Chương 2: Cậu bao nhiêu tuổi

"Anh Diệp, nếu anh thích thì có thể chơi với nó."

"Lại đây, lấy phòng cho Cửu gia, tắm rửa cho Cẩm Sắt rồi gửi qua." Sau đó, Triệu thiếu gia đưa Cẩm Sắt đến phòng Cửu gia.

Cửu gia phái người đưa Cẩm Sắt đi, khi rời khỏi thành phố. Anh cũng đưa cậu trở lại thành phố nơi nhà họ Diệp ở, giam giữ cậu trong một biệt thự do họ Diệp đứng tên hơn mười năm...

Cửu gia cùng Triệu thiếu gia uống rượu hồi lâu mới đi lên phòng riêng trên lầu, vừa mở cửa đã thấy người phục vụ ngồi ở đầu giường co rúm nhìn anh, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, thậm chí còn hơn nỗi sợ hãi đối với Triệu thiếu gia, giống như càng sợ hãi những điều chưa biết. Cẩm Sắc nhìn thấy Cửu gia đi vào, vội vàng thận trọng đứng bên giường, cúi đầu, nhắm mắt lại tỏ vẻ cung kính. Cửu gia ngồi trên giường đánh giá thiếu niên trước mặt, hai ngày qua đã không nhìn rõ cẩn thận, lúc này khi nhìn gần mới thấy khuôn mặt cậu rất đẹp, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, Cửu gia châm một điếu xì gà, đánh giá Cẩm Sắc từ trên xuống dưới, Cẩm Sắc cảm nhận được ánh mắt của Cửu gia, thận trọng nắm lấy quần của cậu, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh vì sợ hãi: “Ngài, ngài muốn chơi thế nào?” “Cậu bao nhiêu tuổi?” Cẩm Sắc ngước mắt liếc nhìn Cửu gia, khách làng chơi rất ít khi hỏi tuổi tác, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Tôi mười tám tuổi.”

Cửu gia ậm ừ đứng dậy: “Tắm sạch chưa?” “Rồi ạ.” Cẩm Sắc gật đầu, sau đó chuẩn bị cởϊ qυầи áo.

"Vậy tôi đi tắm đã." Cửu gia nói xong thì đi thẳng vào phòng tắm. Về phương diện này anh không mấy để tâm chuyện sạch sẽ, cũng không để bụng việc người mình chơi còn nguyên vẹn không. Trong thế giới của anh, chỉ quan tâm đến việc có thể àm tình hoặc không thể làʍ t̠ìиɦ, chứ không có chú trọng nhiều. Nên khi Cẩm Sắc nhìn thấy Cửu gia bước vào phòng tắm, cậu nhanh chóng lau mồ hôi lạnh trên trán. Cậu cảm thấy vị thiếu gia này nhìn có khí chất nhất và mạnh mẽ hơn Triệu thiếu gia và Lưu thiếu gia, nếu chọc giận anh, kết cục chắc chắn sẽ càng tồi tệ hơn. Cẩm Sắc ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo, nằm xuống chăn, lặng lẽ duỗi ngón tay dưới chăn để kí©h thí©ɧ bản thân mở rộng hơn. Kinh nghiệm mách bảo cậu tốt nhất nên mở rộng trước để tránh sau này phải chịu đau đớn nhiều hơn. Khi Cửu gia bước ra, anh thấy Cẩm Sắc đang ngoan ngoãn nằm trên giường.

Cửu gia không có khăn tắm nên lau khô người rồi bước ra ngoài. Cẩm Sắc nhìn thấy thân dưới to lớn của Cửu gia, sợ đến mức nuốt nước bọt. E là qua đêm nay, cậu phải dưỡng thương trong một tuần mất… “Được rồi, bò qua nằm xuống.” Cửu gia đứng bên giường ra hiệu cho Cẩm Sắc bò nằm xuống: “Vâng Cửu gia” Thì ra Cửu gia thích tư thế thâm nhập từ phía sau. Cẩm Sắc ngoan ngoãn quỳ xuống, định bụng muốn nói Cửu gia xin hãy nhẹ nhàng chút. Nhưng vị này vừa nhìn đã biết là người không dễ chọc, đã vậy người này đến đây cũng chỉ để tìm vui thôi, cậu là trai bao, sao cậu có thể có tư cách yêu cầu người khác phải dịu dàng với mình chứ. Cửu gia vén chăn lên và quỳ xuống phía sau Cẩm Sắc nhưng không cần Cửu gia phải đẩy chân Cẩm Sắc ra, cậu đã mở hai chân ra thật tốt, lúc Cửu gia định đi vào thì phát hiện trên người Cẩm Sắc không có chỗ nào tốt, cả người đầy vết thương, vết roi, vết bầm tím, vết bỏng, thậm chí có một số chỗ đã bầm tím lại.