Chương 1: Giúp hay không giúp?

"Thật ngại quá tiểu thư, sơ yếu lý lịch của cô không phù hợp với công ty chúng tôi. Xin hãy tìm công ty khác phù hợp hơn."

"Diệp Vô Ưu ơi là Diệp Vô Ưu, cô lớn lên trông dễ nhìn thì có ích lợi gì? Bố tôi là chủ tịch công ty Hải Phi, cô lấy cái gì để so sánh với tôi?"

Diệp Vô Ưu ôm lý lịch đi trên đường, trong đầu không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Cô vừa mới hoàn thành lễ tốt nghiệp ngày hôm qua và dự kiến

hôm nay sẽ xin việc tại công ty này, cô đã là thực tập sinh ở công ty này một thời gian trong năm ba ở đại học.

Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp cô đã thành công vào công ty này với tư cách là nhân viên bình thường, nhưng không ngờ lại bị ai đó, cũng là bạn cùng lớp đại học của cô, cướp mất.

Bố của Hạ Thiên Thiên làm trong lĩnh vực bất động sản, một số người vì nể mặt bố của cô ta mà sẽ giơ cao đánh khẽ. Còn cô, một sinh viên trẻ mới tốt nghiệp không có lý lịch liền bị sa thải.

"Haizzzz-" Diệp Vô Ưu thở dài, ôm sơ yếu lý lịch trong tay nhìn xe cộ trên đường, bối rối không biết nên đi đâu.

"Gâu gâu - gâu gâu -"

Ngay khi Diệp Vô Ưu đang ngơ ngác đứng trên đường, bên tai cô vang lên một tiếng sủa hung hăng.

Thân thể Diệp Vô Ưu đột nhiên cứng đờ, bắp chân có chút run rẩy. Đôi mắt cô hơi mở to, cô không dám quay đầu nhìn lại khi nghe thấy tiếng sủa vang lên.

"Gâu——gừ gừ————" Tiếng chó sủa rất trầm và vang to.

Diệp Vô Ưu thậm chí có thể nghe thấy tiếng răng chó ma sát và tiếng nước dãi nhỏ giọt trên mặt đất.

Diệp Vô Ưu muốn chạy, nhưng bắp chân lại run rẩy, muốn động cũng không thể cử động, chân cô mềm nhũn.

Có ai không? Chó nhà ai chạy ra rồi! Ai đến dắt về đi!

Lúc này, Diệp Vô Ưu gần như tuyệt vọng, cô hy vọng có người có thể đứng ra ngăn cản con chó đang gầm gừ, ai cũng đều được.

Bởi vì chút chuyện trước đây, cô luôn ám ảnh sâu sắc với chó, mỗi lần nhìn thấy một con chó, cô đều ước gì mình cách xa tám trăm mét.

Nhưng hôm nay cô đã rất thất vọng, vừa không tìm được việc lại bị lạc đường, hiện tại lại gặp xui xẻo cô gặp phải một con chó, Diệp Vô Ưu muốn khóc oà lên.

"Gừ gừ--" giọng con chó càng trở nên trầm hơn.

Diệp Vô Ưu tin chắc nếu cô không động tĩnh gì, thì con chó sẽ lập tức cắn vào bắp chân của cô.

Để cuộc phỏng vấn thành công mỹ mãn, cô đã mặc một bộ váy rất trang trọng và đi tất dài ở chân, để hở bắp chân hoàn toàn.

Chó có hàm răng rất sắc, nếu cắn chắc chắn sẽ để lại dấu răng và chảy máu.

Sau khi chuẩn bị tinh thần thật tốt, Diệp Vô Ưu cử động ngón tay, siết chặt bản lý lịch trong tay, bản lý lịch mỏng manh đó được đựng trong túi cứng.

Lúc này nếu dùng để đuổi chó đi có thể sẽ có hiệu quả, lúc này cô ấy có thể bỏ chạy.

Chỉ cần cô đủ nhanh, thì có thể trốn thoát khỏi tầm mắt của con chó.

"Bốp--"

Diệp Vô Ưu nhìn cũng không thèm nhìn, ném túi sơ yếu lí lịch sang một bên rồi bỏ chạy.

Cô thậm chí còn không nhìn phương hướng mà cứ thế bỏ chạy, bất kể có va phải người trên đường hay không, chạy như điên, sắc mặt tái nhợt, môi khẽ run.

Cô không biết cách này có hiệu quả hay không, cũng không biết con chó có còn đuổi theo mình hay không, cô chỉ chạy về phía trước và dừng lại khi không thể chạy được nữa.

Chạy một lúc lâu, đến khi cổ họng nóng rát, Diệp Vô Ưu mới dừng lại, hai tay ôm đầu gối, thở dốc, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nành rơi xuống trán.

Mãi đến khi hết hơi, Diệp Vô Ưu mới dám lén lút quay đầu nhìn lại, cô không còn nhìn thấy bóng dáng con chó nữa, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Buông thõng đôi chân mềm nhũn của mình, chuẩn bị về nhà, nhưng vừa bước đi, cô đã cảm thấy gót chân đau nhức.

Khi nhìn xuống, cô mới nhận ra gót giày cao gót bên chân trái của cô đã bị gãy, gót chân cũng bị bầm tím, vừa nãy căng thẳng đến mức thậm chí còn không cảm thấy gót chân bị gãy.

Lúc này cô mới nhìn ra xung quanh, có một cửa hàng nhỏ cách đó không xa.

Diệp Vô Ưu lê chân đến một cửa hàng nhỏ mua thuốc băng bó, cởi giày cao gót chuẩn bị về nhà.

Vừa đến ngã tư, cô đã thấy một nhóm người tụ tập trước mặt cô, nói chuyện rôm rả.

Diệp Vô Ưu không muốn xen vào việc khác nên đi vòng qua đám người.

Khi Diệp Vô Ưu đi vòng qua, vô tình liếc nhìn qua khe nhỏ giữa đám người đó, lập tức cô dừng lại.

Cô nhìn thấy một bà lão tóc bạc nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng cơ thể vẫn co giật, tình hình có vẻ rất nguy kịch.

Nhưng những người xung quanh chỉ đứng nhìn, không sơ cứu, còn đứng đó rầm rì to nhỏ.

"Bà lão này bị động kinh à? Nhìn như thế này, có vẻ rất nghiêm trọng."

"Có chút giống, một bà lão lớn tuổi như vậy sao có thể một mình đi ra ngoài được, người nhà đâu?"

"Chứng động kinh này nên rất nghiêm trọng, có nên gọi 120 không?"

"Gọi 120, cậu có thể chịu trách nhiệm không? Ngộ nhỡ người ta dựa vào cậu muốn cậu trả chi phí y tế, cậu có thể trả tiền không? Cẩn thận kẻo tiền mất tật mang."

"Ai yaaa, đi thôi đi thôi, đừng đứng xung quanh nữa, nếu như bà ta chết trước mặt chúng ta thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm? Chẳng phải là chúng ta hay sao. Mau đi thôi"

Nói xong, người đàn ông quay lưng và rời đi. Anh ta không có gì để nói, và anh ta rất bình tĩnh. Khuôn mặt không cảm xúc, lời nói anh ta nói ra rất lạnh nhạt, hoàn toàn không quan tâm đến việc người nằm trên đất là một bà già, cũng không quan tâm đến tình trạng của bà già này đang rất nguy kịch.

Nhưng điều này không thể trách bọn họ. Suy cho cùng, nếu muốn làm việc tốt thì trước hết phải cân nhắc xem gia tài của bản thân có đủ để người khác tống tiền hay không.

Ngộ nhỡ bà lão này thực sự đã chết, họ sẽ gặp nhiều rắc rối hơn, sau tất cả đừng bao giờ đi vào vết xe đổ.

Trước đây một cậu học sinh cấp ba đã cứu một ông già ngã xuống đất, tái phát bệnh tim, nhưng lại bị tống tiền và đưa ra tòa, thẩm phán thậm chí còn nói một câu rất chí lý- không phải do cậu làm, tại sao cậu lại muốn giúp đỡ?

Sau đó, thẩm phán đã kết án họ bồi thường 50 vạn cho ông già đó. Tinh thần tinh thần của học sinh trung học đã bị suy sụp, nhảy lầu 44, từ một gia đình hạnh phúc lại trở nên trói buộc phải bị phá hủy.

Em học sinh trung học đó sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học, cuộc sống của em ấy vẫn còn dài, nhưng cuối cùng lại kết thúc cuộc sống của bản thân mình.

Với vết xe đổ như vậy, mọi người đều không dám đến đỡ bà lão dậy. Mặc dù vị thẩm phán kia đã bị cho thôi việc, nhưng câu chuyen được nhiều người truyền tai nhau in sâu trong trái tim họ.

Sau khi nghe những gì người đàn ông nói, những người khác cũng quay lưng lại và rời đi, vì không muốn chuốc họa vào thân.

Hôm nay, thời tiết phải là ba mươi độ. Mọi người đứng bên ngoài giống như đang đứng trong bếp, chứ đừng nói đến việc nằm trên mặt đất.

Bà Lão ngã xuống đất, thân thể càng nóng bừng, mồ hôi đầm đìa, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt vô cùng đau đớn, tay chân bất giác run rẩy.

Ngay cả bản thân cũng không khống chế được, Diệp Vô Ưu nhìn thấy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Cô thực sự không muốn dính líu đến những chuyện này, giống như những người đó. Nếu ai đó bắt đền cô, cô ấy chắc chắn không đủ khả năng để bồi thường.

Mà nếu lúc này cô không về nhà, mẹ cô sẽ không vui. Nếu như để cho bà biết cô cứu người trên đường đi nhất định sẽ rất tức giận, sau đó cô lại bị mắng và không có cơm để ăn. Và bà ấy chắc chắn sẽ nói với bố cô, cô sẽ bị một trận đòn, tuy không đau lắm nhưng lại rất khó chịu và tủi thân.

Nhưng nhìn thấy bà lão đau đớn, tay chân run rẩy, toàn thân cứng đờ, cô thực sự không nỡ rời đi như thế này.

Hai chân Diệp Vô Ưu như bị đóng đinh xuống đất, cô muốn đi nhưng lại không thể cử động.

Đột nhiên, cô đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào bà cụ.

Vô tình, cô bắt gặp ánh mắt của bà cụ.