Chương 2: Sơ cứu

Đôi mắt của bà cụ có một chút đυ.c ngầu, nhìn Diệp Vô Ưu, như thể đang cầu cứu.

Ánh mắt này làm Diệp Vô Ưu có chút khϊếp sợ, cô đã từng thấy qua ánh mắt này trên người của một người phụ nữa khác.

Đó là mẹ cô. Vào thời điểm đó, mẹ cô cũng đau đớn như vậy.

Nhưng vào thời điểm đó, mẹ cô đã không chờ đợi người đến cấp cứu, mà vĩnh viễn ở lại trong trận mưa lớn.

Bây giờ cô nhìn thấy ánh mắt đó trong mắt của một người phụ nữ khác. Cô không có cách nào trốn thoát và không thể nhắm mắt làm ngơ.

Ngay cả khi cô có bị gia đình bà ta tống tiền, thì cứ coi như cô xui xẻo!

Diệp Vô Ưu nhấc chân đang định đi về phía bà cụ.

"Tôi đã khóc trong hồi ức, từ đó khép kín trái tim mình…” Nhạc chuông điện thoại di động trong túi Diệp Vô Ưu đột nhiên vang lên, cắt đứt động tác của cô.

Diệp Vô Ưu vừa lấy điện thoại di động ra, liền nhìn thấy trên đó xuất hiện hai chữ lớn "Mẹ kế".

Sắc mặt cô tái nhợt, sợ có chuyện gì đó, gọi cô vào lúc này nhất định là để bảo cô về nhà nhanh.

Diệp Vô Ưu dùng răng cắn môi dưới, liếc mắt nhìn bà lão đau đớn, trong lòng lập tức đưa ra quyết định.

Không ăn một bữa cũng chẳng chết!

Diệp Vô Ưu cắt đứt tiếng chuông điện thoại, sải bước về phía bà cụ, đánh rơi đôi giày cao gót trên tay.

"Bà ơi, bà có nghe thấy không?" Diệp Vô Ưu ghé sát vào tai bà cụ hét lớn.

Nếu như ý thức của bà cụ vẫn còn tỉnh, thì tình hình không nghiêm trọng lắm. Nếu bà cụ không thể nghe rõ, chỉ sợ.......

Diệp Vô Ưu vừa hét lớn, vừa gọi 120, tay cô chảy đầy mồ hôi.

Những người xung quanh nhìn thấy Diệp Vô Ưu làm như vậy đều không đồng tình, họ đứng thẳng người lên vừa xem vừa bàn tán xôn xao.

"Ây yaaa, này cô bé, cô ngốc à? Bà già này thoạt nhìn đã vô vọng rồi, cô định tự chuốc họa vào thân sao?”

"Cô bé, tốt nhất cô nên đi đi, đừng nhúng tay vào. Chúng tôi sẽ làm chứng cho cô, chuyện này không liên quan gì đến cô."

"Đúng rồi, cô vẫn còn trẻ, đừng để ý đến những chuyện như vậy, đừng có kết cục như đứa trẻ cấp ba đó."

"Khuyên cái gì thế? Cô ta thoạt nhìn là biết chỉ muốn làm trò thôi, các người không thấy sao? Có lẽ cô ta muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng. Một khi đăng lên mạng, cô có thể không sống sao?"

"Nói không chừng, những đứa trẻ thời nay không dám công khai giúp đỡ người già là vì tài sản của nhà chúng nó quá nhiều mà thôi?”

"Này, lời này quá đáng rồi đó, bản thân không muốn giúp đỡ người khác thì cũng đừng quản người ta, không cần nói ra giữ trong lòng là được."

Trên đời này vẫn còn có người tốt, thấy Diệp Vô Ưu tuổi cũng không lớn lắm, cùng lắm là hai mươi tuổi, bọn họ đang khuyên cô mau chạy trốn, còn có người nguyện ý làm chứng cho cô, ngăn cản cô nhúng tay vào những thứ này.

Ở tuổi của cô, người ta nghĩ ngay đến cậu học sinh cấp 3 năm đó, tuổi tác của họ không chênh nhau bao nhiêu, nhiều người không muốn chuyện này xảy ra lần nữa nên đã ra sức thuyết phục cô.

Nhưng cũng có một số tên côn đồ nhàn rỗi, mồm mép bẩn thỉu, nheo mắt nhìn quần áo của Diệp Vô Ưu.

Điều này khiến Diệp Vô Ưu có thêm động lực và không ngừng an ủi bà cụ.

Lúc này, điện thoại của cô lại vang lên, Diệp Vô Ưu lập tức tắt máy, mặc kệ.

Nghĩ tới phương pháp chữa trị được đọc trong sách, Diệp Vô Ưu lập tức cởϊ áσ khoác ngoài, quàng xuống cổ bà lão, tránh cho bà cụ bị chấn thương cột sống cổ.

Sau đó, cô nhẹ nhàng di chuyển đầu bà lão để ngăn dịch tiết từ miệng làm ngạt thở.

Cuối cùng, cô dùng cả hai tay giữ chặt chân bà lão mà không dùng nhiều lực để tránh lực quá mạnh làm gãy xương.

Nhìn thấy bà cụ há miệng, hàm răng khẽ run, Diệp Vô Ưu sợ bà tự cắn vào đầu lưỡi gây ra tổn thương thứ cấp, Diệp Vô Ưu đành phải buông một tay ra, đưa ngón tay vào trong miệng bà cụ ngăn chặn bà cắn lưỡi.

Diệp Vô Ưu không còn bao nhiêu sức lực, một tay không giữ được hai chân của bà lão, trong thời tiết nóng bức, chẳng mấy chốc, cô đã đầy mồ hôi, mồ hôi trước đó còn chưa khô hẳn, bây giờ lại đổ mồ hôi khiến tóc cô dính chặt vào da đầu.

Rất khó chịu, giống như đang ở trong phòng xông hơi.

Đúng lúc Diệp Vô Ưu đổ mồ hôi đầm đìa và hồi hộp chờ xe cấp cứu đến.

Mong muốn của cô đã thực sự được thực hiện.

"Ò e ò e ò e" Tiếng xe cấp cứu lớn đến mức nhiều người nghe thấy và tự động nhường đường cho xe cấp cứu. .

Xe cấp cứu dừng lại cạnh Diệp Vô Ưu và bà cụ, vài người mặc áo blue trắng bước xuống xe, khiêng theo cáng.

Một bác sĩ quỳ xuống nhìn vào đôi mắt vẫn còn tỉnh táo của bà cụ, rồi nhìn phương pháp sơ cứu của Diệp Vô Ưu, cảm thấy khá hài lòng.

"Cô bé, việc sơ cứu của cô đã giúp kéo dài thời gian sống cho bà cụ."

"Tôi chỉ là đang cố thử mà thôi." Diệp Vô Ưu cũng không có kích động, thở phào nhẹ nhõm.

Những gì cô đã làm cuối cùng không phải là vô ích.

Sau khi bác sĩ tới, trách nhiệm cứu người được giao cho bọn họ, Diệp Vô Ưu cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng rồi cô bé, chính em đã gọi 120. Em phải đến bệnh viện với chúng tôi. Một y tá quay sang Diệp Vô Ưu nói."

Những người bên cạnh đã dừng lại từ lâu, để xem động tác của bác sĩ, lúc này nghe được lời nói của y tá cũng giật mình.

Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi. Đưa người bị thương đến bệnh viện không phải là dấu hiệu tốt. Đây là bởi vì bệnh viện không muốn chịu trách nhiệm. Ai cứu thì người đó đi cùng. Để tránh trường hợp khi đến bệnh viện nếu người nhà của người bị thương không tìm được, thì người cứu sẽ đứng ra lo liệu toàn bộ.

“Cô bé ơi, thời tiết nóng quá, gia đình em vẫn đang đợi em đấy. Thôi, về nhanh đi." Bà cô tốt bụng không muốn Diệp Vô Ưu vướng vào nên nhanh chóng mở miệng giúp Diệp Vô Ưu giải vậy.

Bà cô cũng nháy mắt điên cuồng để Diệp Vô Ưu hiểu ý.

"Đúng vậy, cô bé, nếu được cứu rồi thì hãy nhanh chóng quay về. Bệnh viện không phải là nơi em có thể tùy tiện đến." Những người xung quanh cũng bắt đầu khuyên nhủ.

"Cô bé, đây là quy định, nếu gọi 120 thì phải đi theo bà cụ. Hơn nữa, bà cụ này vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, người nhà của bà vẫn chưa biết là ai, chẳng lẽ em nỡ để bà cụ cô đơn một mình ở bệnh viện sao?"

Diệp Vô Ưu trong lòng cảm thấy đau đến ngạt thở khi nghĩ đến mẹ mình trước khi chết đã bất lực và sợ hãi như vậy.

Cô không muốn chứng kiến

bi kịch như vậy lại xảy ra trước mắt mình, hơn mười năm trước cô đã không thể cứu được mẹ mình.

"Cám ơn các dì đã hết lòng vì con!" Diệp Vô Ưu sau khi quyết định, cô cúi đầu thật sau trước các dì hai lần để bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó cô quay người kiên quyết lên xe, cô biết những người dì đó đều có ý tốt với cô, nhưng cô không đành lòng làm như vậy, đành phải phụ lòng ý tốt của họ.

Xe cấp cứu đang trên đường chở bà cụ và Diệp Vô Ưu đến bệnh viện.

Những người phía sau nhìn xe cấp cứu rời đi, liên tục thở dài, mọi người đang bàn tán về việc Diệp Vô Ưu sẽ gặp rắc rối.