Chương 23
Người mặc hoàng sam cũng có cảm giác suy sụp sâu sắc dùng ánh mắt âm lệ ác độc nhìn quét hai người, một câu nói ngoan độc phun ra từ kẽ răng: "Lão tử nhớ kĩ các ngươi, về sau chờ xem!" Vừa mới nói xong, thân ảnh của hắn liền mất đi bóng dáng ngay tại chỗ.
Không xong, Miên Miên từ tâm tình suy sụp vừa chạy ra nhất thời cảnh giác. Hiện tại người này vừa đi, tiêu điểm lại dừng ở trên người mình. Chết tiệt, vì sao đi nhanh như vậy? Hại cô ngay cả nhân cơ hội trốn đi cũng không có. Trong lòng Miên Miên vô cùng oán giận người mặc hoàng sam, cảm thấy người này thật sự là không biết thức thời.
Kế hoạch lúc này, chỉ có giả ngu. Miên Miên đối diện với Thượng Quan Ám Ảnh, mắt lại liếc ngang liếc dọc, trước sau không chịu dừng ở trên người anh: "Âh, cái kia, cám ơn huynh thay ta giải vây. Thật không hổ là nhân vật đứng đầu Thí tiên đại tái...............Quả nhiên không giống bình thường". Gượng gạo dừng một chút: "Ơ, ta tại sao lại không lí do chạy đến tầng cao nhất? Ta sao lại hoàn toàn nghĩ không ra? A..............việc lạ mỗi ngày đều có, hôm nay đặc biệt nhiều. Nếu không có việc gì, vậy ta ta ta.............ta đi nha..........." Nói xong lời cuối cùng, gần như nhỏ như muỗi kêu.
Ngay khi thân thể Miên Miên thành công di chuyển đến cửa lớn đại điện, một tiếng nói hợp thời vang lên:
"Đứng lại"
Chẳng qua là hai chữ đơn giản, nhưng nghe vào trong tai Miên Miên lại không khác nghe được kết quả "Hành hình", "Xử trảm" kinh hách.
Miên Miên lập tức như binh lính nghe được chỉ huy đứng thẳng tắp.
"Đi lại đây"
Binh lính nhỏ bé lấy nhịp bước nghiêm cẩn một góc 180 độ xoay người lại.
"Cho cậu một phút đồng hồ biện hộ cho mình" Thượng Quan Ám Ảnh khí định thần nhàn, ngữ điệu trầm tĩnh.
Miên Miên đau khổ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, chảy mồ hôi lạnh say sưa vắt óc suy nghĩ tìm kiếm từ thoái thác.
Ờm...........Nếu lừa anh ta nói lần này cũng là không cẩn thận, anh ta sẽ tin tưởng sao? Không, không, không. Cô đều có tật giật mình chạy trốn tới nơi này, lấy cớ này không thể thực hiện được.
Vậy nếu nói chẳng qua cô muốn, ưm, thí nghiệm một chút uy lực của vũ khí mới? Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Miên Miên tự động hiện ra khuôn mặt tươi cười âm lãnh của Thượng Quan Ám Ảnh nói: "Vậy ta đây cần phải có đi có lại một chút nhỉ?"
Nghĩ đến đay, hai vai Miên Miên run lên, rùng mình một cái.
Aizz, cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, chẳng lẽ chỉ có thể ngoan ngoãn giải thích..............Ớ, chậm đã! Giải thích? Hiện tại là như thế nào, là cô Nguyễn Miên Miên làm sai chuyện gì sao? Cứu người bị thương là cô, chịu bị bắt nạt cũng là cô, dựa vào cái gì mà nói ân hận cũng là cô! Miên Miên hoàn toàn tỉnh ngộ bỗng nhiên trợn tròn hai mắt.
Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của người đàn ông ác liệt này. Nếu không phải anh ta có ý định trêu đùa, kích động cô như cún con nhảy loạn, ơ không, kích cô không thể nhịn được nữa, tiếp đó sẽn không có nhiều chuyện như vậy! Nghĩ đến điều này, trong lòng Miên Miên bao trùm lửa giận hừng hực tan biến hết nỗi khϊếp đảm, dũng khí trướng phình ở l*иg ngực trào sục sôi vang vọng --
"Huynh --"
Anh đừng khinh người quá đáng! Sẽ có báo ứng!
..........Nhưng, cho dù muốn nói ra lời hung ác, lại có tác dụng gì? Không ai bì nổi anh ta, lại bị một tiên sĩ nho nhỏ uy hϊếp sao? Liền như anh ta nói, muốn hủy diệt cô, với anh ta mà nói là chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng sự thật trước mặt, có lời nói hung ác ngoan độc, cũng đều yếu ớt vô lực thôi.
Bỗng nhiên sau khi ý thức hiểu được diểm bi ai này, Miên Miên như bóng cao su xì hơi, khí thế vốn dĩ giống như là thủy triều hồng thủy, lại rì rào trở về tại chỗ.
Cô, vẫn đấu không lại anh như trước.
"Huynh..........Huynh bắt nạt người ta"
Miên Miên cắn chặt môi dưới, bị ép buộc tạm thời chuyển sang lời kịch quẫn bách làm cho cô cảm thấy lòng chua xót lại tủi thân. Lúc này cô đã quên mất thân phận của mình ở trò chơi là nam, cũng không chút phát giác loại ai oán nỉ non này, vốn là thuộc về những tình nhân làm nũng với nhau.
Thượng Quan Ám Ảnh không nói được lời nào, con ngươi đen phản quang lại có vẻ càng thêm thâm thúy bí ẩn.