Chương 8

Trải qua cuộc thi cầm nghệ, nhìn kết quả mà nói thì Hoàng Phủ Khâm tự nhiên được khâm định trở thành Hoàng phi.

Chỉ là hôn nhân đại sự vốn cực kỳ rườm rà phức tạp, lại là Hoàng Đế lấy phi, quá trình sính lễ hoàn toàn dựa theo nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kì, hôn nghênh sáu lễ nhất nhất tiến hành, thiếu một thứ cũng không được.

Có điều, những chuyện này tất nhiên không cần Đông Phương Hạo để tâm tới, cho nên giờ phút này, y vẫn đang ngồi ở trong Ngự Túc Đường * của Phương Hoa viên nhàn nhã cùng Đông Phương Hiên hạ kỳ**.

(* Nơi dành riêng cho Vua; ** đánh cờ)

Phương Hoa viên vốn được kiến tạo vào thời Ngụy Tấn, trong viên đình đài lầu các liên tiếp, cảnh trí thập phần tinh mĩ, quy mô hùng vĩ, trang hoàng tráng lệ, khí độ phi thường.

Đông Phương Hạo mặc dù ngại nó quá xa hoa, nhưng lại bởi vị trí địa lý của nó thật tốt, lưng tựa sơn diện nghênh thủy, cảnh sắc mê người, vì vậy y đã sai người triệt hạ một ít đình đài lầu các cùng các thứ trang hoàng bài trí quá mức lộng lẫy phô trương, chỉ để lại Ngự Túc Đường, Tử Vi Điện, Khinh Vân Các cùng Phong Nghi Đình.

Sau khi cải tạo lại, lâm viên trở nên thanh nhã điềm tĩnh, cây cối um tùm, tự nhiên mà tràn ngập hấp dẫn.

Hôm nay vào tiết đông mạt*, tuyết đọng dưới ánh mặt trời chiếu rọi sáng lấp lánh, cây cối thay áo mới, lâm viên có vẻ dị thường u tĩnh.

(* cuối đông, tuyết tan)

Trong Ngự Túc Đường, Tiểu Lục Tử ôm hộp cờ vây Vân Tử bước đến, thay bọn họ bày bàn cờ, sau đó tùy thị một bên. Đông Phương Hạo để Đông Phương Hiên chấp quân đen, mình chấp quân trắng, hai người liền bắt đầu thưởng cảnh hạ kỳ.

Nếu bàn về cờ vây, Đông Phương Hạo cùng Đông Phương Hiên đều làhảo thủ, kỳ nghệ của hai người lại tương xứng, hạ xong hai ván, kết quả đều là hoà.

“Hoàng Thượng, theo ngu ý của thần đệ, hôm nay thẳng đến khi thái dương xuống núi chúng ta cũng khó phân thắng bại a.”

Đông Phương Hiên đi nước cờ cuối, phát hiện lại là hoà, không khỏi vị nhiên thở dài.

Đông Phương Hạo gật đầu,

“Như vậy mới tốt, vẫn là cùng Cửu đệ đánh cờ tối tận hứng, ai cũng không nhường được ai.”

Đông Phương Hiên tự nhiên hiểu ý của y, thiên hạ này có ai dám thắng Hoàng Thượng? Bởi như vậy, y đương nhiên tìm không thấy người dám cùng y chân chính hạ kỳ.

Nghĩ tới đây, y không khỏi cười nói,

“Chẳng lẽ Khuất thái phó cũng không?”

Đông Phương Hạo cười khổ lắc đầu,

“Khuất thái phó sớm đã không chịu cùng trẫm đánh cờ.”

“Có chuyện như vậy?”

Đông Phương Hiên hiếu kỳ hỏi y.

“Kỳ nghệ của Thái phó Cửu đệ ngươi cũng biết, hắn có khả năng nhìn qua liền nhớ kỹ không quên, ai thắng được hắn?”

Nhớ tới trước kia, mỗi khi y cảm thấy kỳ nghệ có tiến bộ sẽ đi tìm Khuất Bình đánh cờ, nhưng lại luôn luôn thua. Có một lần y thua mà phát hỏa, đem bàn cờ hất đổ tung tóe trên mặt đất.

Từ đó về sau Khuất Bình không hề cùng y đánh cờ nữa.

Nay nghĩ lại có lẽ Khuất Bình không muốn cố ý nhận thua để lừa y cao hứng, cũng không muốn y có cảm giác thua kém mà buồn bực đi.

Việc này Đông Phương Hiên tự nhiên không biết, nghe Đông Phương Hạo nói như vậy, hắn cũng không cấm gật đầu,

“Vậy cũng được, nếu vĩnh viễn không thắng được, vậy ít chơi thì tốt hơn.”

Lúc này, có một tiểu thái giám từ trên con đường mòn u tĩnh vội vàng đi tới, khởi bẩm,

“Hoàng Thượng, có Hoàng Phủ Khuynh Kình ở ngoại viên chờ yết kiến.”

Hoàng Phủ Khuynh Kình là huynh trưởng của Hoàng Phủ Khâm.

(Anh nì hay nè, ta cũng thích anh nì ^^, chẳng bù cho ả em gái!)

Hoàng Phủ gia tộc quý tộc ở kinh thành, tổ phụ của hai huynh muội Hoàng Phủ đã từng là Hoàng thân quốc thích, quyền nghiêng thiên hạ. Phụ thân của bọn họ lại là Hộ quốc Đại tướng quân của tiền triều, tuy qua đời từ sớm, nhưng Hoàng Phủ gia tộc đến nay vẫn là một trong tam đại gia tộc của kinh thành.

Cũng không biết vì lý do gì, Hoàng Phủ Khuynh Kình vô tâm theo con đường làm quan lại yêu thích kinh thương chi đạo, tuy phụ thân của hắn từng mấy lần muốn hắn tiến cung cống hiến sức lực cho Hoàng Thượng

nhưng hắn đều cự tuyệt.

Hôm nay, muội muội sắp trở thành Hoàng phi, hắn cũng là một bước trèo lên chức tiểu cữu của Hoàng Thượng, thân phận bây giờ so với trước kia thật không thể so sánh.

“Tuyên a.”

Đông Phương Hạo thuận miệng nói, sau đó lại nhìn về phía Đông Phương Hiên,

“Lại cùng trẫm đến một ván, trẫm cũng không tin không thắng được ngươi.”

“Thần đệ tuân mệnh.”

Trong khi họ xào lại bàn cờ, Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng theo sau thái giám đi đến.

“Hoàng Phủ Khuynh Kình kiến quá Hoàng Thượng.”

“Bình thân!” Đông Phương Hạo tay cầm quân trắng, quay đầu nhìn về phía hắn.

Y và Đông Phương Hiên đều là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Phủ Khuynh Kình.

Chỉ thấy hắn thong dong mà đứng, thật sự là người cũng như tên, khí chất sắc bén lạnh thấu xương, có gương mặt đường nét khắc sâu rõ ràng, cặp mắt sắc bén tăng thêm chiếc mũi cao ngất, môi khẽ nhếch, thấy thế nào đều có một loại mị lực phi thường.

Lại một thân màu xanh trường bào, sấn cả người càng thêm thon dài phiêu dật, nhìn lên thật sự là phong thái sát sướиɠ. Không giống thương nhân lăn lộn trên thương trường, trái ngược với võ lâm hiệp sĩ, lại giống như văn nhân mặc khách nổi tiếng thiên hạ.

“Hoàng Thượng triệu kiến Hoàng Phủ Khuynh Kình, không biết có phải vì việc của gia muội hay không?” Hoàng Phủ Khuynh Kình ngôn từ đoan chính, nhìn về phía

Đông Phương Hạo hỏi.

Đông Phương Hạo hơi gật đầu, nói

“Cũng không phải chỉ vì vậy. Tuyên ngươi tới, một là muốn trông thấy tiểu cữu tương lai của trẫm, hai là trẫm nghe nói từ trước đến nay ngươi không mừng làm quan, nhưng hôm nay ngươi đã là quốc cữu…”

Tuy Đông Phương Hạo cũng không nói gì tiếp, nhưng Hoàng Phủ Khuynh Kình dĩ nhiên minh bạch ý của y.

Lập tức, hắn liền cười nói,

“Hoàng Thượng xin cứ hạ chỉ, gia muội có thể được Hoàng Thượng nâng đỡ, Hoàng Phủ Khuynh Kình đã là mừng rỡ vạn phần, ra sức vì nước tất nhiên không cần phải nói.”

“Ân.”

Đông Phương Hạo trầm ngâm mà đem quân cờ trong tay bày hạ, sau đó nói,

“Như vậy rất tốt, hôn sự của muội muội ngươi hết thảy đều không cần ngươi hao tâm tổn trí, trẫm sẽ an bài, ngươi chỉ cần chờ uống rượu mừng cũng được.”



Hoàng Phủ Khuynh Kình tạ ơn Hoàng Thượng.”

Hoàng Phủ Khuynh Kình vội vàng khom người tạ ơn.

“Ván cờ này, ngươi xem thế nào?”

Đông Phương Hạo thay đổi chủ đề, đột nhiên hỏi.

Hoàng Phủ Khuynh Kình không biết hắn có ý đồ gì, nao nao, thấy Hoàng Thượng quay đầu nhìn mình, hắn chỉ có thể bước lên trước, đến gần xem bàn cờ.

Thế cờ chỉ có rải rác vài quân, nếu tiếp tục quan khán thì có thể, thế nhưng Hoàng Thượng hỏi hắn thấy như thế nào, lại khiến Hoàng Phủ Khuynh Kình nhất thời không trả lời được.

Bất quá, Hoàng Phủ Khuynh Kình đối với kỳ nghệ cũng có chút tự tin, vì vậy hắn liền ngưng thần nhìn kỹ, sau đó trầm ngâm nói,

“Một ván này quân

đen bố cục rất tốt, tuy thoạt nhìn tổng thể rất bình thường nhưng các nơi đều ẩn chứa tiềm lực, quân cờ cũng đi đúng chỗ, thể hiện cái gọi là “Tính trước làm sau”, đã chấp chưởng tiên cơ…”

“Nói như vậy quân trắng là binh vây hãm thú?”

Đông Phương Hạo nhướng mi cắt đứt lời hắn, hỏi.

Hoàng Phủ Khuynh Kình sao lại không chú ý tới Hoàng Thượng chấp quân trắng, chỉ là mỉm cười liền hồi đáp,

“Cũng không phải như thế, quân trắng tuy hiện giờ đang thủ vị, nhưng binh pháp có câu: Thiện bại nhân bất loạn. Cao thủ am hiểu thống trị quân cờ, dù cho thân rơi vào trong vạn quân mã, cũng sẽ thành lưu loát mà bứt phá.”

“A?”

“Mấy quân

trắng ở đây, tuy nhìn như đơn giản vô dụng, nhưng lại vung đậu thành binh, tiến lui linh hoạt, có thể thấy được cảm giác về quân cờ của Hoàng Thượng vô cùng tốt, người thường không thể bằng, hơn nữa tuyển điểm khá đặc biệt. Chỉ có điều –”

Nói đến đây, Hoàng Phủ Khuynh Kình chân thành nói,

“Đây

chỉ là bắt đầu, thế cục phía sau vẫn đang được Hoàng Thượng cùng Thụy thân vương nắm giữ trong tay, thắng hay bại khó có thể kết luận.”

“Nói không sai, cái gọi là quân cờ kém một chiêu, còn phải tiếp tục nhìn mới biết được, phải không, Cửu đệ?”

Đông Phương Hạo gật đầu nói.

“Ân.”

Đông Phương Hiên vừa cười vừa nói,

“Bất quá, nghe Hoàng Phủ Khuynh Kình vừa nói như vậy, thần đệ rất là hiếu kỳ, nếu như hắn nhìn bàn cờ do Khuất Thái phó bố cục không biết sẽ

bình luận thế nào.”

Đông Phương Hạo nghe hắn vừa nói như vậy liền tiếp lời,

“Trẫm cảm thấy quân cờ trong tay Khuất thái phó có thể coi là “Quỷ thần khó lường”, tựa như một ẩn số.”

Hoàng Phủ Khuynh Kình trong lòng thầm thấy lạ, mấy ngày trước đây hắn từng nghe Hoàng Phủ Khâm nói đến Khuất đại nhân, nói cầm nghệ của người này tựa hồ rất cao minh, hôm nay lại nghe đến danh xưng này, chắc hẳn chính là người kia.

Thế nhưng hắn lại không tin, trên đời này vô luận đánh đàn hay là đánh cờ, lại có loại cảnh giới như vậy.

Đông Phương Hạo không nói thêm gì nữa, chỉ sai người đưa ghế lên cho Hoàng Phủ Khuynh Kình, còn mình thì chuyên tâm đối chiến.

Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng là người thích đánh cờ, vì vậy ngồi xem cũng rất chuyên tâm.

Trận chiến trong cờ vây, tuy nhìn như chỉ có ba trăm hai mươi bốn cách, nhưng bên trong lại ẩn chứa bao vây cùng tiến đánh, liên lạc cùng chặt đứt, dò đường cùng phá trận… những này bác đại tinh thâm, phức tạp gian nan, biến hóa vô cùng vô tận.

Là đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường, đã phải có trí tuệ lại cũng muốn có đại đảm.

Hôm nay Đông Phương Hạo cùng Đông Phương Hiên hạ đúng là một ván như vậy, nhìn như mây trôi nước chảy, lại âm thầm cất giấu huyền cơ.

Hoàng Phủ Khuynh Kình càng xem càng kinh hãi, Đông Phương Hạo thận trọng, Đông Phương Hiên từng bước tới gần.

Quân cờ của Đông Phương Hạo mặc dù vây nhưng xem ra cũng không phải mục đích của y, thậm chí cũng không phải thủ đoạn, mà chỉ là giai đoạn chuẩn bị áp dụng thủ đoạn, bẫy giăng nghiêm cẩn, sẵn sàng chờ địch.

Nếu như quân cờ của địch quân xâm nhập lúc này, thì chỉ có đoạn đường lui.

Mà Đông Phương Hiên thì dùng công là chính, có chứa một loại công kích cực đoan, theo thế trận bắt đầu liền cắn lấy đối thủ không tha, thậm chí không để ý hao tổn bao nhiêu mà chấp nhất công gϊếŧ. Loại công kích này thành công sẽ đại thắng, một khi thất bại sẽ không có lực hoàn thủ, binh bại như núi lở.

Hoàng Phủ Khuynh Kình giương mắt nhìn Đông Phương Hạo, chỉ thấy tay hắn cầm lên một viên cờ, dáng vẻ dường như như mang theo nghiền ngẫm, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy Hoàng Thượng thoạt nhìn như tuổi trẻ, cũng không hề đơn giản.

Khi hắn lại cúi đầu xem bàn cờ, ánh mắt đột nhiên xẹt qua một chỗ, lại nhìn kỹ, liền chấn động. Đó là một chỗ sơ hở rất nhỏ.

Quả nhiên, lúc này Đông Phương Hiên cũng chú ý tới, nhưng khi hắn cầm quân cờ xẹt qua nơi đó tay bỗng cứng lại một chút.

Trong đầu hiện lên một tia hoài nghi.

Nếu hắn hạ cờ, vậy tất thắng, chính là dù như hắn thắng, lại sẽ như thế nào?

Hắn đối mặt chính là Hoàng Thượng, người này cố ý thử hắn hay là đơn thuần chỉ là đánh cờ?

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, hắn đưa tay dời về phía khác.

Đông Phương Hạo hiển nhiên đã phát giác sự do dự của hắn, y đột nhiên mở miệng cười nói,

“Trẫm sơ sót.”

Hắn bỏ quân cờ trong tay vào hộp, cười thở dài,

“Cửu đệ chắc hẳn đã nhìn thấy một bước này, trời cũng lại đã tối, là trẫm thua.”

Nếu như Đông Phương Hiên hạ một bước này, hiển nhiên hắn thắng. Nhưng lúc này gặp Hoàng Thượng thoải mái nhận thua như thế, Đông Phương Hiên cùng Hoàng Phủ Khuynh Kình trong lòng đều cả kinh.

Đông Phương Hiên vội vã cúi đầu nói ra,

“Thần đệ không dám.”

“Chỉ là đánh cờ mà thôi, không cần thận trọng như vậy, thắng trẫm cũng không phải cái gì hệ đại.”Đông Phương Hạo hời hợt nói,

“Trẫm ngồi lâu, có chút mệt mỏi, các ngươi cùng trẫm đi một chút a.”

Đông Phương Hiên nhìn không ra giờ phút này Đông Phương Hạo suy nghĩ cái gì, trên mặt hắn cũng không hề có thần sắc vui mừng, nhưng nghe vậy lập tức đứng lên cười nói,

“Hoàng Thượng nói rất đúng, thần đệ cùng Hoàng Thượng ngồi ở trong này đã hai canh giờ, cũng nên đứng dậy đi một chút.”

Hoàng Phủ Khuynh Kình cũng lập tức đứng lên. Hắn là kẻ lăn lộn trong chốn thương trường, trải qua sóng to gió lớn, quen nhìn sắc mặt, giờ phút này tự nhiên chú ý tới ngữ khí cùng thần thái khác thường của Thụy thân vương cùng Hoàng Thượng, lại không khỏi nghĩ đến ván cờ vừa rồi.

Tuy nhìn như bình thản, thắng thua thành bại chỉ ở trong nháy mắt, thế nhưng hắn lại cảm thấy không chỉ là như thế, tổng cảm giác có một tia nguy hiểm tồn tại.

“Hoàng Phủ Khuynh Kình, ngày mai ngươi phải đi gặp Khuất thừa tướng, hắn sẽ giúp ngươi an bài sự vụ trong cung.” Đông Phương Hạo quay đầu lại, nói với Hoàng Phủ Khuynh Kình.

“Dạ, Hoàng Thượng.”

Hoàng Phủ Khuynh Kình hồi đáp.

Bất kể như thế nào, tương lai hắn cũng phải chú ý ứng đối mới được.

Chương này cũng ngắn, Kình kaka xuất hiện, sau này ảnh là trợ thủ đắc lực của A Bình. Gõ tên Kình kaka mỏi tay chết được! TT^TT