Kỳ thật Trương Khải Sơn nhờ Ngô Lão Cẩu giúp đỡ cũng không phải là chuyện gì lớn, căn bản không thể xem là giúp đỡ.
Hôm trước Trương Khải Sơn có nhận được thông báo của cấp trên, nói là gần đây quân lương có chút căng thẳng, cần người giúp đỡ một chút. Nhưng vì thời cuộc chưa ổn định, lúc này Trương Khải Sơn cần trấn giữ thành Trường Sa, không tiện rời khỏi, nhưng cũng không muốn để cho những người khác của Cửu Môn ra mặt, sợ lòng dân bất ổn. Vì vậy mới muốn mượn Ngô Lão Cẩu và Tam Thốn Đinh một chút, đợi tìm được vị trí đấu tốt, sẽ có hạ nhân của Trương gia hạ đấu lấy hàng. Đương nhiên, để đáp tạ công lao dò xét của Ngô Lão Cẩu, phần của y cũng sẽ không ít.
Ngô Lão Cẩu nghe xong lập tức khí huyết cuồn cuộn, hiên ngang lẫm liệt nói nếu Trương Đại Phật Gia vì quốc gia đại nghĩa mà hy sinh cái tôi, Ngô Lão Cẩu tôi sao có thể vì bản thân mà phân lợi nhuận với nhân dân? Đừng nói là dò xét vị trí, dù bản thân phải tự mình hạ đấu tìm minh khí y cũng không từ chối. Đầu y vừa nóng lên là nói chuyện dõng dạc trôi chảy, Trương Khải Sơn ngồi đó im lặng lắng nghe, khoé miệng vẫn mỉm cười.
Về sau này, Ngô Lão Cẩu nghĩ lại lúc mình nói xong, Trương Khải Sơn vẫn không tỏ thái độ gì, liền phẫn nộ nói không biết Phật Gia đã tính toán trong lòng từ bao giờ rồi.
Trương Khải Sơn nhìn thấy tấm lòng chính nghĩa bùng cháy của Ngô Lão Cẩu, thản nhiên cười nói: “Đêm nay chuẩn bị cho tốt, sáng sớm mai liền xuất phát.”
Ngô Lão Cẩu nghe xong hết hồn, tâm nói con mẹ nó người khác đều đồn Trương Đại Phật Gia là phái hành động, xem ra quả thật không giả. Buổi chiều mới bàn chuyện, buổi tối liền bất đầu hành động. Bất quá dù trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt y vẫn không lộ ra vẻ bất mãn, ngược lại còn cười tán thưởng nói Phật Gia thất là có khí phách, vậy chờ buổi tối quay về báo quản gia một tiếng, sáng mai sẽ chờ ở cửa thành.
Trương Khải Sơn cười nói thứ lỗi Trương mỗ không thể tiễn xa, lúc ở dưới đấu mong Ngũ gia khoan dung cho bọn thuộc hạ Trương gia.
Ngô Lão Cẩu cũng vội cười bồi nói không dám không dám, sau đó liền bị quản gia Trương gia tiễn ra cửa lớn.
Lúc về đến cửa nhà mình, Ngô Lão Cẩu mới chợt nhận ra mình vì chuyện không đâu vào đâu của Hoắc Tiên Cô mà vô duyên vô cớ nợ Trương Khải Sơn một cái ân tình, lại còn vì cái nhân tình này mà đi hạ đấu, nói cho cùng, từ đầu đến cuối bản thân đã gánh phải một cái vai diễn mà chả có lợi ích gì cho mình hết.
Trong tay không ngừng kéo kéo lông của Tam Thốn Đinh, Ngô Lão Cẩu nhìn thấy con chó nhỏ trong tay mình bị kéo đến rối bù, nặng nề thở dài: “Vẫn là mày tốt, mày cũng chưa có phản bội ta.”
Lúc trên đường về nhà thì thường đi ngang qua một quán trà, không ngờ đứng dưới lầu lại nhìn thấy Giải Cửu ở trên lầu. Nhìn thấy biểu tình không thoải mái của Ngô Lão Cẩu, Giải Cửu cũng tươi cười chào hỏi: “Sao vậy, còn vì chuyện của Hoắc Tiên Cô mà phiền não sao?”
Ngô Lão Cẩu giương mắt lên nhìn hắn một cái, nói: “Không sao.”
Giải Cửu vừa nghe xong, ngạc nhiên nói: “Vậy vị kia cũng đồng ý?”
Xưa nay giao tình của Ngô Lão Cẩu và Giải Cửu rất tốt, rất nhiều chuyện y cũng không gạt hắn, nhưng vì chuyện hạ đấu Trương Khải Sơn giao phó, bảo là đừng nói cho ai biết, sau đó cũng không nhiều lời nữa, chỉ mơ hồ nói là chuyện không phải to tát gì, dù sao Hoắc Tiên Cô cũng là nhân trung long phượng của Hoắc gia, huống chi những người khác của Cửu Môn đều đồng ý rồi, Trương Đại Phật Gia cũng không muốn cố chấp này nọ…
Giải Cửu nghe xong liền hiểu Ngô Lão Cẩu gặp chuyện không thể nói, vì vậy cũng không hỏi nhiều, nhân tiện nói vài ngày nữa không chừng sẽ phải chúc mừng Hoắc Tiên Cô nhậm chức đương gia, về sau nàng nên cảm ơn cậu mới đúng.
Ngô Lão Cẩu cười trừ, sau đó hai người chia tay, Ngô Lão Cẩu vội vàng về Ngô phủ, Giải Cửu ngồi ở quán trà suy nghĩ lát lâu, lại đi đến hí quán của Nhị Nguyệt Hồng.
Đêm đó, Ngô Lão Cẩu để cho quản gia chuẩn bị, ngày hôm sau liền ra cửa thành. Y tưởng chỉ có vài hạ nhân của Trương gia ở đây, ai ngờ từ xa đã thấy Trương Khải Sơn mặc một bộ quân trang đứng đó.
Chờ lúc Ngô Lão Cẩu đi đến, Trương Khải Sơn còn tiến lên khoác vai y, sau đó quay đầu nói với người đứng trên đường: “Ra khỏi thành Trương Sa, các người nhìn thấy Ngũ gia, chính là nhìn thấy ta.”
Ngô Lão Cẩu bỗng cảm thấy nơi bị tay Trương Khải Sơn chạm tới nhất thời không còn cảm giác, nhìn thấy một đám người nhìn y bằng ánh mắt tôn kính, ngày thường nhanh mồm nhanh miệng vậy mà bây giờ không nói nên lời.