Chương 161: Kết thúc

Hiệu trưởng nâng cánh vỗ vỗ cằm, động tác này nếu đổi thành con người làm thì giống như ông lão từ bi vân vê chòm râu. Ông thần bí nói: “Là một loại thần sinh từ khái niệm, là chủng loại rất hiếm và vô cùng mạnh mẽ, cậu đã tìm được báu vật rồi đấy.”

Quản gia: “……”

Báu vật?

Anh nhẩm lại từ đánh giá cao này rồi nhìn xuống Tống Trần Lí đang mở gói đồ ăn thứ tư và bắt đầu ăn: “……” Thật sao, tôi không tin.

Hiệu trưởng nâng cánh vỗ vai anh, mặt đầy khuyến khích: “Hãy nuôi dưỡng thật tốt nhé, đứa trẻ này sau này sẽ thành tài! Công danh tài lộc cái gì cũng có, có cậu ấy giúp đỡ thì cậu nhất định sẽ sớm nghỉ hưu rồi thực hiện ước mơ của mình nhanh thôi.”

Quản gia khô khan đáp: “Tôi sẽ cố gắng.”

Hiệu trưởng: “À đúng rồi, nói về việc nuôi dưỡng, bảng điểm lần này của cậu ấy…”

Hiệu trưởng nhảy qua bên, đưa cho quản gia một mảnh giấy.

Quản gia nhìn vào những con số trên đó, rơi vào trầm tư.

“Nhớ đến họp phụ huynh vào thứ Sáu tuần này.” Hiệu trưởng thở dài, cơ thể nhỏ bé chứa đầy phiền muộn, “Giáo viên không chịu nổi ảnh hưởng của cậu ấy thì thôi, nhưng cậu phải nghiêm khắc một chút. Dù có khoan dung thế nào đi chăng nữa thì những kiến thức cơ bản mà các bạn nhỏ cần nhớ cũng phải để cậu ấy học.”

Quản gia: “……” Thực sự nhiệm vụ này có nên giao cho tôi không? Ông biết không, việc truyền dạy kiến thức là trách nhiệm chính của trường học đấy?

……

Khi Tống Trần Lí ăn xong gói đồ ăn thứ tư, đột nhiên cảm thấy điều gì đó nên ngẩng đầu nhìn bên cạnh.

Cậu thấy một con bồ câu bay xuống, đậu trên vai cậu rồi thu cánh lại.

“Anh đến rồi.” Tống Trần Lí rất thích những con chim có bộ lông bông mượt và sạch sẽ, cố gắng đưa đồ ăn vặt cho quản gia nhưng bị anh đẩy ra bằng móng vuốt.

Tống Trần Lí tiếc nuối thở dài, đành phải tự ăn, vừa ăn vừa xem.

Quản gia rất muốn về nhà: “Họ còn phải đánh bao lâu nữa.”

Tống Trần Lí suy nghĩ: “Không biết. Hôm trước hai người đó vì tranh giành tôi mà đã đánh đến sáng ngày thứ hai, cuối cùng kiệt hết sức biến trở lại bản thể, là một con sư tử con chân dài và một con hươu trắng có sừng, đều rất đẹp—thật tiếc, ngày mai anh có nhiệm vụ nên không thấy được.”

Quản gia: “……” Mệt đến mức biến trở lại bản thể… Cậu vẫn đừng gây tai họa cho con cái nhà người ta nữa.

Anh nhìn hai đứa trẻ vẫn đang đánh nhau, im lặng kẹp lấy cổ của Tống Trần Lí rồi đột nhiên mở rộng cánh.

Con bồ câu nhỏ bằng lòng bàn tay nháy mắt biến thành một con chim thần dài hơn một mét, dưới ánh mắt giận dữ của hai thiếu niên, kéo Tống Trần Lí bay về phương xa.

Bay một lúc, quản gia đổi thành móng vuốt để giữ cậu.

Nhìn xuống, thấy Tống Trần Lí vội vã thu dọn đồ ăn vặt còn cố gắng kéo lại một gói khoai lát đã bay xa.

Quản gia: “……” Thật sự tìm được báu vật rồi?

Hiệu trưởng không phải đang đùa giỡn mình đấy chứ.

Trong lòng anh xuất hiện vô số dấu hỏi nghi ngờ.

Nhưng đã nhận nuôi rồi thì phải nuôi tiếp…

Quản gia thở dài, cam chịu tiếp tục bay về nhà: Đến lúc này rồi, chỉ có thể cầu nguyện tương lai Tống Trần Lí sẽ trở thành một vị đồng nghiệp tốt. Thời gian anh nghỉ hưu sớm hay muộn hoàn toàn phụ thuộc vào vị thần trẻ tuổi này.