Chương 3: Công tử bột ngạo mạng

“Cô bé này sắp gặp rắc rối rồi. Nói không chừng cô bé sẽ sớm xuất hiện trên bản tin thôi."

"Cũng có thể, chúng ta đều bảo cô ta nhanh chóng rời đi, nhưng cô ta vẫn theo đến bệnh viện. Đây không phải là tự hại mình sao?"

"Bỏ đi, đi thôi. Không nhận ra lòng tốt, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng."

Phần lớn mọi người đều không tin Diệp Vô Ưu sẽ được báo đáp, bàn tán một hồi, bọn họ đều rời đi, dù sao đây cũng chỉ là chuyện qua đường, chỉ là hiếu kỳ đứng lại xem, không liên quan tới họ.

Xe cấp cứu đã đến bệnh viện, các y tá lập tức đẩy bà cụ xuống, Diệp Vô Ưu cũng đi theo bà cụ đến phòng cấp cứu.

Trên đường đi vừa rồi, tình trạng của bà cụ đã ổn định nhưng không hiểu sao lại đột nhiên ngất xỉu và tình trạng trở nên trầm trọng hơn.

Đó là lý do tại sao khi vừa đến bệnh viện đã vội vã đến ngay phòng cấp cứu.

“Cô là người nhà của bệnh nhân à, mau đi cùng tôi nộp viện phí.” Y tá nói rất nhanh, quay người rời đi.

Diệp Vô Ưu còn chưa kịp mở miệng, đã bị động tác nhanh chóng của y tá làm cho bối rối, nhưng nhìn ánh mắt của y tá, Diệp Vô Ưu biết nói cái gì cũng vô ích nên chỉ có thể chạy một mạch mới đuổi kịp y tá.

Diệp Vô Ưu vừa lấy điện thoại di động ra, liền phát hiện có hơn chục cuộc gọi nhỡ, đều là của mẹ kế, nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, Diệp Vô Ưu căng thẳng.

Hôm nay về đến nhà bị mắng một trận là điều khó tránh khỏi, chỉ mong bố không có ở nhà để cô không bị đánh.

Sau khi Diệp Vô Ưu trả tiền viện phí, cô trở lại phòng phẫu thuật.

Vừa ngồi xuống thì lại có cuộc gọi đến.

Lần này trốn cũng không được, Diệp Vô Ưu đành phải bắt máy.

"Mẹ......"

"Diệp Vô Ưu, cô gan thật đấy. Ngay cả điện thoại của tôi cô cũng dám không nghe, xem ra cuốn sách này càng đọc càng trở nên vô dụng. Cô mới tốt nghiệp, ra ngoài lăn lộn cái gì? Mau cút về cho tôi. nếu không, cẩn thận da của cô đó! Hứ!"

Mẹ kế tức giận đến mức hét to trong lúc gọi điện rồi cúp máy ngay lập tức.

Diệp Vô Ưu thậm chí còn không kịp phản ứng cho đến khi tiếng bíp cúp điện thoại đánh thức cô.

“Xem ra hôm nay xui xẻo, hôm nay thật sự là xui xẻo, về đến nhà không được ăn cơm, nhưng không sao, dưới gầm giường còn có gói mì ăn liền, vẫn cầm cự được."

Diệp Vô Ưu cầm di động, âm thầm tiếp sức, cô đã quen với việc này, cô từng bị mẹ kế phạt không được ăn cơm rất nhiều lần, cô giấu bánh mì cùng mì gói dưới gầm giường, trong tủ quần áo. Khi bị phạt, cô sẽ trốn trong phòng ăn mì gói.

Mặc dù không có dinh dưỡng, nhưng nó sẽ giúp cô không đói. Khi cô tìm được một công việc, cô có thể chuyển ra ngoài sống, không sợ bị mẹ kế bắt nạt nữa.

Ye Wuyou liếc nhìn phòng cấp cứu, còn chưa xong, nhưng cô cũng không có thời gian để chờ đợi.

Diệp Vô Ưu đến quầy y tá.

"Y tá, tôi có việc phải rời đi trước. Tôi đã trả phí phẫu thuật. Nếu như phẫu thuật của bà cụ hoàn thành, xin vui lòng cô thông báo cho gia đình của bà ấy được không?"

"Cô không phải là người nhà của bà cụ sao?" Y tá hỏi có chút nghi ngờ, vừa nãy thấy cô đóng viện phí, còn tưởng rằng cô là người nhà của bà cụ.

"Không phải, chúng tôi gặp nhau trên đường. Vào thời điểm đó, bà cụ bị động kinh. Tôi là người gọi 120, vì vậy tôi mới đi theo bà cụ đến bệnh viện."

"Vậy, cô để lại số điện thoại đi, phòng trường hợp người nhà của bà cụ muốn cảm ơn cô."

Lấy ra bút giấy ra, chuẩn bị ghi số điện thoại của cô xuống.

"Đây..........." Diệp Vô Ưu có chút do dự, mặc dù cô nhìn bà cụ không giống như sẽ tống tiền cô, nhưng người nhà của bà cụ thì không có gì đảm bảo.

Nếu như cô để lại số điện thoại, họ họ sẽ tìm đến cô để tống tiền thì sao? Nhưng nếu cô không để lại số điện thoại, chi phí phẩu thuật mà cô đã trả phải làm sao? Số tiền cô đã dành dụm bấy lâu nay phải làm sao?

"Đừng lo lắng, nếu người nhà của bà cụ là người tốt muốn tìm cô để cảm ơn thì tôi sẽ đưa số cô cho bọn họ, còn nếu bọn họ muốn làm tiền thì tôi sẽ không đưa."

Y tá này làm việc ở bệnh viện đã rất lâu, biết chút nhân tính, nhìn bộ dáng do dự của Diệp Vô Ưu, biết cô đang suy nghĩ gì, liền an ủi cô.

Cô cũng không muốn một cô bé vì lòng tốt của mình đi cứu người mà lại bị tống tiền, quy định của bệnh viện là phải để lại số điện thoại, nếu không bệnh viện sẽ không đủ khả năng xử lý nếu người nhà bệnh nhân gây chuyện.

Nhưng nữ y tá cũng không phải là người không hiểu đạo lý, nếu người nhà gây chuyện, cô làm sao có thể đẩy cô bé này lên máy chém? Trên đời này rốt cuộc vẫn còn có một số người tốt bụng, làm sao cô có thể đành lòng cắt đứt lòng tốt của họ như thế chứ?

"Cám ơn chị." Diệp Vô Ưu nghĩ tới đây, ghi lại số điện thoại.

Sau đó cô cảm ơn nữ y tá rồi quay người chạy thật nhanh. Cô phải nhanh chóng về nhà nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng.

Diệp Vô Ưu bắt taxi rất nhanh đã tới một khu biệt thự, khu biệt thự không cho phép taxi đi vào, cô đành phải xuống xe một mình đi bộ.

Người tài xế taxi nhìn bóng lưng Diệp Vô Ưu, trong lòng tràn đầy khó hiểu: "Sao một cô bé sống trong khu biệt thự lại có vẻ ngoài khốn khổ như vậy? Gia đình giàu có ngày nay đều có nhiều phiền toái như vậy à?"

Tài xế lắc đầu lái xe rời đi, để lại Diệp Vô Ưu khổ sở đi về phía khu biệt thự.

Giày của Diệp Vô Ưu rơi xuống đường, gót chân bị trầy xước chảy máu, áo khoác không còn, tóc ướt đẫm mồ hôi, trên da đầu là một mớ hỗn độn, toàn thân trông như vừa trải qua một trận chiến lớn và trên người cô đầy vết thương.

Diệp Vô Ưu chân tuy rằng rất đau, nhưng để không bị phạt quá nặng, cô vẫn cố chịu đựng đau đớn, bước nhanh về phía biệt thự.

Đến bên ngoài biệt thự, cô gõ cửa.

"Dì Lý, mở cửa cho con." Diệp Vô Ưu đặt tay lên cửa, thò đầu vào trong. Khẽ hở của cửa sắt biệt thự khá lớn, cô có thể đưa cả đầu vào trong.

"Ây zaaaa, sao bây giờ con mới về, phu nhân đang ở trong rất tức giận, con mau vào đi."

Dì Lý là một bà béo đeo tạp dề, bà là nhân viên chăm sóc hoa cỏ cho Diệp gia, khi nghe thấy tiếng hét của Diệp Vô Ưu, bà vội vàng chạy ra cửa, nhìn thấy Diệp Vô Ưu toàn thân xơ xác.

Dì Lý nói xong, đang định mở chốt cửa.

“Đợi đã, ai bảo mở cửa?” Phía sau vang lên giọng của một cậu bé có chút trẻ con nhưng lại rất kiêu ngạo.

Dì Lý vừa quay đầu lại, cười nói: “Là thiếu gia à, đây là mệnh lệnh của phu nhân. Chờ nhị tiểu thư trở về bảo cô đi gặp phu nhân. Người hầu chúng tôi không dám làm trái lệnh của phu nhân. Tôi đang chuẩn bị dẫn nhị tiểu thư đi gặp phu nhân đây."

Đối mặt với một cậu bé chỉ mới mười tuổi, dì Lý đã ngoài năm mươi nhưng vẫn phải cúi đầu khom lưng vừa nói chuyện vừa nở nụ cười.

“Mẹ đã nói rồi, tiểu hỗn đản này thích chạy ra ngoài, để cho chị ta ở ngoài một lát, chờ chị ta biết sai rồi mới cho vào."

Cậu bé này là em trai cùng cha khác mẹ của Diệp Vô Ưu- Diệp Đỉnh Thiên, nhưng cậu ta thực sự không tôn trọng chị gái của mình, mỗi lần gặp đều đối xử với cô bằng những lời chế nhạo và ngược đãi.

Đứa trẻ mười tuổi suốt ngày mở miệng ra là con hoang, không có lễ phép, nhưng mẹ kế vẫn tự mãn, cho rằng con trai của bà rất ngoan.

“Em trai, chị đã đứng ở ngoài rất lâu rồi, mẹ bảo chị vào còn có việc, nếu như chị không đi thì mẹ sẽ nổi giận."

Diệp Vô Ưu nhẹ giọng nói, cố gắng nói đạo lý.

Nhưng Diệp Đỉnh Thiên cũng không phải người có thể hiểu đạo lý, hắn rất kiêu ngạo, "Tôi đã nói rồi, không được vào chính là không được vào!"

"Câui chủ..." Dì Lý cũng muốn cứu Diệp Vô Ưu, nhưng lại bị Diệp Đỉnh Thiên mắng.

“Tôi sẽ bảo mẹ đuổi các người ra ngoài, dám chống cự với tôi!” Sau khi hét lớn, Diệp Đỉnh Thiên xoay người lao vào nhà đi mách mẹ.

Dì Lý nghe vậy sắc mặt tái nhợt, không dễ dàng gì để có được công việc như này, không thể mất được.

Hơn nữa Diệp Vô Ưu không thể chỉ đứng nhìn dì Lý mất việc vì người em trai nghịch ngợm đó.

"Chờ một chút, chị ra ngoài là vì em. Không phải em muốn đôi găng tay đấm bốc phiên bản mới nhất à?."