Trong cơn mê man, Tô Ý Hoan lại trở lại căn phòng của cô và Trần Niệm Lâm, căn phòng lạnh lẽo một mình cô ra ra vào vào suốt mấy năm trời.
Cố Diệp Uyển mặc một bộ sườn xám màu tím thẫm, để lộ ra đường nét cơ thể mảnh mai, mềm mại mê hoặc đàn ông. Đôi bàn tay trắng ngần, thon dài được sơn móng tím nhạt của cô ta khẽ phủ lên bàn tay gầy guộc của Tô Ý Hoan.
“Ý Hoan, chị biết là em sẽ không trách chị đâu, phải không? Chị và Cửu gia vừa gặp đã nảy sinh tình cảm, tuy đã cố kìm nén nhưng… Cửu gia là người đàn ông si tình, anh ấy đã nói trước với chị về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của hai người, sẽ…”
Cố Diệp Uyển còn chưa nói hết câu, Tô Ý Hoan đã lật ngược bàn tay, chủ động cầm chặt lấy tay Cố Diệp Uyển. Hai ngón trỏ của cô còn cố ý xoa xoa vòng vàng, nhẫn bạc được đeo đầy tay Cố Diệp Uyển.
“Sẽ để em chủ động ly hôn, tài sản sau ly hôn sẽ giúp em sống cuộc đời vô lo vô nghĩ, phải không?”
Dứt lời, khuôn mặt Cố Diệp Uyển toát lên sự u buồn, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
“A Hoan, em giận chị!”
*“Sao em phải giận? Cảm ơn chiếc xe chị tặng, em rất thích.”* Tô Ý Hoan lắc đầu, trong đáy mắt chất chứa đầy nỗi đau khi bị phản bội, nhưng Cố Diệp Uyển là người đầu tiên chịu kết bạn với cô, cô trân trọng tình bạn này, vì vậy sẽ tha thứ: “Em sẽ ly hôn, chỉ mong chị thật lòng yêu thương Niệm Lâm, cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy!”
Hình ảnh bắt đầu tua nhanh, đẩy cô trở về nhà giam u ám, tối tắm.
Tô Ý Hoan ngồi trong phòng thăm nuôi, ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng lớp kính cường lực siêu dày. Tô Giản Nhu ngồi bên ngoài, tay nhấc ống nghe, phong thái vô cùng cao sang, đài các. Những lời mà cô ta nói in sâu trong đầu Tô Ý Hoan:
“Cô có biết lý do vì sao mẹ lại bảo vệ tôi không?”
“Đó là vì cả Tô gia từ nhỏ đến lớn luôn xoay quanh tôi, tôi còn cả tương lai sáng lạn phía trước, mà cô, một đứa con bị thất lạc nhiều năm, ít được học hành, dù trên lưng gánh thêm tiếng xấu cũng không khiến Tô gia bẽ mặt.”
“Tôi đâu cố ý, chỉ tại Cố Diệp Uyển ngu xuẩn mà thôi, cô tưởng chiếc xe đó cô ta tặng cô mà không động tay động chân gì sao? Nực cười.”
Nụ cười của Tô Giản Nhu và ánh mắt đẫm lệ của Cố Diệp Uyển đan xen xuất hiện rồi mờ dần, hòa vào bóng tối đen kịt.
Tô Ý Hoan từ từ mở mắt, cảm nhận rõ ràng cây kim đang cắm sâu dưới lớp da tay.
“Chị xinh đẹp tỉnh rồi.” Bỗng một giọng nói non nớt vang lên, thu hút sự chú ý của Tô Ý Hoan. Cô dùng bàn tay còn lại chống người ngồi dậy, nhìn rõ tình hình xung quanh.
Cô đang nằm trong một phòng bệnh có hai giường, điều kiện vật chất kém hơn phòng Cố Diệp Uyển rất nhiều, ở giữa phòng có một y tá đang sắp xếp tài liệu, bên cạnh còn một đứa bé vô cùng đáng yêu đang túm lấy váy của y tá.
“Cô ơi, chị xinh đẹp tỉnh rồi ạ.”
Y tá nghe thấy giọng đứa bé, ngoảnh lại nhìn Tô Ý Hoan: “Cô Tô, cô tỉnh rồi ư? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Tô Ý Hoan lắc đầu không nói gì.
“Vậy để tôi đi gọi bác sĩ!”
Dứt lời, cô ấy nhanh chân chạy ra ngoài, để lại Tô Ý Hoan với đứa trẻ kia.
Có lẽ nhìn thấy đứa bé khiến cô nhớ lại quá khứ, Tô Ý Hoan chủ động gọi nó. Thế nhưng khoảnh khắc đứa bé vừa xoay người lại, đôi mắt cô lập tức trừng lớn, cả người như hóa đá. Khuôn mặt trẻ thơ toát lên vẻ vô cùng tinh ranh, cái mũi, bờ môi, thậm chí là hình dáng đôi tai giống ai đó ý đúc, điểm duy nhất khác biệt là cặp mắt tròn xoe màu nâu nhạt trong veo đang nhìn Tô Ý Hoan chăm chú.
Cô run rẩy cất lời: “Bé con, năm nay cháu...em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em 4 tuổi ạ!”
“Bốn tuổi…” Tô Ý Hoan chớp mắt, giọng nghẹn ngào: “Bé con, em có thể lại gần đây hơn không?”
Đứa bé vô cùng vâng lời, lập tức chạy lại sà vào lòng Tô Ý Hoan: “Chị xinh đẹp, người chị thơm thật đấy, dễ chịu lắm.”
Cô đưa tay vuốt ve mái tóc đứa bé, trong lòng ngầm quyết định.
Đứa bé còn định nói gì đó nhưng đã bị giọng nói nghiêm nghị của người vừa xuất hiện trong căn phòng chặn lại, nó vội vàng leo lên giường núp sau lưng Tô Ý Hoan.
“Trần Tĩnh Di, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi?” Cửu gia Trần Niệm Lâm xuất hiện ở cửa, trên người vẫn khoác bộ quân phục quen thuộc, khuôn mặt bừng bừng lửa giận.
“Con chỉ muốn đi tìm mẹ!” Đứa bé ló đầu ra nhìn bố mình, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy xuống, Tô Ý Hoan nhìn thấy mà xót xa trong lòng, thế nhưng cô chẳng dám lên tiếng, cũng không có quyền để lên tiếng.
Trần Tĩnh Di tiếp tục khóc lóc: “Các bạn đều có mẹ, chỉ mỗi con là không.”
“Vì lẽ đó mà con dám lén lút trốn lên xe, đi theo bố để tìm mẹ ư?” Trần Niệm Lâm nhìn thấy hàng nước mắt của cô con gái thì bất lực, anh đi tới, giang rộng đôi bàn tay: “Về nhà đã, rồi bố sẽ tìm mẹ cho con.”
“Thật chứ?”
Trần Niệm Lâm không nói gì, chỉ im lặng nhìn con bé. Cuối cùng nó cũng rón rén vươn bàn tay ra, quàng lên cổ anh. Nhìn thấy một màn này, lòng Tô Ý Hoan dâng lên cảm xúc chua chát. Trần Niệm Lâm bế Trần Tĩnh Di ra cửa rồi dừng lại, liếc nhìn Tô Ý Hoan:
“Cô ở yên đấy, không có lệnh của tôi, không được bước ra khỏi căn phòng này.”
Tính giam lỏng cô?
Tô Ý Hoan im lặng không nói gì, cô nằm lên giường chờ đợi màn đêm buông xuống, đó sẽ là lúc cô trốn khỏi nơi này.