Chương 2: Khuất nhục

Sở Nguyệt Hà bị dẫn vào một gian phòng sáng sủa, cửa phòng mở rộng, lại bị áp giải đi đến cuối, trước mặt là tấm màn che kín, phía sau màn không có đèn, nhìn không rõ bên trong có cái gì.

“Vương! Đã mang người đến .” thuộc hạ cung kính bẩm báo.

“Đưa nàng tiến vào.” ngữ điệu không có độ ấm, tràn ngập quỷ mị.

Thuộc hạ định đẩy Sở Nguyệt Hà vào bên trong, nàng lại ra sức giãy dụa, lo sợ nàng là người được Vương lựa chọn, cũng không dám đối đãi quá mức thô bạo, liền ở ngoài cửa phòng giằng co một lúc

“Cọ xát cái gì? Trực tiếp đẩy mạnh vào là được!” khẩu khí biểu lộ sự không kiên nhẫn.

Có mệnh lệnh này, thuộc hạ cũng lớn mật , dùng sức đẩy Sở Nguyệt Hà vào bên trong.

Sở Nguyệt Hà bị đẩy ngã, đầu gối đập vào nền nhà cứng rắn bị đâm cho đau đớn, nàng cắn chặt răng không cho chính mình phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu đuối. Bên trong tối tăm, nàng không thể lập tức thấy rõ cảnh vật chung quanh!

Một tiếng mệnh lệnh: “Đi xuống đi.” Thuộc hạ rời khỏi phòng.

Hắn không thèm nhắc lại, không khí bên trong âm u làm cho người ta khó chịu, Sở Nguyệt Hà nheo lại mắt, hy vọng có thể mau chóng thích ứng bóng tối xung quanh. Nàng nhìn bốn phía, cuối cùng thấy cái bàn mơ hồ, kẻ địch đâu? Nàng ngẩng đầu.

Ánh sáng mỏng manh ở gian ngoài chiếu vào trên người hắn, hắn an vị ở trước mặt nàng, mà nàng té trên mặt đất! Này đúng là tư thái chờ để làm nhục nàng, giãy dụa yếu ớt bò lên, nhưng đầu gối đau đớn lại làm cho nàng không thể đứng lên lập tức. Thân ảnh cao lớn từ trên cao nhìn xuống, tuy rằng thấy không rõ khuôn mặt, ánh mắt lợi hại kia lại nhìn thẳng vào nàng, tựa như diều hâu nhìn vào con mồi!

Lại qua mấy phút đồng hồ, hắn cuối cùng mở miệng: “Đến đây đi! Làm cho ta xem xem nữ nhân Nguyệt Nha quốc lấy lòng nam nhân như thế nào.” ngữ điệu vẫn là quỷ mị và vô tình.

“Mơ tưởng! Đồ cầm thú!” Sở Nguyệt Hà oán hận nhìn chằm chằm hắn.

Lời của nàng chọc tức Hách Thiên Kình, bên trong lại lần nữa lâm vào trầm tĩnh. Sở Nguyệt Hà ngập đầy phẫn hận, hận không thể trong tay có thanh đao lập tức đâm vào tim hắn!

Qua một lúc lâu, hắn đứng dậy, thắp sáng ngọn nến. Lúc này, hắn đứng đó, mà nàng vẫn ngồi trên đất.

Nàng muốn duy trì cốt khí của Nguyệt Nha cốc, không thể giống một nô tì hèn hạ! Nàng ngừng chối một chút, cuối cùng đứng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của hắn.

Hắn nheo mắt nhìn kỹ nàng. Nữ nhân dám cùng hắn đối diện, nàng vẫn là người đầu tiên! Khi trở về phòng Khách Diệc Tốt nói cho hắn biết nàng là cháu gái ruột của Nguyệt Nha Vương, khó trách nhóm nữ nhân trên quảng trường thượng đều bảo vệ nàng. Khách Diệc Tốt cũng nói rõ lý do, nàng tình nguyện chết đi cũng không nguyện chịu nhục? Nhưng thật ra rất cốt khí...... Nhìn ánh mắt không cam chịu của nàng, nữ nhân hoàng tộc có thể có khí phách như vậy cũng không phải tầm thường.

Lúc ở trên quảng trường còn không có thấy rõ ràng, hiện tại nhìn kỹ càng, nàng quả nhiên xinh đẹp động lòng người! Xinh đẹp lại mang gai hoa hồng? Hừ! Hắn chắc chắn sẽ bẻ hết gai góc trên người nàng.

Hắn đột nhiên dùng sức đẩy nàng, nàng ngã nằm trên giường. Hắn lập tức đè lên chế trụ nàng, bàn tay vuốt ve thân mình mềm mại, thô bạo xé rách quần áo của nàng.

“Buông ra! Cầm thú!” Sở Nguyệt Hà liều mạng giãy dụa, không muốn để cho ác tặc thực hiện được.

Miệng nàng cũng thật ồn! Hắn cúi đầu, điên cuồng hôn lên môi nàng.

Lần này hai tay của hắn áp chế thân thể của nàng, lại khiến cho nàng cắn hắn một ngụm.

Hắn rời khỏi nàng, lấy ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng, một vệt máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

Không cam lòng yếu thế, nàng cũng không e ngại nhìn chằm chằm hắn.

Ngươi đang mặc kệ sống chết của đám nữ nhân bên ngoài sao?” Một câu nói lạnh lùng thành công chế trụ giãy dụa của Sở Nguyệt Hà.

“ Ý gì đây? Nàng nhíu mi hỏi.

“Binh lính bên ngoài ít nhất mấy ngàn người, nữ tử Nguyệt Nha quốc các ngươi thân hình gầy yếu như vậy, chịu đựng được sao? Hắn cười lạnh nói.

Hắn là ác ma! Sở Nguyệt Hà oán hận hỏi: “Cầm thú! Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

“ Chỉ cần ngươi còn kêu ta một tiếng cầm thú, ta liền khiến cho binh lính bên ngoài làm chuyện bọn họ muốn, sáng mai nhóm nữ tử bên ngoài ít nhất sẽ giảm đi một nửa.”

Hắn thế nhưng muốn để đám binh lính chơi đùa đến chết nữ lang Nguyệt Nha quốc! Thật đáng kinh tởm! “Ta hận ngươi!” Nàng cơ hồ hét lên .

Hắn lại cười lạnh. “Hận? Ta còn sợ ngươi yêu ta đấy!” lại liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “ Muốn bảo toàn cho nữ nhân Nguyệt Nha quốc, cởϊ qυầи áo của ngươi ngay đi.”