi Quỷ đã bị ánh lửa đốt cháy, da thịt trên người có dấu hiệu hoà tan, tựa hồ ngay cả tố chất thân thể nó cũng giảm đi không ít, sau đó liền bị cái thân ảnh kia không biết dùng cái gì trói lại, trong miệng của Quỷ Thi truyền ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, nhưng cuối cùng chỉ có thể hoá thành chất lỏng, bốc hơi biến mất.
Mà cái thân ảnh kia cũng dần lộ ra bộ dáng, chính là con rối trong tay ông lão, khớp nối của nàng bây giờ đã bé nhỏ đến mức không nhìn thấy, thậm chí biểu cảm trên mặt vô cùng sinh động, một ánh mắt, nụ cười cũng lộ ra vẻ phong tình. Nàng đem sợi tơ trên tay thu hồi, đi đến trước mặt Lục Ly, có chút thi lễ phát ra tiếng nói của con người:
- Nô gia ra mắt công tử!
Tại thời điểm con rối xuất hiện, trên khoé mắt Lục Ly cũng xuất hiện khung nhắc nhở:
[Phát hiện quái vật, tư liệu mới]
[Con rối khiên ty]
[Uớc định thân thể: 2.17; Năng lượng sinh mệnh: 0.0 (áp dụng vật liệu gỗ quý báu để chế tác, trút xuống tâm huyết của người chế tác, khiến thân thể của nàng vô cùng mạnh mẽ) ]
[Uớc định linh hồn: 2.37; Năng lượng tinh thần: 1.38 (ai cũng không biết tại sao nàng có thể sinh ra linh hồn, có lẽ là kỳ tích) ]
[Thuộc loại: Linh thể kí sinh]
[Nguyên nhân tạo ra: Từ trong thân thể con rối diễn sinh ra linh thể kí sinh, có lẽ chủ nhân con rối trút hết tinh thần xuống, mới sinh ra kỳ tích!]
[Năng lực đặc biệt: (1) Sợi tơ khống chế: Những sợi tơ điều khiển nàng, bây giờ bị nàng điều khiển. (2) Nước mắt khiên ty: Nước mắt nơi khoé mắt đẹp, làm cho con người kinh hãi không thể kháng cự, có thể tiêu hao năng lượng tinh thần, mê hoặc người khác!]
[Nhược điểm: Con rối dù sao vẫn là con rối, nàng không thể cách chủ nhân quá xa!]
[Đánh giá quái vật: Nếu có được nàng là may mắn cả đời ngươi!]
- Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không? Nơi này là nơi nào?
Lục Ly liếc mắt nhìn ông lão vẫn còn đang mê man, vừa rồi con rối cùng Quỷ Thi đánh nhau kịch liệt như vậy, người bình thường sớm đã bị đánh thức, nhưng đến bây giờ ông lão vẫn còn đang ngủ rất ngon, cái này có chút không bình thường.
- Mời công tử nghe nô gia kể lại.
Âm thanh con rối như là ngọc châu rơi khay bạc, thanh thúy êm tai khiến người nghe không tự chủ được tập trung tinh thần, nàng lo lắng chiều mến nhìn ông lão đang còn mê man:
- Nơi này là xen giữa hư và thực, là mộng cảnh hư ảo thật giả lẫn lộn, vô số yêu ma quỷ quái mơ ước được tính mạng người sống, người thường một khi mê man thân ảnh sẽ xuất hiện ở đây, bất quá sẽ không tỉnh táo, ở đây các yêu ma cực kỳ lợi hại nhờ có đóng lửa khắc chế ta mới có thể chống cự được! Ta cũng là cùng chủ nhân có liên hệ mới có thể tiến nhập nơi này!
Con rối đưa tay tiếp nhận một mảnh bông tuyết, nhìn xem bông tuyết đỏ tuyệt vọng trên tay, quỳ xuống hành đại lễ với Lục Ly, buồn bã nói:
- Công tử ở đây có thể bảo trì thanh tĩnh, chính là có bản lĩnh hơn người! Nô gia thỉnh cầu công tử mau cứu chủ nhân nhà ta! Nô gia nguyện đời sau sẽ làm thân trâu ngựa báo đáp đại ân đại đức của công tử!
- Cô nương không cần đa lễ, tôi và lão gia tử nói chuyện vui vẻ, hắn cũng cùng ta có ân tặng áo, ta vạn lần sẽ không thấy chết mà không cứu!
Lục Ly đỡ con rối lên vội vàng nói:
- Chỉ là bản thân tôi năng lực có hạn, thậm chí còn không so được với cô nương, thật là hữu tâm vô lực a! Lại nói tình huống của lão gia tử hiện tại đối với tôi và cô điều biết rõ ràng.
Lục Ly lắc đầu nói:
- Hắn hiện tại đã muốn chết, coi như chúng ta có thể cứu hắn nhất thời, chẳng lẽ còn có thể cứu hắn cả đời!
Trải qua sự quan sát của Lục Ly, phát hiện ông lão đã có lòng muốn chết, tro tàn tích trữ bên đống lửa đã có không ít, nói rõ ông lão ở miếu hoang cũng đã qua một đoạn thời gian, củi bên trong miếu vốn đã không còn nhiều, nhưng hắn không có ý định đi ra bên ngoài nhặt, lúc ban ngày trời sáng, ngọn núi rừng nhỏ kia cũng cách không xa, ông lão cũng không phải không biết củi không đủ, làm sao có thể không đi, với lại hành động và cách nói chuyện của ông lão đã lộ rõ ra dấu hiệu muốn chết.
Nói không chừng lúc đầu ông lão dự định là sẽ ăn hết đồ ăn sau cùng, sau đó thϊếp đi, nửa đêm đóng lửa tắt cứ như vậy mơ mơ màng màng chết đi vì cái lạnh bên trong, chỉ là lục Ly đến phá vỡ kế hoạch của ông lão.
- Không sai, chủ nhân của ta sớm đã có lòng muốn chết, Cũng tại vì ta làm chậm trễ của một đời của hắn, đem tuổi trẻ của hắn lãng phí để chế tạo ta.
Con rối gỗ đưa tay nhu hòa sửa sang mái tóc xám trắng trên đầu ông lão, giọng nói tràn đầy áy náy cùng tự trách.
Con rối nhớ tới vài thập niên trước, lúc ông lão mới hơn ba mươi tuổi, dùng hết tiền bạc tích súc không để ý đến người nhà ngăn cản, tự tay chế tạo ra con rối, nhớ tới lão mừng rỡ khi xem ánh mắt của mình, nhớ tới lão dùng bút vẽ cho mình khóe mắt châu lệ, có lẽ lúc đó mình chính thức có nhận thức, chính thức có linh hồn.
Dịch giả: LTT