Sở Cuồng đã quay lại?
Mặc dù mấy ngày đã trôi qua nhưng Nhẫm Cửu vẫn còn hơi ngơ ngác, chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhưng nhìn một đám binh lính ngoài hành tinh mặc áo giáp đen đi qua đi lại bên ngoài, Nhẫm Cửu lại không thể không thừa nhận ba ngày trước Sở Cuồng đã trở về, nhưng... Nhưng sau đó lại nhanh chóng biến mất.
“Phu nhân, phu nhân có muốn tìm hiểu tình hình của chỉ huy lúc này không?” Một thiếu nữ tươi cười xuất hiện trước mặt Nhẫm Cửu, dường như nhìn thấu một thoáng nhớ nhung của Nhẫm Cửu đối với Sở Cuồng vừa rồi, ân cần mỉm cười: “Bây giờ Tiểu Ái có thể kết nối với thiết bị truyền tin trên người chỉ huy, tiến hành truyền hình trực tiếp các hoạt động của chỉ huy trước mặt phu nhân.”
Mặc dù mấy ngày nay đã quen với việc người phục vụ Sở Cuồng để lại bên cạnh nàng thỉnh thoảng lại nhảy ra ân cần quan tâm, nhưng Nhẫm Cửu vẫn thấy ngượng ngùng trước đề nghị của Tiểu Ái: “Truyền hình trực tiếp cái gì, ta thấy việc này kì quái lắm...” Nhẫm Cửu dừng lại một lát: “Hơn nữa Sở Cuồng là chỉ huy gì đó của các ngươi, ngươi tùy tiện tiết lộ hành tung của chỉ huy, thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên là không có vấn đề gì! Đây là quyền đặc biệt mà chỉ huy cấp riêng cho phu nhân. Hôm trước chỉ huy đã nói trước khi đi, nếu phu nhân nhớ chỉ huy, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng kênh chuyên dụng để nhìn thấy hình ảnh của chỉ huy. Chỉ huy nói mấy tháng trước do không đủ điều kiện về thiết bị phần cứng nên đã để phu nhân phải nhớ nhung quay quắt...”
“Ai thèm nhớ nhung quay quắt chứ?”, Nhẫm Cửu đập bàn, mặt bắt đầu đỏ lên.
Tiểu Ái chớp chớp mắt nhìn Nhẫm Cửu một lát: “Chỉ huy nói phu nhân thường nghĩ một đằng nói một nẻo, xem ra quả đúng là như thế.”
Chỉ huy nói, chỉ huy nói... Cái gã Sở Cuồng đó đúng là chuyện gì cũng nói hết với cô nàng người máy này!
Nhẫm Cửu đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Không xem không xem, ai thèm xem hắn chứ! Ta phải vào núi đi săn với Đại Bạch, các ngươi cứ ở đây mà chơi.” Nhẫm Cửu vừa đi ra ngoài vừa lầu bầu: “Còn nữa, cái gì mà phu nhân phu nhân... Ta đã đồng ý làm phu nhân của hắn rồi à? Lúc đầu nói không thành thân với ta là nhất quyết không thành thân, bây giờ muốn thành thân với ta lại bảo người khác suốt ngày gọi phu nhân phu nhân. Hắn thích làm gì thì làm à, không coi ta ra gì hết sao? Ta không hành hạ hắn lên núi đao xuống biển lửa là nhân từ lắm rồi, hắn lại không biết tự giác lăn bàn chông đến xin lỗi ta, thoải mái bỏ đi rồi lại thong dong quay về, một chút thành ý cũng không có!”
Hơn nữa về nhìn mặt nàng một cái rồi lại vội vã đi mất, chỉ để lại một đám binh sĩ suốt ngày lượn lờ trong địa bàn của nàng, đúng là... Vô sỉ.
“Phu nhân hiểu lầm chỉ huy rồi, mấy tháng nay ở sao Santa, chỉ huy cực kì bận rộn giải quyết công chuyện sau vụ Bạch Quý, hơn nữa còn phải chuẩn bị cho việc thuyên chuyển công tác đến tận mười ngày trước, còn chưa đợi đến lúc hoàn tất mọi công tác chuẩn bị, chỉ huy đã đi trước đến tinh cầu này chỉ để sớm được gặp mặt phu nhân...”
Nhẫm Cửu vừa nghe Tiểu Ái lải nhải phía sau vừa vòng qua một hàng rào được các binh sĩ canh gác, vào trong đó dắt Đại Bạch ra.
Tiểu Ái vốn đang theo sát sau lưng Nhẫm Cửu, nhưng thấy nàng kéo Đại Bạch ra liền vội vã lùi lại ba bước, giữ cự li an toàn với nàng, miệng vẫn không ngừng lo lắng nói: “Tuy chỉ huy đã dặn sức tấn công của sinh vật không mang hình người trên tinh cầu này cực nhỏ, nhưng thuộc hạ vẫn không thể không nhắc nhở phu nhân, răng của loài vật này có khả năng mang vi khuẩn gây bệnh truyền nhiễm rất cao, xin phu nhân cố gắng giữ khoảng cách an toàn với nó.”
Nhẫm Cửu nhìn Tiểu Ái rồi lại nhìn vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi của đám binh sĩ đứng quanh, nàng đưa tay vuốt đầu Đại Bạch: “Ngươi còn tiếp tục lải nhải nữa, ta sẽ sai Đại Bạch liếʍ ngươi.”
Tiểu Ái lại lùi một bước nữa, không dám nói gì thêm.
Nhẫm Cửu dẫn Đại Bạch nghênh ngang đi về phía ngọn núi phía sau. Mấy ngày nay Nhẫm Cửu được biết rất nhiều về Sở Cuồng qua lời Tiểu Ái. Nào là thời gian này ở sao Santa hắn rất bận, nào là hắn thường xuyên nhớ đến nàng ở trên tinh cầu xa xôi, nào là hắn đã phải nhượng bộ thế nào, hứa hẹn ra sao với liên minh và hạm đội để sau này có thể đồn trú lâu dài trên tinh cầu của nàng.
Qua lời của Tiểu Ái, Sở Cuồng ngày nhớ đêm mong, gấp gáp muốn quay về đây gặp nàng. Theo lẽ thường, Nhẫm Cửu nên biết ơn, nên ôm chầm lấy Sở Cuồng, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc. Trong lòng Nhẫm Cửu quả thực cũng muốn ôm chầm lấy Sở Cuồng, cũng muốn sống cuộc sống hạnh phúc. Nhưng... Nhưng như thế... Nhẫm Cửu lại cảm thấy không cam lòng một cách lạ lùng.
Bởi vì những việc Sở Cuồng đã làm vì nàng, nàng hoàn toàn không được chứng kiến tận mắt! Nàng chỉ thấy Sở Cuồng vội vàng quay lại, vội vàng hôn nàng một cái, còn là nàng tự lao tới bắt ép hắn! Sau đó hắn lại phủi mông trèo lên phi thuyền vội vã đi mất, nói rằng phải đến kinh thành giải quyết một việc gấp khác...
Sau khi tất cả những kích động và hưng phấn dần nguội lạnh, Nhẫm Cửu nhớ kĩ lại, đột nhiên phát hiện mình hơi hèn. Không nói Sở Cuồng bây giờ muốn đến là đến, thích đi là đi, như trước kia nàng và Sở Cuồng đồng hành, lúc nào cũng là nàng quấn lấy Sở Cuồng, số lần Sở Cuồng thật sự đáp lại ít đến mức có thể coi như không có. Nhưng... Ai bảo nàng thích hắn chết mê chết mệt, biết làm thế nào khác được?
Buổi tối, Nhẫm Cửu tắm xong chuẩn bị đi ngủ. Tiểu Ái cung kính chào nàng, còn chưa vòng qua bình phong, đột nhiên lại nghe thấy Nhẫm Cửu bên trong lên tiếng hỏi với giọng rụt rè: “Này... Ngươi biết Sở Cuồng đang làm gì không...”
Tiểu Ái sáng mắt lên: “Để thuộc hạ kết nối với thiết bị truyền tin chuyên dụng cho phu nhân.”
Nhẫm Cửu còn chưa kịp lên tiếng từ chối, trong nhà đột nhiên lóe sáng, một hình người ba chiều lập tức xuất hiện bên giường nàng. Không chỉ Nhẫm Cửu mà cả Sở Cuồng vừa xuất hiện trong hình chiếu cũng kinh ngạc.
Sở Cuồng và Nhẫm Cửu đều ở trong bóng tối, khác nhau ở chỗ Nhẫm Cửu đã đắp chăn chuẩn bị ngủ, còn Sở Cuồng vẫn mặc quân phục đứng trên hành lang rộng rãi vắng vẻ, dường như đang chuẩn bị đi đâu đó. Cuộc gặp gỡ bất ngờ khiến hai người đều hơi lúng túng, nhưng cuối cùng người điều chỉnh được cảm xúc trước vẫn là Sở Cuồng. Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu, hỏi nàng: “Có chuyện gì thế?”, tự nhiên như thể đang thảo luận với nàng bữa tối nên ăn gì.
Nhẫm Cửu ngơ ngẩn nhìn Sở Cuồng chằm chằm một hồi lâu, sau đó đảo mắt: “Em... Em tìm anh tính sổ!”
Lời này khiến Tiểu Ái thất kinh. Cô nàng người máy vội vã dùng tay ra dấu với Nhẫm Cửu, đại ý là trách nàng sao lại nói như vậy với chỉ huy. Có vẻ Tiểu Ái rất sợ Sở Cuồng sẽ nổi giận...
Lúc này hai mắt Nhẫm Cửu đâu còn rảnh rỗi để ý đến những thứ khác, chỉ nhìn chăm chăm vào hình ảnh của Sở Cuồng, nói: “Đám binh lính anh để lại ngày nào cũng đào hố đào hang trên núi Chi Lương của em, ồn ào ầm ĩ làm các loài vật trên núi hoảng sợ chạy hết, mấy ngày nay em và Đại Bạch phải tốn công tốn sức lắm mới săn được con mồi. Còn nữa, bọn họ đào bới quá mức táng tận lương tâm, đào hết cả mộ tổ của những người sống trong sơn trại trước đây, làm thế sẽ bị sét đánh đấy! Em nói mà bọn họ không chịu nghe gì cả, anh phải quản bọn họ đi, bắt bọn họ lấp lại như cũ!”
Nghe thấy Nhẫm Cửu trách móc liến thoắng không ngừng, Sở Cuồng trầm mặc một lát, ánh mắt rất ít khi có tình cảm lúc này cũng trở nên ngỡ ngàng. Rất lâu sau hắn mới khẽ thở dài, dường như có chút thất vọng, nhưng chỉ chớp mắt sau đã trở lại kiên định như trước: “Được, anh sẽ bảo bọn họ lấp lại.”
Nghe thấy lời này, Tiểu Ái lại nhìn Sở Cuồng với ánh mắt còn kinh ngạc hơn vừa rồi, thậm chí không nhịn được nói xen vào: “Chỉ huy... Đã đào sâu xuống mười lăm trượng, lấp lại sợ là...”
“Chỉ để lại đường hầm chính, còn lại không được đào tiếp trước khi ta quay về. Tất cả những nơi trước đây có mộ đều phải lấp lại.”
Tiểu Ái gật đầu tuân lệnh.
Sau đó trong phòng lại chìm vào yên lặng. Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu, nói: “Còn gì nữa không?”
Nhẫm Cửu lắc đầu.
Sở Cuồng yên lặng một hồi lâu, không nói lời nào nhưng cũng không ngắt kết nối, đến tận lúc một giọng nói éo éo bên ngoài vang lên: “Đại nhân, hoàng thượng đang giục.” Lúc này Nhẫm Cửu mới bừng tỉnh, thảo nào bức tường bên cạnh Sở Cuồng lại có ánh đèn đỏ rực như vậy, thì ra là đang ở hoàng cung. Sao muộn thế này Sở Cuồng vẫn còn đi gặp Tiêu Phi? Chắc là có việc quan trọng cần bàn bạc.
Nhẫm Cửu vội nói: “Em buồn ngủ rồi, tạm thời thế đã.”