6.
"Chỗ này thật ra không tệ, Hoa Doanh. Vất vả cho ngươi rồi."
Bàng đại sư một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay cầm cái hồ lô có hình dáng cổ quái.
Ta sững sờ nhìn hắn ta. Địa hình nơi này rất kín đáo, làm sao hắn ta có thể tìm tới được?
Bàng đại sư nhìn Tả Liễu, cười lạnh.
"Ngươi chính là tên xà yêu đó sao? Hoa Doanh, ngươi muốn ăn thịt hắn để tăng tu vi à? Vậy thì đợi lát nữa ta động thủ, ngươi nhất định phải giúp ta một tay đấy."
Ta há hốc mồm. Chẳng lẽ hắn ta biết đọc suy nghĩ của người khác sao? Ta chưa từng nói cho hắn ta biết chuyện của ta với Tả Liễu mà. Hơn nữa, hắn ta rõ ràng là một đại sư ghét ác như thù, ta với Tả Liễu mới cùng một phe, sao hắn ta lại bảo ta hỗ trợ?
Đầu óc ta không suy nghĩ gì được nữa. Quay đầu nhìn Tả Liễu, lại thấy hắn cũng đang ngước mắt nhìn ta. Con ngươi đen nhánh thẳng đứng nhất thời lạnh như băng. Hắn siết chặt đuôi rắn. Ta lập tức hiểu ra, bỗng nhiên thiếu khí thở gấp.
"Là ngươi với hắn liên thủ giăng bẫy ta. Cố ý dụ ta cứu ngươi, sau đó dẫn hắn đến nơi này?"
Tả Liễu nheo mắt, lưỡi rắn trơn mềm trượt trên cổ ta. Ta điên cuồng lắc đầu, hóa thành hình người. Vành mắt đỏ hoe, ôm lấy thân rắn.
"Ngươi nói bậy, ta không có, không phải ta."
Tả Liễu đột nhiên "Xì" cười một tiếng, duỗi tay xoa xoa tóc ta.
“Được rồi, ta tin ngươi."
Chậc chậc, dùng mỹ nhân kế dễ vậy sao, ta mừng thầm. Tả Liễu thế mà lại bổ sung thêm một câu.
"Với trí tuệ của ngươi cũng không thể nào làm được chuyện này."
Nụ cười trên mặt ta cứng đờ, hắn nói vậy là có ý gì?
Bàng đại sư thấy chúng ta như vậy, sắc mặt lập tức tái mét. Hắn ta cầm kiếm ra chiêu. Kiếm gỗ đào bay thẳng về phía ta. "Bụp" một tiếng, nặng nề đánh vào người ta, khiến ta sợ hãi giật mình.
"Cứu mạng áaaaa, hắn muốn gϊếŧ ta. Tả Liễu, ngươi mau cứu ta đi!"
Tả Liễu liếc một cái, im lặng nhìn ta.
"Hoa Doanh, ngươi là đào yêu, sao phải sợ kiếm gỗ đào?"
Kiếm gỗ đào? Đúng ha!
Ta lúng túng cười một tiếng, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.
Bàng đại sư lại giơ hồ lô trong tay ra, ta dũng mãnh xông lên, lại thấy Tả Liễu ở phía sau đã nhanh chóng chạy mất.
"Ngu xuẩn! Đó là hồ lô trấn yêu!"
7.
Ta không biết cái hồ lô này dùng để làm gì nhưng trong tên có hai chữ trấn yêu, nghe thôi đã thấy đáng sợ rồi. Thế nhưng ta đã sắp lao tới bên cạnh Bàng đại sư rồi, giờ phải làm gì đây?
Ta hô to một tiếng.
"Xem chiêu!"
Hô xong, khắp bầu trời bay đầy hoa đào xông thẳng về phía Bàng đại sư. Còn ta thì chạy thục mạng xuống núi.
Tả Liễu nói ta ngu xuẩn. Ta không hề ngu nha, giống như bây giờ, nếu ta với hắn cùng nhau chạy, tốc độ của hắn nhanh hơn ta rất nhiều, người chết nhất định là ta. Còn hiện tại, chúng ta chia nhau ra chạy, đánh cược một lần, Bàng đại sư chắc chắn đuổi theo hắn chứ không đuổi theo ta.
Ta vừa chạy vừa nghiêng đầu nhìn lại, thấy Bàng đại sư vung tay, đánh một chưởng lên không trung. Hắn ta biến ra cái bóng xám xịt, sau đó lại đuổi theo hướng của Tả Liễu.
Đang định thở phào thì cái bóng xám kia lại lao thẳng về phía ta. Làn sương mù dày đặc bao vây ta, bên trong mơ hồ lộ ra một khuôn mặt người đẫm máu, cười nham hiểm với ta.
"He he he —— Hoa Doanh, ở lại bồi ta nhé."
Ta sửng sốt một hồi.
"Thì ra cười he he he là cười như vậy hả. Mỗi lần thấy người ta miêu tả tiếng cười này ta đều rất tò mò, cám ơn ngươi."
Sắc mặt người nọ cứng đờ, rồi bỗng bừng bừng giận dữ. Máu tanh trên mặt tản đi, ngũ quan dần dần rõ nét hơn, rõ ràng là khuôn mặt của Bàng đại sư.
"A! Quỷ á —— cứu mạng á —— "
Ta hét lên một tiếng kinh thiên động địa, chạy thẳng một mạch xuống dưới núi. Dọc đường ta cũng phát huy hết mức tất cả tài năng tiềm tàng, không ngừng phóng ra đủ loại yêu thuật mà ta biết về phía sau.
Nào là Phi hoa mưa, Buộc linh đằng…
Tóm lại chính là rất lợi hại, rất trâu bò.
Đến lúc ta lấy lại được tinh thần thì đã ở trong trấn. Người đi hai bên đường đều chăm chú nhìn ta đầy tò mò.
"Ôi chao, cô nương, nhìn cô nhếch nhác quá. Đi theo ma ma, ta đưa cô tới chỗ của ta nghỉ ngơi một chút."
Một vị phụ nhân trang điểm đậm đi tới kéo tay ta. Ta rất cảm động. Người phàm thật thiện lương nha. Bà ấy tự xưng là Thôi ma ma, dẫn ta quẹo tới quẹo lui, đi đến một ngôi nhà rất đẹp tên là Di Hồng Viện.
Sau đó còn sắp xếp cả chỗ ở cho ta. Đó là một phòng ngủ được trang trí rất tinh xảo. Phía sau tấm bình phong còn đặt một thùng gỗ lớn, bên trong là nước sạch được rải vài cánh hoa, hơi ấm của nước vẫn đang bốc lên.
Ta cởϊ qυầи áo, ngâm mình trong thùng nước tắm rửa, thoải mái khen ngợi. Ôi, cũng không biết Tả Liễu có thành công chạy thoát không. Nếu như hắn bị Bàng đại sư xử lý ——
Ha ha, hy vọng Bàng đại sư sẽ không tới tìm ta. Đang xuất thần, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới âm thanh của người đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Công tử. Đây là người hôm nay vừa mới tới. Bộ dạng và dáng vẻ kia, ôi chao, bảo đảm sẽ khiến người hài lòng. Chẳng qua là còn chưa kịp dạy dỗ quy củ, cũng chưa được dạy dỗ cách hòa hợp, nhưng mà như thế thì càng có chút hoang dã, phải không ạ?"
Một lát sau, cửa phòng bị mở ra, một bóng người ngược sáng đi vào.
8.
Hắn mặc trường bào màu xanh, đầu cài một cây trâm gỗ đào. Ánh nến màu cam ấm áp tỏa ra sau lưng hắn. Tầm mắt ta gắt gao nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú của Tả Liễu ngay trước mặt. Đầu óc của ta lại ngưng hoạt động rồi.
"Tả Liễu, sao ngươi lại ở đây?"
Tả Liễu cũng giống vậy, cũng nhìn chằm chằm ta. Hắn mím chặt môi, trên mặt có hai vệt đỏ ửng không tự nhiên.
"Hoa Doanh, ngươi có biết nơi này là nơi nào không?"
Vừa nói, hắn vừa từ từ bước tới, cúi người xuống nhìn ta. Rõ ràng hắn là động vật máu lạnh nhưng hơi thở lại nóng bừng. Ánh mắt của hắn sáng rực lên, giống như trong mắt có lửa nhảy múa.
Toang rồi, lại tới nữa rồi. Vừa nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ta đã biết Tả Liễu lại muốn ăn thịt ta. Đáng giận nhất là, hiện tại ta đã cởϊ qυầи áo, tắm rửa sạch sẽ, hắn nấu nước xong gϊếŧ ta cũng tiết kiệm được chút thời gian.
Tim ta đập như trống bỏi. Xong rồi xong rồi, mau mau, Hoa Doanh, câu dẫn hắn, để hắn chán ghét, dọa hắn sợ bỏ chạy, ngươi có thể làm được mà. Ta khẩn trương nuốt nước miếng, đưa cánh tay trắng như tuyết ra vòng lên cổ Tả Liễu.
"Tả Liễu ca ca, ngươi chạy một đường có mệt hay không. Có muốn tắm với ta không? Thùng nước tắm này rất lớn, rất thoải mái nha."
Nói xong, ta nhìn hắn quyến rũ. Ta thấy hắn dời tầm mắt xuống dưới một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi. Yết hầu của hắn chật vật lăn lên lộn xuống.
Sao hắn còn không chạy nữa, trong lòng ta bắt đầu sốt ruột, tăng lực đạo trên cánh tay, ôm cổ hắn kéo lại gần.
Ta nhắm mắt lại, chu miệng lên.
Lần trước ở trên núi nhìn thấy cô nương hái thuốc cùng chồng nàng hôn môi, Tả Liễu chạy trốn không thấy bóng dáng đâu, ba ngày sau mới trở về.
Ta lặng lẽ mở he hé mắt nhìn, thấy Tả Liễu mặt đầy đấu tranh nhìn ta. Đôi mắt đen nhánh lại hóa thành hình dáng thẳng đứng của mắt rắn, nhìn có chút quái dị. Một lát sau, Tả Liễu cảm thán một tiếng, như cam chịu số phận cúi đầu xuống, ấn môi lên.
"Hoa Doanh, là ngươi tự nguyện."
Một cảm giác mềm mại khác thường từ trên môi truyền tới. Ta cực kỳ hoảng sợ, xong đời rồi! Chơi với lửa có ngày bỏng tay mà! Tả Liễu thật sự ăn thịt ta rồi, hôn môi căn bản không phải như này!
Ta luống cuống, tay chân nháo nhào hết cả lên. Tả Liễu đưa tay giữ lấy gáy ta, không cho ta cơ hội thoát thân.
Ta bị dọa cho hoảng sợ, không nhịn được mở to hai mắt. Từ dư quang nhìn thấy Tả Liễu đã không khống chế được hình người nữa. Cái đuôi màu xanh lục từ gấu quần thò ra ngoài, quấn vào thùng nước tắm.
Cứu mạng áaa! Hắn muốn biến hình sau đó ăn sạch ta đây mà. Ta không có tiền đồ khóc lóc.
“Huhuhu, Tả Liễu, đừng ăn thịt ta. Ta là một khúc gỗ, rất cứng, cũng không dễ ăn chút nào —— "