Chương 4: Về Nhà

Những ngày tiếp theo, Cửu gia không ngủ với Cẩm Sắc, nhưng anh vẫn mua nhiều loại thuốc mỡ cho cậu bôi. Cũng yêu cầu Cẩm Sắc ở lại bệnh viện với cha mẹ vào ban ngày, tối đến hãy trở về biệt thự. Khi Cửu gia tan sở về nhà, vừa mở cửa đã được Cẩm Sắc chào đón.

"Diệp thiếu gia"

Cậu quỳ xuống thay giày cho anh, nghe thấy xưng hô này, Cửu gia cau mày, sao lại xem anh thành một tên công tử bột mà gọi chứ? Cửu gia đi thẳng đến ghế sô pha, Cẩm Sắc tháo cà vạt và đồng hồ cho anh rồi cũng ngồi xuống ghế sô pha.

"Đổi xưng hô đi."

"Vâng ông chủ Diệp" Cẩm Sắc mím môi nhìn Cửu gia, không biết nên gọi Cửu gia là gì: "Người bên ngoài hay gọi tôi là Cửu gia. Hiện tại cậu đi theo tôi, cứ gọi tôi là Cửu ca." Cửu gia hút một điếu xì gà, nhìn xem Cẩm Sắc, quả nhiên là người này rất ưa nhìn, rất hợp với tâm ý anh: “Là, Cửu ca sao, nói vậy ở nhà ông chủ đứng hàng thứ chín sao?”

“Tôi đứng hàng thứ ba.”

Tên húy có một chữ “Cửu”, tuy nhiên tên húy không phải ai cũng có thể gọi, cho nên mọi người đều gọi tôi là Cửu gia.”

“Vâng, Cẩm Sắc đã biết.”

“Vết thương ở phía sau đã lành chưa?

"Đã tốt hơn rồi."

"Tối nay tắm rửa sạch đi"

"Vâng, Cẩm Sắc đã biết"

Thấy Cửu gia không có phân phó nào khác, Cẩm Sắc đi nấu cơm, nhưng cậu vẫn rất khẩn trương, những ngày này cậu chỉ phục vụ bằng miệng, cũng không biết người đàn ông này thích chơi kiểu gì, cậu tự hỏi liệu anh có tàn nhẫn hơn cả Triệu thiếu gia và những người khác không và nỗi sợ hãi này cũng kéo dài đến trước khi đi ngủ. Sau khi cơm nước xong, Cẩm Sắc thu dọn tốt phòng bếp, rồi đi tắm rửa sạch sẽ, cũng mở rộng hậu huyệt, sau đó chuẩn bị roi da và dây thừng, ngoan ngoãn quỳ xuống giường chờ Cửu gia đi vào. Đến khi Cửu gia tiến vào phòng thì nhìn thấy một thân thể trắng nõn, anh bế Cẩm Sắc nằm xuống giường. Đắp chăn cho cậu rồi đi thẳng vào phòng tắm. Quá trình cũng giống như đêm hôm đó, sau khi tắm ra, anh ra hiệu cho Cẩm Sắc nằm quỳ xuống, bôi chất nhờn rồi từ từ đẩy vào trong. Quả thực rất chặt, nhưng anh có thể cảm giác được Cẩm Sắc đang nỗ lực thả lỏng, cũng không có kẹp đau anh. Cẩm Sắc khẩn trương, điều chỉnh hô hấp, Cửu gia tiến vào quá đột ngột, cậu chưa kịp chuẩn bị tốt. Bình thường, khách lui tới đều sẽ muốn chơi bằng roi trước, nên khi cậu đang chuẩn bị tinh thần nhận roi thì Cửu gia lại đi vào, Cẩm Sắc không dám kẹp chặt, chỉ có thể tận lực thả lỏng, phối hợp với động tác của Cửu gia. Cửu gia cũng đã lâu chưa có làʍ t̠ìиɦ, mấy ngày nay đều là Cẩm Sắc dùng miệng giúp anh xuất ra, nên chung quy cảm giác vẫn có chút khác biệt. Cửu gia làm một lần, sau đó anh bế Cẩm Sắc đi rửa sạch. Chân Cẩm Sắc mềm nhũn, nhưng cũng không cảm thấy đau. Cửu gia thực ôn nhu, không hề làm đau cậu.

Sau khi tắm rửa xong, Cửu gia ngồi ở đầu giường lấy ra một điếu xì gà, Cẩm Sắc nhanh chóng châm lửa cho Cửu gia, Cửu gia rất hài lòng, bạn giường vẫn là phải như tri kỷ thì mới tốt.

"Có đau không?" Cửu gia không đầu không đuôi hỏi, nhưng Cẩm Sắc hiểu được. “Không đau.”

“Được rồi, đi ngủ.” Cửu gia dập thuốc, tắt đèn đầu giường, nằm xuống ngay sau đó liền ngủ. Nhưng Cẩm Sắc nằm ở nửa giường bên kia thật sự không thể ngủ được, cảm giác lần này khác hẳn lần trước. Cửu gia thực ôn nhu, không có làm cậu đau, đối xử với cậu cũng tốt, đã vậy khi xong việc, thậm chí còn hỏi cậu có đau không. Giọng điệu giống như một người anh trai. Cẩm Sắc vô thức rơi nước mắt, đi theo Cửu gia cậu cảm thấy thật tốt, ông trời đã ưu ái cho cậu, Cẩm Sắc thấy rất mãn nguyện, nghĩ nghĩ một chút rồi ngủ thϊếp đi. Buổi sáng, cậu bị Cửu gia sờ đến tỉnh, sờ đến mức cậu cũng sinh ra cảm giác.