Ngô Lão Cẩu nghe thấy liền quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người từ trong rừng sương mù đi ra.
Đúng là Trương Khải Sơn.
“Ngài…..” Ngô Lão Cẩu sửng sờ tại chỗ, định hỏi Trương Khải Sơn mấy ngày nay đi đâu làm gì, bỗng nhiên lại cảm thấy không ổn, dù sao người ta cũng là người dẫn đầu chuyến gắp lạt ma này, không có nghĩa vụ phải nói cho người khác biết hành tung.
Trong lúc Ngô Lão Cẩu còn đang do dự, Trương Khải Sơn đã đi đến bên cạnh y, lại đem một vật gì đó tới trước mặt y, nói: “Cầm lấy.”
Ngô Lão Cẩu vừa cúi đầu, thấy một thanh đoản kiếm màu đen, dài khoảng một thước. Mặc dù có chút không rõ ràng, nhưng y vẫn ngoan ngoãn nhận thanh đoản kiếm, cầm trong tay có chút nặng, đương nhiên là đồ tốt. Vì thế liền nhìn về phía Trương Khải Sơn, trong mắt hiện lên dấu chấm hỏi: Sao chưa hạ đấu đã cho tôi bảo bối tốt vậy rồi?
“Để phòng thân.” Trương Khải Sơn không trực tiếp trả lời, chỉ thản nhiên nói thanh đoản kiếm này cho y sử dụng, sau đó liếc mắt nhìn Ngô Lão Cẩu một cái, “Đi thôi!”
Ngô Lão Cẩu đương nhiên biết tính nguy hiểm của công việc lần này, cho nên cũng không nói gì nữa, sau khi cất thanh kiếm liền theo Trương Khải Sơn vào cửa miếu tối om kia.
Ai ngờ, tuy rằng bên ngoài miếu này rách nát, bên trong lại có một cái động khác.
Trong miếu dần dần rộng thành một đường hình chữ nhật, không gian vô cùng rộng, nhưng kỳ lạ chính là, trong miếu ngoài hai bức tượng người cao lớn, toàn bộ đều trống rỗng. Không nói đến thần phật mà cái miếu bình thường nào cũng nên có, ngay cả cái lư hương cũng không thấy. Ngô Lão Cẩu cứ tưởng cái miếu này vốn dùng để thờ cúng, bởi vì có rất nhiều hoàng đế sẽ xây một cái miếu ở ngay lăng mộ để con cháu đời sau có thể chiêm ngưỡng. Nhưng bố trí trong này không giống miếu thờ, thật giống như là —— một cái đường khẩu để thủ vệ.
Lúc này, Chung Thanh nhìn thấy Trương Khải Sơn, lập tức hướng đến chủ nhân báo cáo sự tình, Ngô Lão Cẩu không tiện tham dự vào việc riêng của hai người, vì thế đi đến bên A Sinh đang đứg bên vách tường.
“Ngũ gia, bức tường này hình như có chút cổ quái.” A Sinh cầm một cái đèn mỏ chiếu lên tường, quay đầu nói với Ngô Lão Cẩu.
Ngô Lão Cẩu có chút hứng thú, nhưng vừa qua thì thấy, trước mặt ngoại trừ trống không thì vẫn là trống không. Bất quá kinh nghiệm cộng trực giác nhiều năm hạ đấu nói cho y biết, những nơi bỗng dưng kì lạ mới thường là chỗ mấu chốt.
“Vừa rồi tiểu nhân đặt tay lên tường một lúc, sau đó nhìn thấy một ít hoa văn. Ngài xem chỗ này!” A Sinh nói xong lập tức dới bàn tay đặt lại trên tường, Ngô Lão Cẩu quả nhiên thấy được vài đoạn đường cong, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Ngô Lão Cẩu đang định lên tiếng, xa xa truyền đến tiếng mắng chữi của Trần Bì A Tứ: “Mẹ nó, nếu mà nó không chịu hiện ra thì để lão tử đốt chết nó!” Hắn cùng Hắc Bối Lão Lục đang ở bên cạnh chỗ điêu khắc, nhưng hiển nhiên không giữ nó lại được, bực bội đến mức mắng to.
Lúc này, Tam Thốn Đinh lại hướng về phíaa điêu khắc ‘gâu’ một tiếng.
Xem ra điêu khắc kia quả nhiên có vấn đề.
Ngô Lão Cẩu cùng A Sinh liếc nhìn nhau, vẫn là quyết định nghiên cứu lại điêu khắc này.
Chiếu đèn mỏ qua, Ngô Lão Cẩu rốt cục hiểu được vì sao trên tấm hoành phi trước cửa miếu lại viết “Thuỵ ứng kỳ lân” —— bởi vì đồ cúng trong miếu đường này là một con kỳ lân đạp lửa mà bay. Không biết là dùng nguyên liệu gì làm ra, cả người nó đen bóng, nhưng điêu khắc rất sống động, nhất là cặp mắt kia, đứng ở góc độ nào cũng có cảm giác bị nó nhìn chằm chằm.
“Dùng đao của Lục gia chém cũng chém rồi, đập cũng đập rồi, không có chút tác dụng. Quá nặng đến mức không nhúc nhích, bây giờ dùng lửa đốt thử, sau đó lấy nước tưới lên để nó vỡ ra.” Kế tiếp khó tránh khỏi phải dùng đến Tam Thốn Đinh, Trần Bì A tứ lần đầu tiên giải thích với Ngô Lão Cẩu thủ đoạn bọn họ định dùng, cũng kể cho Ngô Lão Cẩu nghe chuyện mình sắp làm tiếp theo.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy có chút không ổn, tượng kỳ lân này dường như có linh tính, dùng cách thức hto6 bạo như đốt lửa này có vẻ không thích hợp. Nhưng tạm thời y cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, đành phải trầm mặc.
“Minh Thành Tổ thờ phụng đạo giáo, kỳ lân mang ý nghĩa trọng sinh, muốn mở ra cánh cửa trọng sinh, cần mượn âm dương bát quái xung quanh để làm vật dẫn.”
Tuy Trương Khải Sơn đang nghe Chung Thanh nói chuyện, nhưng vẫn chú ý đến độngt ĩnh của mọi người, hiện tại hai người vừa thương lượng xong, vì vậy lập tức trả lời câu hỏi của Trần Bì A Tứ.
“Âm dương?” Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt một chút.
Trong nghề có một câu là: Đổ đấu đừng tin quỷ, tin quỷ thì đừng đổ đấu. Cho nên phàm là người trộm mộ, bình thường không tin mấy chuyện quỷ thần. Nhưng mà, thuật âm dương phong thuỷ này lại cực kỳ phổ biến, chỉ để chọn ra một cái mộ tốt mà đồ cúng bái cũng phải có quy củ đàng hoàng, có khi chỉ vì sai phương hướng một tí mà trong một canh giờ có thể chuyển từ đại cát sang đại hung.
Bởi vậy, tuy là ngày thường Ngô Lão Cẩu không thấy mấy chuyện âm dương này, nhưng nghe được rất nhiều, hoặc là nói, kinh nghiệm thực tế tương đối phong phú.
Nhưng trước mắt ngoài con kỳ lân này, bên cạnh không có vật gì biểu hiện tính âm dương nữa cả.
Hiển nhiên, có ý tưởng như vậy cũng không phải chỉ có một mình y, Trần Bì A Tứ cũng nghi hoặc nói: “Thấy thế nào?”
“A Sinh, vừa rồi ngươi phát hiện cái gì?” Trương Khải Sơn không lập tức trả lời, lại quay đầu cười cười với A Sinh.