Quyển 1 - Chương 4

Nhẫm Cửu xưa nay bị cự tuyệt đã quen, bởi vậy cho dù Sở Cuồng dùng một giọng điệu không chừa đường xoay chuyển, Nhẫm Cửu cũng không cảm thấy tổn thương lắm, ngược lại còn mặt dày sáp tới phía trước nói.

“Chàng đừng vội cự tuyệt như vậy chứ, ta biết đột nhiên bắt chàng ở rể chàng nhất định sẽ kháng cự, nhưng chuyện gì cũng đều có thể thử mà, dù sao bây giờ vết thương của chàng cũng chưa khỏi, muốn đến quan phủ cướp máy bay gì đó cũng chưa phải lúc, thời gian chàng ở trong trại này coi như là thử làm tướng công của ta đi, ở chung với ta nằm chung với ta, nếu mùi vị thật sự không ra làm sao, đến lúc đó chúng ta có thể thương lượng đường khác mà.”

“Ý cô là muốn tôi và thỏa thuận một quan hệ hiệp ước nhất định sao.” Sở Cuồng suy nghĩ một hồi, “Đích thực là có quan hệ hiệp ước nhất định với cô cũng tiện cho tôi hoạt động ở đây. Đề nghị của cô cũng được lắm, nhưng quan hệ cô nói không rõ ràng, đôi bên không thể nào xác nhận quyền lợi và nghĩa vụ của nhau, chuyện này cần bàn kĩ.”

“Ầy… Có phải chàng hiểu lầm gì rồi không. Ta chỉ nói mấy ngày nay chàng muốn làm gì ta thì cứ làm, không có quyền lợi nghĩa vụ gì hết… Không cần bàn kĩ đâu, chàng cứ làm đi, tùy tiện làm đi!” Nhẫm Cửu gần như muốn đưa tay ra tóm hắn lại.

Sở Cuồng lập tức đứng dậy, sờ cằm gật đầu: “Theo dự trù thì tôi và cô ít nhất phải ở chung hơn bảy mươi hai giờ, thời gian không ngắn, nếu có thể sớm xác định nguyên tắc chung sống thì đôi bên đều có lợi.” Hắn trầm tư một hồi, “Được, cứ quyết định vậy đi.”

“Định cái gì! Chàng quyết định cái gì vậy! Này!”

Sở Cuồng đưa mắt nhìn khắp trại, nghiêm túc nói: “Tổ chức lực lượng vũ trang ở sơn trại này quá mỏng, kỷ luật không nghiêm, mấy ngày tôi dưỡng thương ở đây tôi sẽ nâng cao lực chiến đấu tổng hợp của sơn trại các vị.”

Nhẫm Cửu như sắp khóc: “Tại sao lại kéo cả sơn trại vào, chẳng phải nói rõ là chuyện của hai chúng ta thôi sao? Chàng có nghiêm túc nghe ta nói không vậy!”

“Tôi đã từng huấn luyện ngắn hạn rất nhiều lần, yên tâm giao cho tôi đi.” Sở Cuồng vỗ vai Nhẫm Cửu, sau đó lại chùi vào y phục mình, “Cô là Trưởng quan hành chính cao nhất ở đây, mong cô tạm thời trao quyền huấn luyện cho tôi, thiết lập quan hệ thuê mướn giữa chúng ta, như vậy vừa tiện cho tôi hoạt động ở đây, vừa có thể giúp sơn trại cô nâng cao năng lực quân sự tổng hợp, đôi bên cùng có lợi.”

Nhẫm Cửu cảm thấy vô cùng bất lực, không nói được lời nào.

“Thời gian gấp rút, tôi phải lên kế hoạch huấn luyện ngày mai đã, tôi về phòng trước đây.”

“Khoan… Khoan đã…”

Nhẫm Cửu nhìn bóng Sở Cuồng xa dần, mãi đến khi hắn bước vào căn phòng Nhẫm Cửu sắp xếp cho hắn, sau đó đóng cửa lại, chặn đứng ánh mắt không cam của Nhẫm Cửu.

Lần đầu tiên dụ dỗ nam nhân, hoàn toàn thất bại…

Đêm đó, Nhẫm Cửu cắn nát mấy cây bút ngồi trong phòng khổ não trầm tư cả buổi, viết viết vẽ vẽ trên giấy, cuối cùng vò lại ném qua một bên, đập bàn gác chân lên ghế: “Phải cưỡng bức thôi!” Nàng đưa ra kết luận cuối cùng.

Nhưng bây giờ khó nhất là cưỡng bức kiểu gì đây, đối phương trông như một đóa hoa trắng nhỏ vừa bóp là nát, nhưng thật ra hoa có gai, khiến người ta không thể nào đặt miệng xuống được.

Hay là bỏ chút thuốc nhỉ… Mắt Nhẫm Cửu sáng lên, chơi liều lượng hai bình đi. Kế này được, Nhẫm Cửu vội viết trên giấy một chữ “Thuốc” thật to. Nàng lại suy nghĩ, sau này xong việc rồi nhất định không thể để đối phương nhìn ra là nàng gài hắn, nàng còn phải bày ra bộ dạng yếu đuối sống không bằng chết để đối phương áy náy, kích phát cảm giác trách nhiệm của đối phương mới được, vậy là nàng lại đặt bút viết một chữ “Vờ”* thật to.

*Giả vờ

Không dễ dàng gì mới khiến đối phương lấy mình, khó tránh sau khi thành thân hắn không có tình ý với mình, cổ nhân có câu Từ từ rồi cũng nhừ, Nhẫm Cửu lại nghiêm túc viết xuống hai chữ “Giày vò”. Xong rồi, cuối cùng hai người trải qua trăm cay ngàn đắng kiên định tấm chân tình dành cho nhau, đứng trên vách núi cầm tay nhìn nhau rơi lệ, lập lời thề non hẹn biển, chung sống hết quãng đời còn lại…

Nhẫm Cửu kích động đập bàn cảm khái: “Tuồng hay!”

Tiếng hét lớn này khiến Đại Hoàng bên ngoài ăng ẳng kêu mấy tiếng, sau khi tiếng Đại Hoàng lắng xuống, đêm tối càng trở nên tĩnh mịch.

Nhẫm Cửu nhếch môi, lấy nghiêng mực chặn tờ giấy lại, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ.

Hôm sau, Nhẫm Cửu vẫn đang nằm mơ, trong mơ thanh âm hỗn tạp, hình như cuối cùng nàng cũng thành thân, pháo nổ đì đoàng, nàng cưỡi trên ngựa mặc hỉ bào đỏ, vẻ mặt đắc ý đón tướng công…

“Binh” một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra, “Cửu gia! Nam nhân cô cướp về hắn điên rồi!”

“Hắn dám điên sao!” Nhẫm Cửu bật dậy từ trên giường. Đầu tóc hỗn loạn, mặt mũi bóng loáng, giọng vẫn còn khàn khàn, nhưng ánh mắt đã sáng lên, nàng trừng thổ phỉ Giáp, “Làm sao vậy?”

“Nam nhân cô mang về đeo một cái mặt nạ kỳ quái đòi gϊếŧ Đại Bạch và Đại Hoàng, bọn ta có cản cũng không nổi, vật trong tay hắn không biết là thứ gì cứ bùm bùm bùm bắn ra ánh sáng màu lam, đánh vỡ rất nhiều đồ đạc rồi!”

Nhẫm Cửu chùi vết dầu trên mặt, mang giày khoác áo: “Ta đi xem thử.”

Vừa ra khỏi cửa, trong sơn trại phải nói là chó sủa gà kêu, Đại Hoàng và Đại Bạch chạy nhanh, không biết đã trốn đi từ đời nào, gà vịt những người khác nuôi chạy nhảy tứ tung, người khắp trại vội vã lùa gà vịt nhà mình về ổ, còn có mấy con heo mập không chạy nổi, chỉ biết kêu eng ét.

Sở Cuồng mặc một bộ y phục không biết làm từ chất liệu gì, đeo một cái mặt nạ giống như cái nón, bọc lấy cả đầu mình, trong tay hắn cầm vũ khí đen ngòm hôm qua, nhắm vào một con heo chuẩn bị bắn chết nó. Chủ nhân của con heo hoảng hốt, kéo heo nhà mình chạy vòng vòng, khổ nỗi con heo lười kia đi quá chậm, chuẩn bị rơi vào kết cuộc tan thành tro bụi, bỗng cánh tay đang đưa lên của Sở Cuồng bị ôm lại, Sở Cuồng cau mày, vô thức buông tay, tránh tiếp xúc với người đến.

“Làm gì vậy?”

“Câu này ta hỏi mới đúng.” Nhẫm Cửu lớn tiếng chỉ trích, “Chàng muốn dỡ trại của ta sao!”

Mặt nạ của Sở Cuồng trong suốt, Nhẫm Cửu có thể nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn, chỉ thấy hắn cau mày, dường như hơi bực bội giải thích: “Sinh vật phi nhân hình đều mang nhiều bệnh khuẩn chết người, quá nguy hiểm rồi, theo lý phải tiêu hủy. Đây là luật của Liên minh. Từ nay trở đi tôi phải nâng cao năng lực quân sự tổng hợp của cô, không huấn luyện ở nơi có uy hϊếp chết người là một thường thức sinh tồn, xin tránh ra, đừng cản trở công tác dọn dẹp.”

“Nghe không hiểu.” Nhẫm Cửu không khách sáo chen vào trong lúc hắn đang lải nhải, “Súc sinh trong trại không phải chàng muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đâu.” Nàng gõ gõ vào mũ giáp trên đầu hắn, “Tháo thứ này ra đi, chúng ta thương lượng chuyện khác.”

Sở Cuồng càng nhíu chặt mày: “Vô tri chính là sát thủ, các người sớm muộn cũng bị những sinh vật phi nhân hình này hại thôi.”

“À, vậy sao.” Nhẫm Cửu lùi về phía sau vài bước, vung tay ra sau, “Chàng xem thử có ai bị thú nuôi hại không?”

Người trong tại đều bảo vệ thú nuôi của mình, ánh mắt vừa đề phòng vừa sợ hãi nhìn Sở Cuồng.

Sở Cuồng tiếp xúc với ánh mắt họ, khẽ ngẩn người ra, trong đầu bất giác xoẹt qua vài cảnh tượng hỗn loạn, dưới ánh sáng còn nóng hơn thế này gấp trăm lần, hắn toàn thân đầy máu đứng đó, có rất nhiều người bao vây bên ngoài mười mét, họ xầm xì to nhỏ, ánh mắt họ lạnh lẽo, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn… Nhiều người như vậy nhưng không ai đứng về phía hắn, hắn cô lập bơ vơ…

“Nhìn rõ chưa, mọi người đều bình thường mà.” Mặt Nhẫm Cửu sáp lại gần hắn, che mất ánh mắt những người sau lưng, nàng vừa gõ vào mặt nạ của Sở Cuồng vừa lẩm bẩm, “Làm gì có nhiều nguy hiểm vậy chứ, nếu những súc sinh này có thể hại người thì ta đã chết cả trăm lần rồi, bọn chúng đã sợ hãi vậy rồi, nhân từ với chúng chút đi. Với lại… rốt cuộc chàng đeo cái mặt nạ này bằng cách nào vậy?”

Sở Cuồng đưa tay ấn một cái nút nối giữa nón và y phục, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, vừa hay Nhẫm Cửu đang dùng lực, cái nón “bụp” một tiếng bị nàng gỡ ra.

Hít được mùi của sinh vật rõ ràng trong không khí khiến Sở Cuồng không quen, hắn nhíu mày dặn dò Nhẫm Cửu: “Cho nhân viên vũ trang đến tập họp ở chỗ rộng rãi đi, hôm nay phải tuyên bố với họ hiệp ước của chúng ta và những huấn luyện họ phải hoàn thành trong tương lai.”

“Ta đến là để thương lượng với chàng chuyện này đó.” Nhẫm Cửu ôm cái nón của hắn không buông tay, đội lên đầu tóc hỗn loạn của mình, sáng mắt lên nhìn hắn, “Chàng xem, bây giờ mục đích của chàng là tìm lại cái trứng kia phải không.” Sở Cuồng lắng nghe nàng nói, “Chàng huấn luyện người trong sơn trại của ta vì để có lý do ở lại đây, để chàng tiện hành động đúng không?”

Sở Cuồng phủ quyết: “Không, cũng coi như tôi cảm tạ các người cho tôi ở đây dưỡng thương. Không phải tôi tự khen, nhưng trải qua huấn luyện bài bản của tôi, năng lực quân sự của các người ít nhất cũng cao hơn năm lần.”

Nhận được đáp án như vậy, Nhẫm Cửu ngẩn ra, sau đó nàng gật đầu, học theo giọng điệu của hắn để thương lượng với hắn: “Được rồi, vậy bây giờ chúng ta tìm cách vừa có lợi cho việc chàng tìm trứng, lại vừa có lợi cho hành động của chàng, còn có lợi cho việc chàng báo ơn nữa, chàng thấy thế nào?”

Sở Cuồng quay người đứng thẳng, nghiêm túc nhìn nàng, hiển nhiên là đã bị Nhẫm Cửu khơi gợi hứng thú: “Nói ra nghe thử.”

Nhẫm Cửu lấy ngón tay chỉ vào mình: “Ta nè, chàng huấn luyện ta là được rồi!” Nàng chìa mấy ngón tay ra đếm, “Chàng xem, chàng huấn luyện ta, giúp ta thân thể cường tráng, là báo ơn, cũng là thiết lập quan hệ ước gì đó, có lợi cho hành động của chàng, quan trọng nhất là, không phải chàng muốn ta lúc nào cũng ở bên cạnh chàng sao, đến lúc đó chúng ta huấn luyện để ăn ý với nhau, lúc chàng tìm trứng chẳng phải tiện hơn nhiều sao?”

Ngoài ra, cũng không cần quấy nhiễu cuộc sống của những người khác trong trại nữa, càng tiện cho ta cưỡng bức ngươi. Nhất tiễn ngũ điêu! Còn chuyện gì tốt hơn nữa sao!

Đương nhiên hai câu sau Nhẫm Cửu đã nhai nát trong bụng.

Sở Cuồng khẽ trầm ngâm rồi gật đầu: “Được.” Có quyết sách rồi, năng lực chấp hành của Sở Cuồng đương nhiên không cần nói, hắn lập tức dặn dò, “Chờ tôi thay quần áo xong, cô hãy tìm một chỗ vắng vẻ, chúng ta cùng tới đó. Hôm nay bắt đầu huấn luyện. Nhưng cô chắc là không cần nâng cao hệ thống công thủ của trại nhà cô…”

“Không cần không cần, ta theo chàng đi thay y phục trước đã!” Nhẫm Cửu sáng mắt kéo cánh tay Sở Cuồng, nhưng lại một lần nữa bị đối phương hoàn toàn tránh né: “Không cần theo, cô tự thu xếp trước đi.” Nói xong Sở Cuồng về phòng, đóng cửa, chặn lại ánh mắt lấp lánh của Nhẫm Cửu.

“Thổ phỉ Giáp! Nhẫm Cửu dài giọng hét lên, “Mau xuống núi mua công cụ giúp ta! Cửu gia nóng lòng rồi!”

_________________