Chương 1.1: Nước mất nhà tan

Nguyệt Nha Quốc, một quốc gia nhỏ ở ranh giới phía nam, ẩn sâu bên trong Nguyệt Nha cốc, hàng đêm ánh trăng chiếu rọi lãnh thổ, nhân dân tập trung sống ở ven sông núi ca hát, chè chén, mỗi ngày đều vui vẻ. Nguyệt Nha quốc, chỉ là một quốc gia nhỏ phía nam, dân số chỉ hơn năm nghìn người, sống ở trong Nguyệt Nha cốc gần như tự cung tự cấp mà bình bình yên yên hạnh phúc qua ngày.

Nguyệt Nha quốc tách biệt với nhân gian, ngoại trừ Đặc sứ của quốc Vương có thể xuất cốc để mua bán trao đổi hàng hóa, đại bộ phận người dân cả đời chưa từng rời khỏi Nguyệt Nha cốc, mà thông đạo để ra ngoài Nguyệt Nha cốc cũng bị liệt vào chuyện cơ mật không thể tiết lộ ra ngoài.

Dân cư của Nguyệt Nha muốn ở lại địa phương này thật lâu, không cần quan tâm đến bên ngoài, nhưng những điều tốt đẹp thường khó mà giữ được! Lương tâm của Đặc sứ bị lòng tham nuốt chửng, sau khi Đặc sứ bán đứng Nguyệt Nha quốc, chốn thế ngoại đào nguyên này trong nháy mắt bị hủy diệt!

- Lão gia! Địch nhân đã xâm nhập vào Nguyệt Nha cốc! Vương vừa mới...... Tự sát ! Quản gia vội vã thông báo.

- Cái gì?! Đại ca đã chết?! Nghe được tin dữ, Sở Hàn thân Vương cực kỳ bi ai không thôi.Chẳng lẽ ông trời thật sự tuyệt đường của quốc gia ta sao?

Sở Hàn phu nhân nghe xong cũng chỉ có thể rơi lệ.

- Lão gia! Kẻ địch đang hướng tới phủ ta, lão gia cùng phu nhân, tiểu thư mau chạy đi? Bọn thuộc hạ sẽ đem hết toàn lực bảo vệ mọi người !

Bọn thị vệ sớm ôm quyết tâm vì chủ hy sinh, thầm nghĩ mọi cách để nhóm chủ tử thuận lợi tránh thoát.

- Không! Chúng ta thân là người Nguyệt Nha quốc, chết cũng vì Nguyệt Nha quốc! Ta muốn ở lại, cùng Nguyệt Nha quốc đến cuối cùng! Sở Hàn thân Vương kiên định nói, hắn nhìn về phía phu nhân, ánh mắt hai người chạm nhau. Đất nước không còn, thân là hoàng tộc bọn họ so có thể tham sống?

Quay đầu nhìn vào nữ nhi, Sở Hàn thân Vương vẻ mặt ngưng trọng, hắn sẽ ở lại Nguyệt Nha quốc đến cùng , nhưng nữ nhi đáng thương của hắn! Nàng mới mười tám tuổi, mỹ mạo xuất chúng, thân mang tuyệt thế tài hoa thi họa, nàng nên tìm được một người trong sạch rồi gả đi , sao có thể để cuộc đời vốn nên tươi đẹp của nàng cứ vậy mà tan nát?

- Mang tiểu thư đi! Hắn nói với thị vệ.

- Không! Cha! Nương! Con không đi! Con cũng là một phần của Nguyệt Nha quốc, con cũng muốn kết thúc cùng Nguyệt Nha! Xin đừng đuổi con đi! Đôi mắt xinh đep của Sở Nguyệt Hà lộ ra vẻ kiên quyết, khẩu khí kiên định mà quật cường.

Đây là nữ nhi của hắn! Xinh đẹp mà kiên cường! Hắn sớm nên nghĩ đến, nàng là không có khả năng tại thời điểm như này mà chịu rời đi ...... Được rồi! Vậy mọi người cùng nhau bảo vệ quốc gia đến giây phút cuối cùng đi!

Rất nhanh , một đoàn địch nhân trang bị võ trang tiến vào bên trong phủ, bao vây bọn họ.

- Ồ? Thân Vương phủ? Cho nên cả nhà này đều là hoàng thân quốc thích? Một tên lính tay cầm trường đao đang nhìn lên tấm biển trên cửa lớn, lời nói khinh miệt.

- Quốc gia nhỏ bé thế này còn tự xưng cái gì hoàng thân quốc thích? Tên còn lại nói, làm chúng binh lính phát ra tiếng cười nhạo.

- Làm càn! Đừng có mà ô nhục Nguyệt Nha quốc! Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ! Đừng nói nói nhảm nữa! Sở Hàn thân Vương lớn tiếng quát.

- Chí ít còn có điểm cốt khí, tính ra các ngươi may mắn đấy, Vương nguyện ý cho các ngươi cơ hội, chỉ cần các ngươi vì Vương cống hiến sức lực, có thể tha cho các ngươi một con đường sống! Một kẻ nhìn có vẻ có chức tước lên tiếng.

- Phò tá cho kẻ địch? Không có khả năng! Ta tình nguyện chết! Đại ca chắc cũng ở trong tình huống này mà tự sát đi? Sở Hàn thân Vương ánh mắt kiên định, nhìn chằm chằm vào kẻ địch.

- Vậy như ngươi mong muốn! Vừa nói xong, trường đao hạ xuống, một đao chém lên trên người Sở Hàn thân Vương cùng phu nhân, hai người cứ thế ngã xuống đất, mất đi sinh mệnh!

- Cha! Nương! Sở Nguyệt Hà chạy tới bên cạnh cha mẹ, đau thương đến cùng cực.

Bên trong một mảnh hỗn loạn, thị vệ phủ Thân Vương cực lực phản kháng, đối đầu với hàng trăm binh tướng mà nói lại giống như lấy trứng chọi đá. Không có ai để ý tới Sở Nguyệt Hà cực kỳ bi ai, tên lính kia lại hạ lệnh:- Gϊếŧ sạch toàn bộ! Ánh đao lòe lòe sáng lên, bên trong máu tươi văng ra!

Sở Nguyệt Hà nước mất nhà tan, vô cùng đau khổ, chẳng còn ý nghĩ muốn sống.” Cha! Nương! Con đến với hai người......” Một ánh đao hiện lên, nàng ngẩng đầu, dũng cảm nghênh đón cái chết......

Cạch! Nàng nghe thấy thanh âm lưỡi đao va chạm vào nhau, sao thanh đao kia lại hạ xuống?

- Ngừng! Tên tướng lĩnh đi đầu lớn tiếng, hắn đi lên phía trước, dùng sức nâng cằm nàng lên. “ Đẹp! Thật sự là đẹp!”

Sở Nguyệt Hà oán hận nhìn chằm chằm hắn, vì cái gì không nhanh chóng giải thoát cho nàng?

“ Nếu Vương không cần, nàng chính là của chúng ta! ”

Bên trong nhất thời tràn ngập tiếng hoan hô tươi cười dâʍ đãиɠ.

Để cho bọn chúng vũ nhục, còn không bằng chết đi!

Nhìn ra suy nghĩ trong đầu nàng, tên tướng lĩnh nhấc tay đánh mạnh vào sau gáy nàng, Sở Nguyệt Hà lâm vào hôn mê......