“Ý Hoan, mẹ hứa với con, chỉ cần con chịu gánh tội thay Giản Nhu, mẹ sẽ ngay lập tức chuyển viện cho em trai con, đồng thời sắp xếp bác sĩ có tay nghề giỏi nhất phẫu thuật cho thằng bé.”
“Mẹ xin con đó, Giản Nhu là tâm can bảo bối của mẹ, mẹ sẽ không sống nổi mất, được không?”
“Tô Ý Hoan, cho dù cô mới là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Tô thì đã sao? Mẹ cô vẫn dành hết ưu ái cho tôi đấy thôi. Từ nhỏ bà ấy đã coi tôi như con ruột mà nuôi nấng, tất cả mọi thứ của nhà họ Tô sau này, bao gồm cả Cửu gia, đều là của tôi!”
Một tiếng sét rạch ngang bầu trời, đánh thức Tô Ý Hoan đang chìm trong cơn ác mộng. Cô mở to đôi mắt, bật dậy thở hổn hển. Trong giấc mơ, gương mặt của những người đó, lời nói của những người đó hệt như vết dao cứa vào tim cô.
Giấc mơ này xuất hiện vô số lần, vậy mà mỗi lúc tỉnh lại trán cô vẫn túa mồ hôi, cơ thể vẫn không kìm được mà run rẩy.
Tô Ý Hoan nhìn bạn cùng phòng đang ngủ say ngáy đều rồi lại nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy sân vận động trước cơn mưa, tường rào cao gần chục mét và bóng dáng cảnh vệ gác trên đài cao.
Tô Ý Hoan hít một hơi thật sâu.
Năm năm rồi, kể từ ngày cô chấp nhận gánh tội gϊếŧ người thay Tô Giản Nhu đến nay đã năm năm rồi.
Năm năm trước, vào ngày đính hôn của nhân vật phong vân nhất Diệp Thành – Cửu gia, một chiếc xe mất lái đã tông gần chết vị hôn thê của anh ta ngay trước lối vào trung tâm tổ chức tiệc. Cửu gia vô cùng đau đớn trước những gì vị hôn thê phải chịu, cử người điều tra triệt để vụ án.
Mọi manh mối đều chĩa thẳng vào nhà họ Tô. Tô phu nhân vì cứu cả gia tộc, đã chủ động khai nhận mọi chuyện là do con gái ruột làm.
Tô Ý Hoan đã giải thích với anh, giải thích với mọi người nhưng không một ai tin. Khắp Diệp Thành ai mà chẳng biết đứa con gái thất lạc dưới nông thôn của nhà họ Tô – Tô Ý Hoan thích Cửu gia đã lâu, không ngại mọi lời bàn tán, dè bỉu mà bám lấy anh, dù cho Cửu gia tỏ ý chán ghét vô cùng. Cũng chẳng hiểu tại sao Trần lão gia lại khăng khăng muốn Tô Ý Hoan làm cháu dâu, ép buộc Cửu gia cưới cô ta về làm mợ cả. Dưa ép chín không ngọt, Cửu gia sau đó có người mới, chính là đại tiểu thư nhà họ Cố - Cố Diệp Uyển. Sau khi biết tin chồng mình có người khác, Tô Ý Hoan đã chủ động đề nghị ly hôn rồi biến mất tăm.
Mãi cho tới ngày Cửu gia tổ chức lễ đính hôn, rước Cố Diệp Uyển vào cửa.
“Tô Ý Hoan quê mùa, mặt dày.”
“Tô Ý Hoan hạ tiện, không biết xấu hổ!”
“Tô Ý Hoan tâm địa xấu xa, ích kỉ.”
“Chắc chắn là do Tô Ý Hoan làm, cô là người có lý do gϊếŧ vị hôn thê của Cửu gia nhất.”
Đêm hôm ấy, Cửu gia vừa thấy Tô Ý Hoan xuất hiện trước phòng bệnh vị hôn thê đã lao tới đẩy cô vào tường, anh giơ tay bóp cổ cô, mạnh tới nỗi trên tay nổi đầy gân xanh. Đôi mắt lạnh lùng, u ám như âm hồn đáy địa ngục nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang, sợ sệt của cô, gằn giọng: “Tiện nhân, tại sao người nằm đó không phải là cô? Cô ấy giờ đã thành người thực vật, cô vừa lòng chưa?”
Tô Ý Hoan dãy dụa, ho sặc sụa nhưng không giải thích thêm một câu nào.
Người khác có thể không tin cô, nhưng anh phải tin cô!
Người khác có thể không thương cô, nhưng mẹ phải thương cô!
Nếu hai người quan trọng nhất cuộc đời này đã không đứng về phía cô, vậy sao cũng được.
Thấm thoát thoi đưa, năm năm đã qua.
Kiên trì nốt đêm nay thôi, ngày mai cô sẽ được rời khỏi nơi này.
Sáng hôm sau, khi quản ngục vừa mở cửa ra đã thấy Tô Ý Hoan ngồi trên giường chờ, mái tóc được cô búi cao, lộ ra vùng cổ trắng ngần. Khuôn mặt trái xoan hồng hào, xinh đẹp đang nhìn anh ta, mỉm cười.
Tay quản ngục bỗng thấy có chút tiếc nuối, sau hôm nay anh ta sẽ không được gặp lại nữ tù nhân xinh đẹp ấy rồi.
“0121, đến giờ rồi, đi thôi!”
“Vâng!” Tô Ý Hoan đáp lại rồi nhanh chóng xuống giường, theo anh ta ra cửa.
Sau khi làm xong thủ tục, cô ký vào đơn cam kết cải tạo tốt rồi theo một cảnh vệ khác đến trước cánh cổng sắt han gỉ.
Tiếng “két két” vang lên, cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Cảnh vệ phía sau lưng làm động tác tạm biệt, đồng thời nhắc nhở cô: “0121, mong cô hãy đi thẳng một mạch, đừng ngoảnh đầu lại nhìn, sau này nhớ làm một người lương thiện nhé!”
Bên ngoài trại ánh nắng chan hòa, hong khô hết dấu tích của trận mưa đêm qua. Tô Ý Hoan đi một đoạn mới vẫy bắt taxi.
“Cô gái, đi đâu?”
“Bệnh viện 108.”
“Năm mươi đồng!” Tài xế báo giá rồi giơ mã QR ra trước mặt Tô Ý Hoan, cô lặng người vài giây rồi lôi tờ tiền nhăn nhúm trong túi áo ra đưa cho ông ấy.
Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe taxi đã dừng lại trước bệnh viên 108. Tô Ý Hoan xuống xe, ngước nhìn tòa kiến trúc xa hoa, đồ sộ trước mặt, hít một hơi rồi bước vào.
Cố Diệp Uyển vẫn nằm ở phòng bệnh cũ, trên người gắn mặt nạ dưỡng khí, da dẻ xanh xao nhưng vẫn giữ được sự đàn hồi, mềm mịn. Có thể thấy năm năm qua cô ta được chăm sóc rất tốt. Tô Ý Hoan đứng trước giường bệnh, ánh mắt vô cùng phức tạp, mãi sau cô mới mở lời:
“Tô Giản Nhu xấu xa, nhưng chị cũng đâu kém cô ta, em hết lòng tin tưởng chị, còn chị thì sao hả Diệp Uyển?"
Dứt lời, Tô Ý Hoan không ở lại phòng bệnh một giây nào nữa, cô không muốn nhớ lại mọi chuyện, bèn mau chóng xoay người rời đi. Chỉ tiếc là vừa bước chân ra khỏi phòng bệnh, cô đã vô tình nghe thấy giọng y tá vang lên ở lối rẽ:
“Cửu gia, hôm nay Cố tiểu thư đã có nhiều chuyển biến tốt, khả năng là nửa năm nữa thôi cô ấy sẽ tỉnh lại!”
Cơ thể đứng ngoài cửa phòng bệnh của Tô Ý Hoan cứng đờ, nơi đáy mắt không thể kiểm soát, dâng trào lên nỗi hoảng sợ. Cô run rẩy nghiêng người, khóe mắt liếc về phía vừa phát ra tiếng nói.
Người đàn ông đi đầu mặc bộ quân phục màu xanh rêu, đôi mắt phượng sắc lạnh, góc nghiêng như tạc. Dáng người cao ráo, vạm vỡ đang rảo bước đi tới.
Thời gian chẳng lưu lại vết tích nào trên khuôn mặt anh tuấn ấy, Cửu gia bây giờ thêm vài phần trưởng thành, vài phần nghiêm nghị, xa cách.
Tô Ý Hoan nghĩ đến đây lập tức trốn tránh theo phản xạ. Cô không muốn gặp lại người đàn ông đó thêm lần nào nữa.
Nhưng muộn mất rồi…
“Đứng lại!” Giọng nói lạnh lùng đầy uy quyền từ đằng sau vang lên.