Nhẫm Cửu nói: “Trước kia em có nằm mơ cũng không ngờ có ngày sẽ được gặp anh.”
Phó Thanh Mộ đang ngủ ngon trên miệng hố, chợt thấy bắp đùi bị đá một cái. Hắn dụi mắt ngồi dậy: “Về rồi à? Bên dưới thế nào...” Còn chưa nói xong đã nhìn thấy trên người Sở Cuồng và Nhẫm Cửu toàn là máu, hắn liền ngớ ra: “Trời ạ, hai người sao vậy? Chém gϊếŧ lẫn nhau ở dưới đó à?”
Sở Cuồng không có thời gian giải thích cho hắn, vội vã xoay người đi về phía thôn Trường Lật: “Đi tìm thảo dược.”
Phó Thanh Mộ vội vàng đuổi theo hắn, hết nhìn mặt Sở Cuồng lại nhìn Nhẫm Cửu đang gục đầu vào cổ hắn. Thấy mái tóc trắng như tuyết của Nhẫm Cửu, Phó Thanh Mộ không khỏi ngạc nhiên: “Sao lại thế? Hôm qua uống thuốc vào đã khỏi rồi, sao tự nhiên lại như vậy...”
Đúng thế! Nhẫm Cửu đang yên lành, chính hắn đã nhất quyết đòi xuống! Sở Cuồng cắn răng, càng thêm yên lặng. Đến tận lúc cho Nhẫm Cửu nuốt thảo dược, thấy mái tóc Nhẫm Cửu từ từ biến thành màu đen, hắn mới khẽ thở phào.
Nhưng khi trong lòng nhẹ nhõm thì cơ thể hắn lại dường như không chịu đựng được nữa. Sở Cuồng đột nhiên lảo đảo rồi ngã bệt xuống khu đất mọc đầy thảo dược, tiếng kêu của Phó Thanh Mộ vẫn còn kịp lọt vào tai: “Sở huynh đừng ngất! Huynh cũng ngất xỉu ra đấy thì một mình ta làm sao khiêng hai người về được?”
Thì cầm chân kéo về! Sở Cuồng thầm nghĩ, có thêm mấy vết thương ngoài da cũng đâu vấn đề gì? Hệ thống phục vụ trong tai nói với hắn cơ thể đã kích hoạt trạng thái tự động điều chỉnh. Hắn không biết giấc ngủ này sẽ kéo dài bao lâu. Trong thời điểm mấu chốt hiện nay, hắn thực sự không muốn lãng phí một chút thời gian nào cho việc ngủ, mặc dù hắn biết việc này là cần thiết.
Trước khi ý thức biến mất, ý nghĩ duy nhất của hắn là nhất định phải tỉnh lại trước Nhẫm Cửu, nếu không Nhẫm Cửu sẽ rất lo lắng và tự trách mình...
Sở Cuồng tỉnh lại lúc nửa đêm. Trên chiếc bàn gỗ mục nát có một ngọn đèn leo lét, ánh đèn u ám in bóng Nhẫm Cửu lên tường. Bóng Nhẫm Cửu nhẹ nhàng rung động giống như bờ môi run rẩy của nàng bên cổ hắn hôm đó. Nhẫm Cửu nằm sấp trên bàn, trong tay nắm chiếc áo ngoài màu đen của hắn.
Sở Cuồng bước xuống giường đi tới bên cạnh Nhẫm Cửu. Hắn nhìn kĩ chiếc áo trong tay Nhẫm Cửu, phát hiện Nhẫm Cửu định dùng kim chỉ vá áo cho hắn. Vì nàng xé rách nên nàng muốn vá lại sao? Sở Cuồng thấy trong lòng ấm áp, nhưng ngay tiếp theo lại thở dài. Sao Nhẫm Cửu không nghĩ ngay cả tên nhọn cũng không bắn thủng được áo hắn, kim... Làm sao có thể đâm xuyên được?
Nhìn mấy chiếc kim cong queo trên bàn, Sở Cuồng cảm thấy hơi buồn cười. Hắn có thể tưởng tượng được cảnh Nhẫm Cửu cáu kỉnh và ngốc nghếch chiến đấu với những chiếc kim ở đây... Hắn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc áo từ tay Nhẫm Cửu, nhưng vừa mới kéo khẽ thì Nhẫm Cửu đột nhiên tỉnh lại, vô thức ôm chiếc áo của hắn vào lòng, sau đó mới ngước mắt lên nhìn hắn.
“Của tôi!” Nhẫm Cửu nói với giọng cảnh giác. Ánh sáng từ ngọn đèn rất yếu nhưng Sở Cuồng vẫn có thể nhìn rõ mắt Nhẫm Cửu bây giờ là màu đỏ, không phải màu đen láy có thể phản chiếu bóng mình như bình thường.
Sở Cuồng khựng lại: “Nhẫm Cửu?”
Nhẫm Cửu ngẩn ra một hồi lâu rồi mới quay sang nhìn chiếc giường gần đó, tiếp theo lại suy nghĩ một hồi. “Sở Cuồng à?” Dường như Nhẫm Cửu phải dựa vào chi tiết khác để ghi nhớ: “Sở Cuồng nằm trên giường, bây giờ trên giường không có người, cho nên anh là Sở Cuồng, đúng không?”
Cổ họng Sở Cuồng nghẹn đắng. Hắn biết bây giờ mặc dù có thảo dược áp chế, nhưng sau khi biến thành người đồng hóa một lần nữa, tình hình của Nhẫm Cửu quả nhiên đã trở nên xấu hơn. Nếu như có thiết bị để nghiên cứu thảo dược thì tốt. Nếu như có thể chiết xuất ra nguyên tố làm cho Nhẫm Cửu tỉnh táo từ thảo dược để tiếp tục phối chế, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn bây giờ. Trong lòng Sở Cuồng có vô số “nếu như”, nhưng lúc này tất cả đều không thể nào thực hiện. Hắn đành ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhẫm Cửu, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh là Sở Cuồng.”
Nghe hắn nói vậy, Nhẫm Cửu mới ngượng ngùng gãi đầu, đưa chiếc áo trong tay cho hắn: “Em muốn vá áo cho anh nhưng không làm được.”
Sở Cuồng cầm lấy chiếc áo. Bộ quân phục này có lẽ là bộ rách nát nhất trong cuộc đời binh nghiệp của hắn. Nhưng Sở Cuồng cho rằng, dù sau này có ngày hắn trở lại hạm đội Bình Minh, có những bộ quân phục mới với tính năng mạnh hơn, bộ áo cũ này hắn cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ.
Nhẫm Cửu vẫn cầm một góc áo, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Xin lỗi anh, hình như em không làm được việc gì cả.”
“Nhẫm Cửu!”, Sở Cuồng gọi tên nàng rồi lại im lặng rất lâu, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đỏ tươi của nàng, nói khẽ: “Em đã làm rất tốt rồi.”
Hắn không biết cơ thể bị dược chất khống chế sẽ như thế nào, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy sự đau khổ của Nhẫm Cửu. Hắn hiểu tính tình Nhẫm Cửu, cho nên hắn biết rõ khi cô gái ương ngạnh này yêu cầu hắn nhốt nàng lại trong căn cứ dưới đất thì trong lòng nàng vùng vẫy tuyệt vọng như thế nào. Nhưng bất kể đau khổ ra sao, nàng vẫn cố gắng chịu đựng, chịu đựng vì một lời hứa mà chính hắn cũng không biết có thể thực hiện hay không.
Một Nhẫm Cửu kiên cường như vậy làm sao có thể nói là không làm được việc gì? Nàng đã làm cho hắn chấn động.
Nhẫm Cửu ngơ ngác nhìn Sở Cuồng rất lâu, sau đó chậm rãi nheo mắt cười: “Sở Cuồng, hình như anh càng ngày càng dịu dàng với em đấy.” Nàng hỏi, giọng nói bình tĩnh mang một chút e dè khó có thể phát hiện: “Có phải anh thích em rồi không?” Ngón tay vô thức co lại để lộ sự căng thẳng trong lòng mà nàng muốn che giấu.
Sở Cuồng yên lặng nhìn Nhẫm Cửu rất lâu: “Anh không biết.” Đáp án của hắn giống như những gì Nhẫm Cửu đã đoán trước, nhưng ánh mắt nàng vẫn khẽ cụp xuống, vẻ thất vọng như một mũi kiếm đâm vào lòng Sở Cuồng.
“Vậy lúc anh nói sẽ gả cho em cũng chỉ là để dỗ dành em à?” Nhẫm Cửu hơi tức giận cào lên bàn để lại ba vết ngón tay trên mặt bàn. Dường như bị những móng tay sắc bén của chính mình làm hoảng sợ, Nhẫm Cửu vội vàng rụt tay lại, hơi tủi thân giấu hai tay vào lòng như không muốn cho người khác nhìn thấy. Một hành động rất trẻ con lại khiến Sở Cuồng thương xót.
Sở Cuồng không nói câu nào, cầm tay Nhẫm Cửu đè lên bàn, sau đó lục lọi rất lâu trong chiếc áo rách nát, lấy ra một thứ giống như chiếc kéo, lưỡi kéo có ánh đỏ ẩn hiện. Hắn không giải thích gì, chỉ cầm từng ngón tay Nhẫm Cửu lên giúp nàng cắt móng tay.
Nhẫm Cửu cũng không cử động, để mặc hắn cắt mất “vũ khí” của mình.
“Nhẫm Cửu!” Đang cắt dở móng tay trên một bàn tay, Sở Cuồng bỗng nhiên mở miệng, giọng nói không khác bình thường nhưng từng chữ từng câu đều có vẻ được cân nhắc kĩ càng: “Anh không biết thế nào là thích. Bởi vì khi thấy em buồn, từ có thể định nghĩa được tâm tình của anh là thương. Khi thấy em cười, từ có thể định nghĩa được tâm tình của anh là vui vẻ. Thấy em đau khổ, anh nguyện được đau khổ thay em. Thấy em thất vọng, anh muốn cho em những gì em muốn.”
Cắt xong cả mười ngón tay, Sở Cuồng nhìn vào mắt Nhẫm Cửu, chậm rãi nói: “Anh không biết thế nào là thích. Nhưng nếu em hỏi anh, anh coi em là người thế nào, nếu em nhất định muốn anh đưa ra một định nghĩa tuyệt đối thì anh có thể nói với em, em là người duy nhất anh muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại của mình.”
Nhẫm Cửu ngơ ngẩn nhìn Sở Cuồng, dường như không rõ vì sao một câu hỏi của mình có thể đổi lại được một tràng dài thao thao bất tuyệt của Sở Cuồng như thế, dường như càng không rõ vì sao Sở Cuồng lại đột nhiên nói ra những lời này.
Nhẫm Cửu chớp chớp mắt, đột nhiên đưa tay sờ trán Sở Cuồng: “Anh bị ốm à? Thân thể không khỏe? Sắp chết? Hay là bị em đánh ngớ ngẩn rồi?”
Những lời nghiêm túc như vậy lại đổi lấy phản ứng này của Nhẫm Cửu, Sở Cuồng nhất thời không thể nói được gì. Nhưng chỉ một lát sau hắn lại nắm tay Nhẫm Cửu, nghiêm nghị nhìn nàng: “Nhẫm Cửu, anh muốn cho em biết, anh nói muốn cưới em không phải để dỗ dành em, không phải là lừa gạt em. Anh thật lòng thật dạ hy vọng như vậy.”
Nhẫm Cửu ngây ngốc một hồi lâu, ánh mắt biến ảo nhiều lần, bàn tay nắm tay Sở Cuồng nắm chặt rồi buông lỏng, buông lỏng lại nắm chặt, dường như không biết nên làm gì, cũng không biết phải nói gì. “Chẳng phải...”, Nhẫm Cửu muốn cười, nhưng đôi mắt vừa cong cong liền chảy ra mấy giọt nước mắt: “Chẳng phải đã nói là gả cho em chứ không phải cưới sao?” Sau một câu chất vấn lớn tiếng, nước mắt Nhẫm Cửu rơi xuống không ngừng như một chuỗi ngọc trai đứt dây, trông hết sức ấm ức.
Sở Cuồng lặng lẽ đưa tay lau nước mắt cho nàng. Nàng lại càng khóc càng không dừng lại được, dần dần trở nên nức nở.
“Em đúng là...”, Sở Cuồng than một tiếng, vòng tay ra sau gáy Nhẫm Cửu kéo đầu nàng về phía mình, môi khẽ chạm vào môi nàng, nhẹ nhàng mơn trớn rồi chuyển thành một nụ hôn thật sâu.
Vị mặn chát của nước mắt quyện lẫn vị đắng của thảo dược trong miệng Nhẫm Cửu, nhưng Sở Cuồng lại chỉ cảm thấy ngọt ngào. Vị ngọt làm tâm hồn hắn xao động, làm hắn chìm đắm không thể tự chủ, không thể thoát ra. Nếu còn tiếp tục, sợ rằng hắn sẽ không khống chế được mình... Lí trí nhắc nhở Sở Cuồng khiến hắn rời khỏi cánh môi ấm áp của Nhẫm Cửu trong sự lưu luyến tột cùng. Hơi thở dồn dập của Nhẫm Cửu phả vào mặt hắn, sự gần gũi mập mờ này còn khiến hắn khó kiềm chế hơn cả lúc môi chạm môi khi nãy. Hắn buộc phải lùi lại, đưa mắt nhìn đi nơi khác, hắng giọng một tiếng: “Bây giờ đừng cố tình gây sự nữa...”
Nhẫm Cửu ngơ ngác nhìn hắn: “Sở Cuồng, vừa rồi anh đối xử với em như một đứa trẻ con đòi kẹo à?”
Ánh mắt Sở Cuồng lướt nhanh qua gương mặt Nhẫm Cửu, ánh mắt đó quả thực như đang nói: “Chẳng lẽ vừa rồi không phải em muốn như vậy sao?”
Nhẫm Cửu yên lặng một lát: “Em thật sự muốn anh gả cho em. Tìm được người ở rể là kì vọng lớn nhất của cha mẹ em đối với em.” Nhẫm Cửu lầm bầm một câu, sau đó lại nhìn Sở Cuồng với ánh mắt sáng rực: “Có điều em cảm thấy kì vọng của cha mẹ cũng có thể thay đổi cho phù hợp. Vậy anh có thể cho em một chiếc kẹo nữa không?”
Sở Cuồng ngẩn ra, khẽ ho một tiếng. Nhưng không đợi hắn trả lời, Nhẫm Cửu đã kéo đầu hắn tới gần rồi cười: “Em là nữ thổ phỉ. Anh không cho kẹo thì em cướp.” Nói xong nàng ôm cổ Sở Cuồng, lao tới với thế sét đánh không kịp bịt tai, cắn chính xác vào chiếc kẹo ngọt ngào nhất của mình, sau đó không hề khách khí đá đổ ghế của mình rồi ngồi lên đùi Sở Cuồng. Nụ hôn sâu rối loạn mà nóng bỏng, giống hệt như tác phong ngang ngược mà ngốc nghếch của nàng thường ngày.
Đối với Sở Cuồng, nụ hôn chủ động của Nhẫm Cửu không khác gì đẩy thẳng hắn từ nơi đầu sóng ngọn gió xuống dưới vực sâu vô tận. “Nhẫm Cửu...”, hắn cố giữ tỉnh táo, nhưng lại quên hết mọi ngôn từ trong thế tấn công mạnh mẽ của Nhẫm Cửu. Phải từ chối, nhưng biết từ chối ra sao? Phải đẩy ra, nhưng biết đẩy ra thế nào? Hắn dùng một chút lí trí còn sót lại để mở miệng: “Bây giờ không phải lúc làm chuyện này...”
Nhưng ngay sau đó Nhẫm Cửu đã lấp kín miệng hắn. “Sở Cuồng”, tiếng Nhẫm Cửu thì thào bên tai: “Trước kia em có nằm mơ cũng không ngờ có ngày sẽ được gặp anh.” Nụ hôn của nàng từ môi hắn chạy tới tai rồi từ từ đi xuống cổ, vết thương bị Nhẫm Cửu cắn đã liền lại sau khi Sở Cuồng nghỉ ngơi, nhưng Nhẫm Cửu vẫn không ngừng dùng bờ môi ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn khiến Sở Cuồng run lên từng đợt.
“Em có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ yêu một người như vậy...”