Chương 87: NT2

Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 50_: Ngoại truyện 2: An Tịch và Lý Tang_

Suốt những ngày sau đó vậy mà Lý Tang lại chỉ ru rú ở trong phòng chứ không thèm ra ngoài, có lẽ hắn đã quá sang chấn tâm lý bởi việc xảy ra mấy hôm trước rồi. Vốn đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này nên An Tịch ngay lập tức thám thính được hắn làm gì trong căn phòng nhỏ.

“Ái chà, không ngờ chó con lại âm thầm xem những thứ ấy, hahaha, cười chết mất.” An Tịch sau khi thấy Lý Tang làm gì thì cười rớt luôn cả hình tượng, quả nhiên chó con nhà cô luôn dễ dụ như thế, thẳng thắn với cảm xúc của chính mình chính là điểm cô yêu ở anh ta.

Dù biết Lý Tang âm thầm tìm hiểu về Bɖʂʍ nhưng An Tịch vẫn tỏ ra bình thường, cô cũng không dại mà khiến Lý Tang tức giận rồi tự làm đổ vỡ thế cục mà mình.

Tuy nhiên ngay sau đó An Tịch đã lập tức cảm thấy mình quá hiền rồi. Vậy mà chó con lại dám đi tìm phụ nữ ở bên ngoài, cô không thoả mãn được hắn hay sao?

Đứng trước cửa hộp đêm, An Tịch nhíu mày, khí chất mạnh mẽ của cô bây giờ được thể hiện ra toàn bộ khiến người đi qua vô thức đổ mồ hôi hột. Chỉ chờ quản lý ra ngoài tiếp đón, cô lập tức đi vào trong. Ai kêu cô nhìn giống người chưa đủ tuổi quá cơ chứ, đúng là cạn ngôn mà.

Vừa bước vào trong, Lâm An đã cảm thấy không ổn với những người phụ nữ đi qua cô, mùi nước hoa của họ quá nồng khiến cô không tài nào thở nổi.

Đột nhiên có một cô nàng từ đâu chạy ra va vào An Tịch khiến cô lảo đảo, ngay lập tức người kia đã xin lỗi cô. Dù mùi trên người cô gái ấy khiến cô chỉ muốn tránh xa nhưng xuất phát từ sự lịch thiệp với phái nữ, cô vẫn cười và nói không sao.

Thật ra An Tịch biết nơi đây là địa điểm ăn chơi xa hoa nhất nên không dễ gì có loại người sử dụng nước hoa rẻ tiền nồng nặc ở đây nhưng chẳng qua mũi cô quá thính nên mới ngửi được những mùi thơm hỗn tạp ấy, vì thế nên cô càng tăng nhanh tốc độ đi đến căn phòng kia.

"Mở cửa căn phòng này ra cho tôi." An Tịch đút tay vào túi quần thể thao ra lệnh, giờ đây Lâm An mặc một bộ đồ mà cô hiếm khi mặc vì giờ đây cô đã không còn phải giả vờ thùy mị nữa rồi.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, An Tịch lập tức bước vào trong nhìn người đàn ông đang bị đánh đến hưng phấn kia rồi cười khẩy. Cô lập tức cất cao giọng đuổi người ở bên cạnh lập tức cút đi.

"Vị điều giáo viên kia à, mong cô có thể CÚT nhanh!" An Tịch biết mình sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.

"Cô là ai..." Chưa kịp để cô gái kia nói hết, An Tịch đã búng tay để quản lý lôi cô nàng kia ra ngoài, ánh mắt cô bây giờ chỉ nhìn chằm chằm vào con người có khuôn mặt đang ửng đỏ vì tìиɧ ɖu͙© kia. Cô hận không thể xé xác hắn ra ngay lập tức, đúng là điên rồ mà.



"Anh bé à, anh biết mình đang làm gì không?"

Lý Tang thấy bộ dạng này của An Tịch thì biết mình xong đời rồi. Để tránh càng trả lời càng sai nên hắn quyết định giả câm.

"Anh không có miệng sao? Trả lời!" An Tịch tối sầm mặt.

"Tôi..."

"Có vẻ tôi nhịn anh quá lâu rồi nhỉ? Nếu anh đã cần điều giáo viên riêng thì giờ tôi sẽ làm." An Tịch đi đến chọn một chiếc cầu bịt miệng rồi thô bạo nhét vào miệng Lý Tang.

Giây sau An Tịch lập tức cầm một chiếc roi da gần đấy vụt lên người Lý Tang, giờ đây cô không còn đủ sự bình tĩnh để khống chế lực đạo của mình nữa. Từng vết roi đỏ dần xuất hiện trên người Lý Tang khiến hắn quằn quại, giờ đây hắn hoàn toàn không cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ nữa mà chỉ còn sự đau đớn thuần túy.

"Gì đây, anh bé của tôi cũng biết đau sao? Nỗi đau trên thể xác của anh làm sao đau được bằng trái tim đã phải chịu dày vò bao nhiêu năm của tôi cơ chứ." Từng giọt nước mắt của An Tịch rơi xuống khiến Lý Tang hoảng hốt, giờ đây những cú đánh của An Tịch không còn hạ xuống người hắn nữa mà những giọt nước mắt ấy mới là thứ vũ khí mạnh nhất đâm vào lòng hắn.

Tại sao cảm giác quen thuộc ấy lại quay trở lại? Rõ ràng cảnh tượng ấy đã được xoá khỏi ký ức của hắn từ rất lâu rồi cơ mà.

"Đừng...đừng khóc...tiểu ác ma đừng khóc." Từng tiếng nói trong trí nhớ quay về khiến hắn vô thức nói câu ấy ra khỏi miệng.

An Tịch nghe được lời này thì lập tức sững sờ, nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi, cô nghĩ mình cần thời gian để ổn định lại tâm trạng.

Cô chỉ im lặng đi đến gỡ xích ra cho Lý Tang rồi nói: "Đi khỏi đây nhanh đi. Tôi nghĩ tôi cần một khoảng thời gian để ổn định lại, tốt nhất bây giờ đừng có về nhà không tôi không biết mình sẽ làm gì với anh đâu."

Chỉ chờ có thế, Lý Tang lập tức dậy mặc quần áo không quản thân thể đã rướm máu của mình, hắn nghĩ hắn cũng phải suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện rồi.

----------------



Trong những ngày tháng ở khách sạn, Lý Tang liên tục bị làm phiền bởi hình ảnh An Tịch khóc, chẳng lẽ hắn đã quá tồi rồi sao?

"Chết tiệt! Phải làm sao bây giờ?!" Lý Tang vò đầu bứt tai, có lẽ nếu về nhà thì hắn sẽ không cảm thấy phiền phức bằng việc phải cảm nhận cảm giác bứt rứt này đâu.

Nghĩ đến đây Lý Tang chợt giật mình, không biết từ lúc nào hắn đã quen với việc An Tịch ở bên cạnh mình rồi, thậm chí hắn còn cảm thấy nguy hiểm mà cô nàng mang lại cho mình chẳng đáng là bao.

----------------

Trong lúc Lý Tang đang bứt rứt ở phía bên kia thì An Tịch đã trở lại trạng thái bình thường, giờ đây cô đang thưởng trà trong khu vườn tuyệt đẹp của căn biệt thự, việc duy nhất bây giờ cô cần làm là chờ đợi Lý Tang về nhà mà thôi.

"Haizz, trà này ngon thật đấy, y như người kia vậy. Vậy mà người kia lại cứng đầu đến thế, thật khiến người ta đau đầu mà." An Tịch thở dài.

Lý Tang đứng sau nghe được lời này thì khoé miệng giật giật, không ngờ cô nàng này lại thoát khỏi bế tắc nhanh như vậy, có khi người ta còn không bế tắc luôn ấy chứ, đáng lẽ ra hắn không nên về nhà mà.

An Tịch sau khi cảm thán xong thì dường như mọc mắt sau lưng mà thốt lên một câu khiến hắn điếng người.

"Về rồi à? Gọi chủ nhân đi." Vì An Tịch ngồi quay lưng lại với hắn nên hắn hoàn toàn không đoán được tâm trạng của cô như thế nào, mà dù cô có quay lại thì hắn cũng vẫn sẽ không đoán được cảm xúc của con người này mà thôi.

Vì không muốn mất mặt nên Lý Tang lựa chọn phương án im lặng và đi vào trong, hành động tiếp theo của An Tịch khiến hắn không dám tiếp tục đi nữa mà đứng đơ tại chỗ. Hắn chỉ biết rằng hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng choang vang lên, có vẻ đó là âm thanh rơi vỡ của cái chén cô đang cầm.

Ngay khi Lý Tang vừa quay lưng lại, đâpj vào mắt hắn là chiếc cốc vỡ tan tành phía sau lưng và ánh mắt sắc như dao của An Tịch, vì thế nên hắn không thể không khuất phục mà thốt lên hai chữ: "Chủ nhân."

Nghe được hai từ này An Tịch lập tức quay về trạng thái trước kia khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Chào mừng anh bé về nhà. Những ngày tháng sau này có lẽ cần anh giúp đỡ rồi." An Tịch cười tươi như hoa dưới ánh nắng mặt trời khiến trái tim Lý Tang hẫng một nhịp, xem ra hắn không ổn thật rồi chứ không tại sao tự dưng hắn lại thấy người con gái này dễ thương cơ chứ.