Vũ Lam Trạch Văn nắm lấy tay đang chuẩn bị cho hắn ta ăn đập đoạn cười nói: "Phu nhân tha mạng, ta chắc chắn sẽ không giấu giếm ngươi bất cứ chuyện gì."
Vũ Thần Trương Lăng rụt tay lại đoạn nói: "Thế thì tốt, nói ta nghe mau lên."
Hắn ta đáp lời: "Lúc hai nước còn đánh qua đánh lại, Nguyệt Thực quốc quả đã nội phản Vũ Thần quy phục Vũ Lam, ta lúc đó lấy đó làm chuyện tốt cũng không để ý lắm tiểu quốc cỏn con này bởi quả như ngươi nói là không phải mỗi Nguyệt Thực quốc là tiểu quốc duy nhất quy phục Vũ Lam."
Hắn ta vừa hồi tưởng vừa kể lại.
"Nếu có thứ khiến ta ấn tượng nhất đối với tiểu quốc này thì có lẽ là thống lĩnh của bọn họ. Hắn quả là một chính quân."
Ngày hắn đến gặp Vũ Lam Trạch Văn đã nói rằng sẽ giúp Vũ Lam bình Vũ Thần, câu này thì hắn ta chẳng bận tâm lắm tại thống lĩnh nào đến trước mặt hắn ta chẳng nói câu tương tự, nghe đến ngán rồi nên cũng chẳng quan tâm.
Nhưng hắn lại gây ấn tượng bởi câu nói khác, đó là: "Vì Nguyệt Thực quốc, vì con dân của ta đang bị kẹt giữa cuộc chiến vô nghĩa này nên ta quyết định chọn theo một bên để kết thúc chiến tranh. Vũ Thần Trương Lăng quá tàn độc, cuộc chiến này cũng là do Vũ Thần gây chiến trước, bởi lẽ đó mà ta nguyện theo quân thượng diệt Vũ Thần. Nếu nhỡ ta có tử mạng trên chiến trường, vẫn mong quân thượng bảo vệ con dân của ta."
Hắn ta lúc đó nghe vậy nên mới để ý đến tên này một chút, sau đó là trận chiến khốc liệt với Vũ Thần, hắn tử mạng trên chiến trường, nhưng mà trong trí nhớ của hắn ta thì hắn không có Vu nữ nào ở bên mà, thế thì liên quan quái gì đến hắn chứ? Hoặc là hắn ta không biết thôi chứ người ta có thật cũng nên.
Nghe xong câu chuyện mà hắn ta kể, Vũ Thần Trương Lăng nghi hoặc dò hỏi: "Ngươi còn biết chuyện khác không?"
Hắn ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là không, hoặc là có mà ta không nhớ được. Nhưng nếu người tạo ra vực hỗn ảo này có liên quan đến hắn thì cũng khá phiền phức bởi hắn tử mạng rồi. Ta nhớ không nhầm hình như còn là tử mạng dưới kim cang sát của phu nhân nhà ta.", Hắn ta cười nhìn hắn.
Hắn bất lực nói: "Cũng rõ quá rồi còn gì. Ngươi xem xem những thứ này còn không phải nhắm vào ta sao?"
Hắn ta ôm hắn rồi cười nói: "Thật ra ta lại nghĩ là nó nhắm vào ta, ta cũng thật mong đó là sự thật. Bởi ta đã không giữ được lời hứa với thống lĩnh Nguyệt Thực quốc."
Hắn ngước mắt lên nhìn hắn ta đoạn nói: "Ngươi cũng không biết, cớ gì phải tự trách."
Hắn ta thơm xuống tóc hắn nói: "Nhiều lúc ta đều tự hỏi chính mình. Thần tiên hơn người phàm ở điểm gì? Ngoài tiên thuật mạnh mẽ ra thì còn hơn ở điểm gì khác? Chẳng phải vẫn là mặc cho số phận, không biết tương lai ra sao sao?"
Hắn đáp lời: "Cũng không hẳn là như ngươi nói, làm gì thì cũng có cái khổ, thành phật thì muốn cứu vớt chúng sinh, thành thần tiên thì muốn có thêm sức mạnh, thành người thì muốn hưởng lạc, thành ngạ quỷ thì muốn được đủ đầy, thành súc sinh thì muốn được làm người, thành quỷ đày địa ngục thì muốn được thoát thế đầu thai. Chính những ham muốn ấy là cái khổ mà thành ai, thành gì cũng sẽ đều có nỗi lo phải trải. Cứ sống tốt là ngươi là được, chỉ cần tâm không thẹn."
Hắn ta nghe những lời này liền cười rồi ôm chặt hắn hơn dụi dụi nói: "Nhưng là ai làm gì không do chúng sinh chọn. Nếu có thể được chọn thì ta muốn chọn được làm một người bình thường có thể ngày ngày cùng ngươi đi dạo chốn nhân gian, không lo không nghĩ mà an nhiên một đời."
Hắn đẩy đầu hắn ta ra đoạn đảo mắt nói: "Ngươi mơ đẹp quá đấy, đi ngủ đi."
Hắn ta nâng lọn tóc hắn lên thơm xuống nói: "Ở cùng ngươi chính là một giấc mộng, ta sao có thể tỉnh."
Hắn đang định đáp lại những lời nói ấy thì có tiếng cười khúc khích rợn gáy tóc.
Hai người hướng mắt về phía tiếng cười đó, Vu nữ không còn cười, ánh mắt bắt đầu mở ra, giọt nước mắt như hoạ rơi xuống, trong mí mắt mở ra vậy mà không có con mắt, hai dòng lệ đỏ chảy xuống, Vu nữ cười ma quái rồi hét một tiếng lớn căm phẫn không cam lòng làm mọi hỗn cảnh đẹp như hoạ tan biến thay vào đó là màn đêm với mặt trời bị nuốt chửng cùng một cơn động đất dữ dội.
Vũ Thần Trương Lăng bám sát người hắn ta đoạn hỏi: "Vu nữ nàng ta bị làm sao vậy?"
Vũ Lam Trạch Văn nắm lấy tay hắn đoạn đáp: "Chắc là ghen tị với hai chúng ta."
Nghe vậy hắn nhìn hắn ta cạn lời, hắn ta thì mỉm cười tươi như hoa bật đôi cánh đen ra bay lên
Hắn đẩy người hắn ta ra đoạn nói: "Không cần, ta cũng có cánh."
Hắn ta không chịu đáp: "Không được, phu nhân tốt nhất là cứ nằm trong lòng ta đi, ta sợ ngươi bị cuỗm đi mất."
Hắn ta nói cũng có lý, nên là hắn đành nghe theo vậy.
Hỗn ảo như hoạ ban nãy sụp đổ hoàn toàn, giờ chính là một vực sâu không đáy dưới chân hai người.
Vu nữ vẫn ở đó, hai mắt đẫm lệ đỏ miệng nhoẻn cười.
Hai người vẫn nhìn Vu nữ đợi xem sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Ngưng tĩnh không gian tưởng như sẽ không có chuyện gì xảy ra tiếp theo thì lại đột ngột có những dải khăn bay bay tới tấn công hai người.
Chúng bay tới từ tứ phía, rồi lại tiếp tục đến từ nhiều hướng hơn.
Vũ Lam Trạch Văn vừa ôm chặt Vũ Thần Trương Lăng vừa né tất cả những đòn tấn công càng lúc càng khó khăn.
Hắn gấp gáp nói khi thấy hắn ta sắp không chống đỡ nổi: "Ngươi mau thả ta ra. Bọn chúng tấn công đến càng lúc càng nhiều, ngươi ôm ta như này rất bất tiện."
Hắn ta cười nói: "Không được, bọn chúng là cố tình muốn tách ta với ngươi ra, ta mà thật sự làm như vậy thì chẳng phải bọn chúng được như ý?"
Đám tiên nữ bắt đầu lộ diện bay tới với những dải khăn bay tung tới tấn công cùng tiếng cười rùng rợn, khuôn mặt của những tiên nữ này ai ai cũng mang theo một biểu cảm đau khổ khác nhau.
Hắn dùng roi tiên quấn chặt lấy tay cả hai người đoạn nói: "Roi tiên không thể đứt trừ khi là chặt đứt cánh tay của ta và ngươi. Giờ ngươi thả ta xuống được rồi."
Hắn ta nghe vậy cũng không còn cái cớ để ôm hắn nữa nên liền buông tay, hắn mở cánh trắng ra bay cạnh hắn ta, hai người song kiếm hợp bích đánh với đám tiên nữ quỷ dị này.
Tiên nữ mỉm cười mắt có giọt lệ vung khăn muốn kéo lấy roi tiên giữa hai người, tiên nữ mặt mếu vung khăn muốn quấn lấy Vũ Thần Trương Lăng, tiên nữ mặt khóc vung khăn muốn siết cổ Vũ Lam Trạch Văn, tiên nữ hai dòng lệ đỏ vung khăn muốn kéo chân Vũ Thần Trương Lăng, tiên nữ buồn rầu muốn cầm kiếm đâm chết Vũ Lam Trạch Văn.
Tất cả đều xông lên với điệu cười rùng rợn, tiếng khóc tan thương không cam lòng, sự oán trách tấn công hai người.
Vũ Thần Trương Lăng ngửa tay, lòng tay mọc lên một nhành sen vàng biến thành một thanh kiếm với những họa tiết hoa sen vàng tinh xảo ở chuôi kiếm, hắn một đường chém tới chặt đứt khăn bay của tiên nữ mỉm cười mắt có giọt lệ, tiên nữ mặt mếu và tiên nữ hai dòng lệ đỏ.
Vũ Lam Trạch Văn thì biến ra đao phủ đầu ngay tiên nữ buồn rầu, tiên nữ mặt khóc cũng bị hắn ta nắm ngay lấy khăn bay khi đang vung tới.
Năm nàng tiên mặt khổ chưa dừng lại ở đó, bọn họ bay không định hướng nhưng lại cứ quay tròn xung quanh hai người họ cười đùa với nhau.
Vũ Thần Trương Lăng với Vũ Lam Trạch Văn thật sự không hiểu bọn họ đang muốn làm gì?
Bỗng bất thình lình tiên nữ mặt mếu quay đầu mà thân người không động mỉm cười một cái ma quái. Những tiên nữ còn lại cũng nhoẻn cười hai khóe mép cong lên đôi mắt giống với Vu nữ không có con mắt bên trong hốc mắt, nhìn thật quỷ dị, gian tà.
Tất cả cứ cười bất động như vậy một lúc cho đến khi Vu nữ phía trên cười lớn điên dại, các tiên nữ cũng bắt đầu cười điên dại, bọn chúng xoay tròn xoay tròn người di chuyển xung quanh hai người họ.
Ngũ vị tiên nữ mặt khổ bay đến gần mặt Vu nữ tạo thành hoạ đồ quỷ, mỗi vị bay lơ lửng một dáng khác nhau. Trên tay mỗi vị tiên nữ xuất hiện một loại nhạc cụ.
Tiên nữ mặt mếu cầm sáo, tiên nữ mặt khóc cầm đàn cổ tranh, tiên nữ mỉm cười mắt có giọt lệ cầm đàn Nguyệt, tiên nữ hai dòng lệ đỏ cầm phách, tiên nữ buồn rầu cầm thanh la. Tất cả đều mỉm cười ma quái, mặt Vu nữ cũng nhoẻn cười với ánh mắt đáng sợ.