Chương 5: Chịu đựng

Đêm mùa hè, bên bờ sông Nguyệt Nha cốc là hàng ngàn con dân Nguyệt Nha quốc, bọn họ đàn tấu, hát vang, bọn họ vui vẻ nhảy múa...... Sơn cốc lúc nào cũng là giai điệu sung sướиɠ, trăng rằm trên cao cũng mỉm cười , dùng ánh sáng hạnh phúc bao quanh Nguyệt Nha quốc.

Bốn phía đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn, đá trên vách đá sơn cốc đổ sụp xuống, các con dân Nguyệt Nha kinh hoảng thét chói tai, tìm không thấy đường chạy trốn! Đá lớn đổ xuống đánh trên người mọi người, người dân từng đám ngã xuống...... Nàng muốn kêu cứu lại kêu không ra tiếng, lúc này, một đội binh linh như quỷ xoa từ địa ngục xâm nhập, bọn họ bộ mặt dữ tợn, thủ pháp tàn bạo, cầm đao sắc chép xuống thi thể mỗi người dân!

“Không cần!” Sở Nguyệt Hà từ trong mộng bừng tỉnh, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh, nàng hô hấp dồn dập, trái tim, đau quá vô cùng! Không phải mộng? Đây không phải mộng......

Trợn mắt, con ngươi tràn ngập thống khổ...... Đây là làm sao? Mặc kệ làm sao, cũng không còn nhà nữa rồi......

Nàng xê dịch thân mình, phát hiện dưới chăn vẫn đang trần trụi! Tình cảnh đêm qua bị lăng nhục hiện lên trong óc, lại làm cho nàng càng thêm đau lòng, hiện tại trong lòng của nàng ngoại trừ cảm thấy thẹn, phẫn nộ, hận cùng tuyệt vọng, còn có hắn ......

“Tiểu thư? Ngài tỉnh rồi sao?” ngoài màn truyền đến giọng nữ.

Nàng vươn tay kéo màn lên, thấy một người con gái ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt có chút quen thuộc?

“Tiểu thư......” đáy mắt cô gái tràn đầy nước mắt.

“Ngươi là?”

“Tiểu thư, ta là Thải Phù, sống ở biên giới Nguyệt Nha cốc ......”

“Thải Phù? Thải Phù! Ta nhớ rõ ngươi!” nhớ tới từng ở Nguyệt Nha cốc gặp qua nàng vài lần! Là con dân Nguyệt Nha quốc nha! Nàng trong mắt cũng phiếm lệ, kích động ngồi dậy.

“Tiểu thư!” hai người gắt gao ôm nhau, khóc không thành tiếng.

“Tiểu thư, ngươi...... Có khỏe không?” ngày hôm qua nghe thấy binh lính nói đến Lược Vương đối đãi với nữ nhân luôn luôn tàn bạo, tiểu thư không biết có bị thương hay không?

Sở Nguyệt Hà sau một lúc bình tĩnh mới đáp:”Ta không sao......” nàng không lo lắng cho mình, nàng lo lắng cho những nữ nhân Nguyệt Nha quốc . “Những người khác có khỏe không?”

Thải Phù gật gật đầu. “ Lược Vương hạ lệnh không cho phép thần dân Lược Quốc tùy ý xâm phạm nữ lang Nguyệt Nha quốc, cho đến khi hắn xóa bỏ mệnh lệnh......”

Xóa bỏ mệnh lệnh? Có nghĩa là hắn khả năng thay đổi quyết định! Rất đáng giận !

“Tổng quản đại nhân Khách Diệc Tốt niệm ta tuổi còn nhỏ, để cho ta tới hầu hạ tiểu thư.”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh thông báo vang dội:” Sở tiểu thư, thỉnh mau chóng trang điểm, Vương tuyên gặp.”

Sở Nguyệt Hà vẻ mặt đau thương nhìn về phía Thải Phù, chậm rãi đứng dậy, để cho Thải Phù mặc quần áo cho nàng.

Mặc xong xiêm y, Thải Phù kinh hô: “ Tiểu thư, này......” này xiêm y quá mức bại lộ! Vải dệt chẳng những không đến đầu gối, cũng che không được ngực, tựa hồ chỉ cần hơi chút bất cẩn, trước ngực liền không còn chỗ nào được che lấp! Mà vải dệt bên ngoài như vậy thế nhưng chỉ là lớp sa mỏng!

Sở Nguyệt Hà ngưng mi xem chính mình trong gương.

Hắn là có ý định muốn nhục nhã nàng! Nhưng vì an toàn cho nữ nhân Nguyệt Nha quốc, nàng phải ẩn nhẫn.” Đi thôi.” miệng bình thản, nàng ra khỏi phòng.

Lược Quốc công chiếm Nguyệt Nha quốc, Lược Quốc liên tục ăn mừng một tháng, cả nước cao thấp vui mừng khôn xiết, trên quảng trường hoàng thất lễ mừng cũng náo nhiệt vô cùng.

Mấy ngàn binh tướng vây quanh quảng trường, tiếng trống tiếng nhạc vang thấu trời, trong quảng trường vũ cơ thay phiên lên sân khấu biểu diễn, phấn khích phi thường, không khí rộn ràng.

Hách Thiên Kình ngồi vị trí cao nhất, vẫn là khuôn mặt lãnh khốc, lại ít đi sát khí, xem ra tâm tình rất tốt.

“ Vương......” Khinh La nằm ngang ở trên người hắn, đem quả nho đã lột vỏ đưa tới bên miệng hắn, làm nũng.

Hách Thiên Kình một ngụm nuốt vào, khóe miệng tà khí giương lên, bàn tay to xoa nắn ngực nàng ta.

“ Vương......” hướng vào người hắn vặn vẹo cọ xát.

Hắn cười lạnh, bàn tay xuống phía dưới vén váy nàng ta lên, hướng vào trong tìm kiếm, cách cái tiết khố dùng lực vân vê mỗi chỗ mẫn cảm ở dưới thân nàng.

“ A......” bất chấp trước mặt công chúng , Khinh La rêи ɾỉ.