Chương 4

9.

"Gỗ? Cũng tự biết thân biết phận đấy nhỉ."

Tả Liễu dừng động tác lại, khẽ cười, gõ đầu ta một cái.

"Khi nào thì du mộc nhà ngươi mới thông minh lên đây?"

Tả Liễu lại giễu cợt đầu óc ta ngu xuẩn. Ta rất tức giận nhưng cũng không có biện pháp nào. Cây đào là thực vật, cũng không phải là động vật, vốn không có đầu óc mà.

Khi ta mới vừa khai thông linh trí, vẫn luôn tỉnh tỉnh mê mê, rất nhiều thứ đều do Tả Liễu dạy.

Ai da, cứ mắng cứ chửi thoải mái đi, miễn không ăn ta là được.

Tả Liễu chợt nhận ra điều gì đó, hắn bỏ ta lại rồi đi đến ngồi bên cạnh bàn uống trà. Ta hốt hoảng mặc quần áo tử tế vào, bắt đầu tìm chủ đề để nói.

"Tả Liễu, Bàng đại sư đâu? Ngươi đánh bại hắn ta chưa?"

Nhìn dáng vẻ sạch sẽ tươi tắn không có một sợi tóc rối của hắn, trông không giống như đã trải qua một trận chiến khốc liệt chút nào.

Tả Liễu cười lạnh một tiếng.

"Đương nhiên hắn không phải đối thủ của ta."

Ta đang muốn hỏi đến cùng nhưng rõ ràng hắn không muốn nói nhiều. Ta thuận theo qua loa lấy lệ hỏi mấy câu. Hắn giơ tay lên làm thuật niêm phong căn phòng lại.

"Ta có chuyện cần đi ra ngoài một chuyến, ngươi chờ đến sáng mai rồi hẵng mở cửa."

Nói xong, hắn miễn cưỡng thu đuôi lại, nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhìn bóng lưng hắn lại có mấy phần giống như đang chạy trốn.

Rốt cuộc hắn có ý gì đây. Cuối cùng Bàng đại sư đã chết chưa, còn có kim hồ lô gì đó không phải rất lợi hại sao? Chẳng lẽ thực lực Tả Liễu còn mạnh hơn ta nghĩ?

Một đầu u ám, phiền chết đi được. Ta lắc lắc đầu, ngồi dưới cửa sổ, người hướng về phía trăng sáng bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau, ta bị tiếng thét chói tai đánh thức.

"Á! Chết rồi! Có người chết!"

"Kêu cái đầu ngươi, người chết cũng không phải mẹ ngươi. Yên lặng hết cho ta!"

Giọng Thôi ma ma oang oang truyền tới. Ta vội vàng mở cửa đi ra ngoài nhìn xem. Ta đứng ở hành lang lầu hai nhìn xuống dưới, chỉ thấy giữa sân có một thi thể, trong ngoài ba tầng lầu vây quanh bởi rất nhiều người.

"Là xà yêu! Là xà yêu gϊếŧ người! Tối hôm qua ta đã nhìn thấy một cái đuôi rắn lớn."

Những người bên cạnh lập tức phụ họa. Ta chen vào bên trong nhìn thử, chỉ thấy một người đàn bà nằm trên mặt đất. Trên cổ bà ta có hai cái lỗ to bằng ngón tay. Da thịt toàn thân khô quắt, giống như cái túi khí bị đè nén vậy.

Trong lòng ta giật mình, đây là do Tả Liễu làm ư. Ngày xưa khi hắn săn bắt ở sơn cốc, những động vật kia cũng bị hút hết máu tươi, lúc chết chính là bộ dạng này.

Tả Liễu điên rồi. Rõ ràng hắn nói với ta, chuyện như gϊếŧ người, tuy uy lực được khuếch đại gấp bội nhưng sẽ dính vào nhân quả của phàm trần. Thiên kiếp cũng sẽ tăng theo.

Hắn không muốn sống nữa hả?!

Chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua muốn ăn ta nhưng bất thành nên mới quay đầu đi ăn thịt người đấy chứ? Nghĩ tới đây, ta không khỏi áy náy.

"Mau lên. Đi báo quan phủ, trước hết để cho Bàng đại nhân tới xem một chút coi, rốt cuộc có phải yêu quái gϊếŧ người hay không."

"Nhìn bộ dạng này, nhất định là yêu quái làm đấy!"

Đám người ồn ào một lúc. Bên ngoài viện bỗng có một nhóm quan binh tiến vào. Ta vội vàng rụt cổ lại ẩn nấp trong đám đông, cẩn thận quan sát một vòng cũng không thấy bóng dáng Bàng đại sư đâu, lúc này mới dám thở phào một hơi.

"Lý bộ đầu, Bàng đại nhân đâu?"

Sắc mặt Lý bộ đầu nặng nề lắc đầu một cái.

"Bàng đại nhân đang gặp phiền toái lớn rồi."

Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Thôi ma ma, nghiêm túc nói.

"Ta đang thiếu một người dẫn thuốc, các ngươi chọn một cô nương đi cùng ta."

Sắc mặt Thôi ma ma hơi thay đổi nhưng cũng không dám không nghe, bà ấy quan sát đám người một vòng, rồi vỗ tay đẩy ta ra ngoài.

"Chọn cô ta đi!"

10.

Đương nhiên ta không dám đi gặp Bàng đại sư, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy, ta cũng không thể bỏ chạy. Vì vậy, ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý bộ đầu, hỏi hắn ta chuyện của Bàng đại sư. Lý bộ đầu vẫy tay kêu thủ hạ khiêng thi thể kia đi, mặt lộ vẻ thông cảm nhìn ta một cái.

"Cô nương không cần sợ hãi. Bàng đại nhân không phải người xấu. Chẳng qua là sơ suất mắc bệnh. Cần cô nương chăm sóc, thế nhưng các cô làm nghề này, cũng không tính là việc khó gì đâu."

Mắc bệnh? Chẳng lẽ là bị Tả Liễu đánh bị thương?

Vết thương có nghiêm trọng không, ta có thể thuận lợi từ tay hắn chạy trốn không?

"Bàng đại nhân bị bệnh gì vậy?"

Lý bộ đầu lắc đầu một cái, không chịu nói thêm gì nữa.

“Cô đến đó sẽ biết, yên tâm, cho cô không ít bạc đâu."

Không nói cho ta biết, ta cũng không muốn ở nơi này nữa. Đi theo bọn họ tới một ngõ hẻm, nhìn xung quanh không có người, ta làm phép muốn bỏ chạy.

Đột nhiên một trận yêu phong cuốn qua, thân thể ta bị khống chế bay lên. Đến lúc phản ứng lại, ta đã đáp xuống một cái sân nhỏ.

Tả Liễu đang đứng ở trong sân, hắn giống như đã trải qua một trận chiến rất ác liệt. Đuôi rắn của hắn rơi ra rất nhiều vảy, mơ hồ có vết máu rỉ ra. Hắn quấn chặt đuôi rắn trên người ta. Hai mắt nặng trĩu, trong mắt hiện rõ tức giận.

"Hoa Doanh, ngươi có đầu óc không vậy? Người khác kêu ngươi đi đâu ngươi cũng đi theo hay sao?"

Ta rụt cổ lại, nhỏ giọng nói.

"Ta đang chuẩn bị chạy mà, ngươi hung dữ với ta làm gì!"

Tả Liễu ngẩn người, tức giận trong mắt tiêu tán không ít. Ta nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, đưa tay sờ sờ đuôi của hắn.

"Ngươi bị sao vậy? Đâm vào cái cây nào hả? Hê hê hê ~ "

Ta cười giống như con gà mái mẹ. Tả Liễu đột nhiên thay đổi thần sắc.

Cả người hắn run lên, giống như đang chịu đựng đau đớn cực lớn. Miệng phát ra tiếng than nhẹ, quấn lấy ta chặt hơn, hắn cúi người, áp trán vào trán ta, khẽ thở dài.

"Hoa Doanh, ngươi dám đυ.ng vào ta như vậy một lần nữa, ta không bảo đảm sẽ không có chuyện gì phát sinh."

Huhu, thật đáng sợ, Tả Liễu lại muốn ăn thịt người rồi!

Nghĩ đến dáng vẻ tối hôm qua hắn ăn miệng ta, trong lòng đã hoảng loạn vô cùng.

Làm thế nào đây, làm thế nào đây, đúng rồi, vừa mới sờ hắn một chút, hắn liền có vẻ rất đau đớn. Nhất định là hắn bị thương rất nặng, da thịt không có vảy bao quanh sẽ rất đau nhức? Ta phải tiếp tục sờ, dọa hắn sợ bỏ chạy.

Quyết định xong, ta một tay che miệng, một tay bắt đầu điên cuồng vuốt ve những chỗ hắn rớt vảy. Quả nhiên, Tả Liễu nhìn ta kiểu không thể tin nổi, con ngươi cũng đỏ lên vì đau