Chương 7

Qua một đêm, kinh thành biến thành một mảnh ngân bạch, hai bên phố phường, rất nhiều người đang dùng xẻng xúc tuyết đọng tầng tầng lớp lớp trước cửa nhà mình. Tuy vậy, trên đường ngựa xe vẫn nườm nượp, dòng người dường như không hề bị tuyết rơi cản trở, đi lại mua bán rất náo nhiệt.

Hôm nay, tận hang cùng ngõ hẻm của kinh thành đều truyền khắp một cái tin làm cho người người phấn chấn — Hoàng Thượng sắp tuyển phi.

Khuất Bình chân còn chưa bước ra khỏi cửa, đằng sau liền có thanh âm truyền đến.

“Thật không hỗ là Khuất đại nhân nha, trước kia có không biết bao nhiêu đại thần thượng tấu lên Hoàng Thượng, tất cả đều không được Hoàng Thượng để mắt, hôm nay Khuất đại nhân vừa mở miệng, Hoàng Thượng liền đã đáp ứng.”

“Ngụy thừa tướng nói quá lời, Hoàng Thượng đón dâu là chuyện sớm hay muộn, chỉ có điều hiện tại là đúng thời điểm mà thôi.” Khuất Bình dừng bước lại, xoay người nói.

“Nghe nói, đêm qua Hoàng Thượng nghỉ lại trong phủ của Khuất đại nhân, phải không?”

Lời nói của Ngụy Khuê Nguyên mang một tia mập mờ.

“Thật sự là chuyện gì đều không thể gạt được Ngụy thừa tướng, Hoàng Thượng đêm qua xác thực nghỉ tại Khuất phủ.”

Giọng điệu của Khuất Bình trước sau đều như chỉ trần thuật lại một sự thật.

“Hoàng Thượng… Liệu có quá mức tại ỷ lại Khuất đại nhân hay không?” Ngữ điệu của Ngụy Khuê Nguyên mang phỏng đoán,

“Hoặc là…”

Nhìn ánh mắt vô cùng mập mờ của Ngụy Khuê Nguyên, Khuất Bình chỉ cười nhạt một tiếng, nhướng mi lên,

“Có phải

Ngụy thừa tướng cảm thấy Khuất Bình cùng Hoàng Thượng có loại quan hệ gì không thể cho ai biết hay không?”

“Không dám không dám, ta làm sao dám nói như vậy.” Ngụy Khuê Nguyên vội vàng cười khoát tay nói,“Chỉ sợ có kẻ tiểu nhân ở sau lưng Khuất đại nhân chế tạo lời đồn, đến lúc ấy liền phiền toái a, dù sao, Hoàng Thượng … người –“

Ngụy Khuê Nguyên buông lỏng ngữ điệu nhìn Khuất Bình, vẻ mặt cười quỷ dị,

“Chắc hẳn Khuất đại nhân đã minh bạch ý tứ của ta.”

“Người trong sạch tự nhiên sẽ trong sạch, từ trước đến nay Khuất Bình cũng không để ý lời ra tiếng vào.” Ngữ khí Khuất Bình thật là bình thản.

“Như thế là ta đang thay Khuất đại nhân lo nghĩ những điều vô ích.”

Ngụy Khuê Nguyên cười che giấu.

“Khuất Bình đa tạ Ngụy thừa tướng hao tâm tổn trí.”

“Đúng rồi, hẳn Khuất đại nhân đã biết chuyện tối hôm qua Thụy thân vương tiến cung yết kiến Hoàng Thượng, cũng biết tại sao Thụy thân vương lại đột nhiên hồi kinh?”

“Ngụy thừa tướng nghĩ sao?”

Khuất Bình nhìn lão.

“Chuyện này có thể nói là không tốt.”

Ngụy Khuê Nguyên vuốt râu mép, ý vị thâm trường nói,

“Cửu hoàng tử từ nhỏ liền rời khỏi Hoàng thành, theo lý mà nói trở về gặp Hoàng Thượng cũng không sai, có điều hắn cũng không phải là được tuyên triệu mà hồi kinh, cựu thần nghĩ như thế nào cũng thấy có điểm khả nghi.”

“Tối hôm qua ta đã trước chạm mặt với Cửu hoàng tử trên đường hồi phủ, dường như cũng không thấy có chỗ nào bất ổn.”

Khuất Bình lãnh đạm nói.

“Chẳng lẽ Khuất đại nhân

cảm thấy có điều gì…?” Nghe ra Khuất Bình dùng từ “Dường như”, Ngụy Khuê Nguyên lập tức hỏi ngược lại.

“Tất nhiên ta

hy vọng hết thảy đều bình an vô sự.”

Khuất Bình đáp lại qua loa.

“Đó đương nhiên là không còn gì tốt hơn, bất quá mọi chuyện không có tuyệt đối.”

Ngụy Khuê Nguyên cười nói.

“Thật có lỗi, Ngụy thừa tướng, Khuất Bình còn có việc, xin được cáo lui trước.” Khuất Bình tựa hồ cũng không muốn nhiều lời với lão về đề tài này, chỉ hướng Ngụy Khuê Nguyên khẽ gật đầu, liền bước ra đại điện.

Ngụy Khuê Nguyên nhìn theo bóng lưng của hắn, tiếu dung cương tại bên miệng.

Lão ở trong triều cũng cũng có thể coi là nguyên lão, hết lần này tới lần khác là Khuất Bình quyền cao chức trọng, vừa thăng lên Tả thừa tướng tiếng nói liền lớn hơn lão, ỷ có Hoàng Thượng ở phía sai, cho tới bây giờ cũng không đem hắn để vào mắt. Có điều nhân phẩm hay hành động của hắn lại thập phần chu toàn cẩn thận, so với phụ thân hắn quả thật là chỉ hơn chứ không kém.

Đáy mắt Ngụy Khuê Nguyên dần dần dâng lên vẻ lo lắng.

***

Việc Hoàng Thượng tuyển phi vừa lan ra liền huyên náo cả nước. Thử hỏi nhà ai không muốn đem nữ nhi của mình gả nhập Hoàng môn, trở thành Hoàng thân quốc thích, một đường thăng chức rất nhanh?

Thực sự không thể thiếu những thương gia muốn thừa cơ gây dựng quan hệ, hoặc là phú hào nghĩ thăng quan tiến tước, hoặc là quan viên muốn tìm chỗ chống lưng, lý do mặc dù tầng tầng lớp lớp, thế nhưng mỹ nữ được tuyển vào nội cung ngược lại một cái cũng không ít.

Hoàng cung vốn thanh thanh nhàn nhạt bởi vì nhiều thêm chúng mỹ nữ mà trở nên tiên diễm.

Thật sự là khinh sa nhẹ lướt, oanh yến vờn quanh, hảo một bức tranh xinh đẹp!

Thế mà, Đông Phương Hạo đối với những nữ tử kiều diễm xinh đẹp này ngay cả liếc đều chẳng muốn xem.

Y trước sau chỉ khoác gương mặt lạnh lùng, chậm rãi quét mắt qua các nàng có một lượt liền hướng sang Trường Bình công chúa ngồi bên cạnh mà nói, “Trường Bình, Hoàng tỷ giúp ta chọn một người a, số còn lại nếu muốn đi liền cho đi, muốn ở thì lưu lại trong cung làm cung nữ.”

“Hoàng Thượng?”

Trường Bình kinh ngạc nhìn Đông Phương Hạo, phát hiện sắc mặt của y quả thực không tốt.

Đông Phương Hạo cũng không để ý nàng, phất tay áo liền đi.

Trường Bình cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ đáp ứng.

Đông Phương Hạo xuyên qua hành lang, đi tới Tần Hoa Các.

Khuất Bình cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy Đông Phương Hạo tìm đến mình vào lúc này, trông thấy y mang khuôn mặt lạnh như băng không chút tỏ vẻ, Khuất Bình lại không nhịn được muốn cười.

Đôi khi, Đông Phương Hạo vẫn giống như trước đây, trên mặt vui buồn hiện lên rất rõ ràng.

Có lẽ điểm này, cũng chỉ có hắn có thể phân biệt ra được.

Trông thấy Khuất Bình cười, băng tuyết trên mặt Đông Phương Hạo cũng tùy theo hòa tan, y than một hơi thật dài.

“Làm sao vậy?” Khuất Bình dùng giọng điệu chế nhạo nói.

“Ta còn tưởng rằng lúc này Thái phó nhìn thấy ta sẽ mắng.”

Đông Phương Hạo ngồi xuống trước mặt Khuất Bình, miệng nói.

“Hoàng Thượng!” Thanh âm của Khuất Bình có chút bất đắc dĩ.

Đông Phương Hạo nhìn hắn chăm chú, dần dần thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhìn như rất tùy ý nói,“Ta dường như chưa từng hỏi qua Thái phó vì sao đến nay vẫn không thành thân?”

Khuất Bình sửng sốt, hắn không nghĩ tới Đông Phương Hạo lại hỏi câu như vậy lúc này, mà vấn đề tựa hồ không lâu cũng mới bị người hỏi qua.

“Ngươi bảo

ta trả lời như thế nào bây giờ?” Ngữ điệu của hắn thật là nhàn nhã, xoay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ, biểu lộ trở nên mê mang.

Đông Phương Hạo chăm chú nhìn nửa bên mặt của Khuất Bình, nhìn ngón tay hắn như có như không thoáng gõ lên mặt án*, tay kia vịn cằm, một bộ thanh thản, tựa hồ chuyện thành thân đối với hắn mà nói cũng không trọng yếu.

(*bàn làm việc)

Khuất Bình không tiếp tục trả lời, Đông Phương Hạo thì không nói lời nào nữa. Trong lúc nhất thời hai người cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ còn lại không khí lẳng lặng lưu động quay bốn phía xung quanh căn phòng có lò sưởi này.

Khi công chúa Trường Bình đi vào Tần Hoa Các, thấy chính là một hình ảnh yên tĩnh như vậy. Hai người thần thái khác nhau rồi lại hài hòa đến như vậy, một thanh nhã một ung dung, một khóe miệng hàm tiếu, một đầu mày cuối mắt đều mang theo tình cảm ấm áp, tôn nhau lên như tranh vẽ, tựa hồ bọn họ từ lúc chào đời đến này luôn cùng cùng một chỗ.

Là ảo giác của nàng?

Trong không khí đột nhiên ùa vào một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho Khuất Bình xoay đầu lại.

“Hoàng Thượng quả nhiên là ở chỗ của ngươi a.” Trường Bình định thần lại, cười đi vào phòng, đóng cửa lại.

Đông Phương Hạo miễn cưỡng ngoái đầu nhìn lại, xem Trường Bình hỏi,

“Chọn tốt lắm sao?”

“Hồi bẩm

Hoàng Thượng, tuyển phi chính là đại sự của Hoàng Thượng, thứ cho Trường Bình không thể làm chủ, nhưng Trường Bình đã chọn lựa ra mười thiếu nữ tài trí tư sắc gồm thâu, kính xin Hoàng Thượng tự thân tiến hành chọn lựa.”

Tuy Trường Bình nói được đã đủ khéo léo, thế nhưng Đông Phương Hạo vốn là đối với việc tuyển phi ngay từ đầu đã cảm thấy không kiên nhẫn.

Nhìn Đông Phương Hạo không tự chủ được lại vặn căng lông mày, Khuất Bình không khỏi bật cười, lên tiếng,

“Hoàng Thượng, cho phép thần cùng người đi thôi? Tuyển phi là đại sự, đừng khiến Trường Bình khó xử.”

Đông Phương Hạo thở dài một hơi, rốt cục gật đầu nói,

“Được, bỏ đi.”

Trường Bình nhìn hai người, cảm giác được ánh mắt của họ hỗ động ăn ý, lời nói tự nhiên, lòng nàng đột nhiện lại phức tạp hẳn lên.

Tựa hồ, có cái gì đó bị nàng xem nhẹ, lại tựa hồ nhiều hơn thứ gì, thế nhưng nàng không thể nào gọi tên ra được.

***

Nữ nhân Trường Bình tuyển ra có xuất thân từ danh môn vọng tộc, có thiên kim của Hoàng Phủ gia tộc, Cao Dương Vương muội muội, có Thái Nguyên Vương thị công chúa, Nam Khang trưởng công chúa… Lúc này, các nàng đều đang đợi ở bên cạnh Lang Tà Điện, chờ hoàng thượng tiếp kiến.

Lúc này Khuất Bình, Trường Bình theo Đông Phương Hạo được một đám thái giám vây quanh, đi đến.

Những cô gái kia vội vã hướng Đông Phương Hạo quỳ xuống thỉnh an, có người hiếu kỳ nhịn không được ngửa mặt lên lén lút nhìn Hoàng Thượng. Bởi vì lúc trước Đông Phương Hạo không lộ mặt, lại cách khá xa nên không ai trong số các nàng biết y bộ dạng thế nào, hiện tại y đi qua bên cạnh các nàng, chỉ cần vừa nhấc đầu liền có thể trông thấy.

Chỉ thấy Đông Phương Hạo mặc một kiện bạch sắc trường y, bên ngoài bao phủ cẩm bào dày rộng thêu Long Đằng mềm mại, trên lưng mang một dây lưng cũng là gấm thêu, trên đầu không mang mũ miện, cả người mặc dù có vẻ lười biếng, lại bởi vì thần sắc thanh lãnh, càng có loại lạnh lùng ngạo nghễ hương vị.

Một cái thoáng nhìn này không khỏi làm cho người ta vui mừng nhướng mày, càng cảm thấy kinh diễm, các nàng thật không ngờ đương kim Hoàng Thượng đúng là như thế khí vũ hiên ngang, rực rỡ loá mắt.

Phàm là nữ nhi có ai lại không yêu một nam nhân có tướng mạo anh tuấn, khí vũ hiên ngang như thế này?

“Hãy bình thân.”

Đông Phương Hạo khoát tay, ý bảo các nàng đứng lên.

Y đi đến trên đại điện, ngồi lên ngai vàng, Khuất Bình cùng Trường Bình tùy thị ở bên.

Trong lò sưởi Ngự dụng khói thơm lượn lờ, lửa than hừng hực, khiến đại điện ấm áp vô cùng.

Ánh mắt Đông Phương Hạo chậm rãi xẹt qua mấy nữ tử này, thuận miệng nói,

“Như vậy đi, nếu như trong các ngươi ai có thể đàn được khúc “Thủy Long Ngâm” hay nhất, trẫm liền tuyển người đó làm Hoàng phi.”

Lời này vừa ra, mọi người đều là một hồi kinh ngạc.

Khuất Bình chỉ liếc nhìn Đông Phương Hạo, cũng chưa lên tiếng nói gì. Mà Trường Bình mặc dù cảm giác kinh ngạc, thế nhưng nàng biết rõ Đông Phương Hạo nhất định là làm có mục đích, nàng cũng không xem nhẹ một cái liếc mắt của Khuất Bình.

Chẳng lẽ —

Trường Bình đột nhiên sinh ra một loại liên tưởng, trước giò nàng không hề biết Khuất Bình cũng biết đánh đàn.

“Thủy Long Ngâm” kỳ thật cũng không phải là một khúc đàn phổ thông, bởi vì thủ khúc này rất khó biểu hiện, tốc độ lại nhanh, lại dùng đàn tranh mười lăm dây, cho nên người bình thường luyện cầm ít ai luyện đến thủ khúc này. Bất quá, bất cứ ai biết đánh đàn cũng đều biết rõ nó.

Hơn nữa khúc đàn này chỉ cần nghe qua một lần, tuyệt đối sẽ làm cho người khó quên, cho nên nó được xưng là “Thử khúc chỉ ứng thiên thượng hữu, nhân gian nan đắc kỷ văn*”.

(* Khúc nhạc này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó có dịp nghe thấy được.)

Đã là Hoàng Thượng yêu cầu, tự nhiên không có người phản bác, vì vậy người nào biết đàn thủ khúc này liền được lưu lại.

Hoàng Phủ Khâm chính là một trong số đó.

Một cây đàn cổ được đặt trong điện, Hoàng Phủ Khâm ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt ở trên đàn, khẽ nhắm mắt, ngón tay như nước chảy mây trôi, một khúc “Thủy Long Ngâm” liền uyển chuyển mà lên, khi thì như tri âm tri kỷ, khi thì như dòng suối nhỏ, nghe tới thật là trôi chảy, tiết tấu cũng nắm giữ được vừa đúng.

Trường Bình cũng hiểu cầm, lúc này nghe Hoàng Phủ Khâm khảy “Thủy Long Ngâm”, trong lòng mặc dù âm thầm tán thưởng, lại không ngừng đi chú ý thần sắc Đông Phương Hạo cùng Khuất Bình. Chỉ thấy Đông Phương Hạo sắc mặt như thường, tựa hồ nghe vào trong tai cũng không có cảm giác gì đặc biệt, Khuất Bình nghe được cẩn thận, trên nét mặt có chứa một tia vẻ tiếc hận, không khỏi làm Trường Bình cảm thấy hết sức tò mò.

Một khúc kết thúc, thái giám cung nữ tựa như theo đại mộng thức tỉnh, trên mặt biểu tình đều là như si như say.

“Khuất Bình, ngươi cảm thấy thế nào?”

Đông Phương Hạo cũng không quay đầu lại, chỉ là hỏi.

“Cầm nghệ tuy không sai, đáng tiếc quá mức vũ mị, thật sự không thích hợp “Thủy Long Ngâm” Khuất Bình nói thật bình thản, lại có cảm giác hời hợt.

Đông Phương Hạo gật đầu.

Họ Hoàng Phủ Khâm mặc dù có cảm giác không phục, nhưng vì phía sau nàng còn có hai vị chưa khảy đàn, cho nên tạm thời ẩn nhẫn không nhắc tới. Nhưng trong lòng nghĩ thầm, chính mình gần đây dùng thủ khúc ấy mà nổi tiếng, lại bị một câu hời hợt như vậy thoải mái gạt bỏ, Khuất Bình cũng không tránh khỏi quá tự cao.

(Ảnh không tự cao em vẫn còn phải ngóc đầu nhìn chán em ạ! =.=)

Về phía hai nữ tử sau đó, kể cả Nam Khang công chúa, đều là cầm nghệ thường thường, mặc dù có thể khảy đàn nhưng có chút không phóng khoáng, trong đó một đoạn khí thế bàng bạc hoàn toàn không biểu hiện được.

Đông Phương Hạo cùng Khuất Bình cũng đều không hề tỏ thái độ.

Lúc này họ Hoàng Phủ Khâm liền mở miệng nói,

“Hoàng Thượng, mới vừa nghe Khuất đại nhân đối với cầm nghệ của tiểu nữ tử đưa ra bình luận, tựa hồ thật là khinh thường, thầm nghĩ cầm nghệ của Khuất đại nhân càng cao minh, có thể thỉnh đại nhân chỉ giáo.”

Ngữ khí của nàng rõ ràng là không phục, trên mặt cũng có chứa vẻ giận, dứt lời, liền chằm chằm nhìn vào Khuất Bình bên người Đông Phương Hạo, lại có chút ý vị khıêυ khí©h.

Khuất Bình nhìn lại nàng, không nói chuyện, bởi vì hắn biết rõ Đông Phương Hạo sẽ thay hắn đáp lời.

“Để cho trẫm đến khảy một bản, ngươi lại nghe thoáng cái, như thế nào?”

Hoàng Phủ Khâm không khỏi sững sờ nhìn Đông Phương Hạo, lập tức liền nói,

“Hoàng Thượng cũng có nhã hứng như thế, tiểu nữ đương nhiên nguyện ý rửa tai lắng nghe.”

Trường Bình cũng kinh ngạc, bởi vì nàng cũng chưa từng nghe Đông Phương Hạo đánh đàn.

Lập tức, Đông Phương Hạo thong dong đi xuống bậc thang, khoanh chân ngồi xuống, ngón tay vừa chạm vào dây đàn, trong đầu liền một mảnh thanh minh. Vì vậy tiếng đàn chân thành tựa như sóng biển cuồn cuộn, mang hết thảy mà đến, nơi ngón tay chạm đến, đều là boong boong giòn minh, leng keng hữu lực. Tuy cùng là một thủ khúc, ở tại Đông Phương Hạo trong tay, lại tựa như vạn mã bôn đằng. Loại khí thế rộng rãi này, cùng khúc đàn vừa rồi của Hoàng Phủ Khâm chính là hoàn toàn bất đồng.

Đây mới thực sự là “Thủy Long Ngâm*”.

(* Rồng nước gầm)

Trường Bình mặc dù đã biết Đông Phương Hạo có thể đánh đàn, cũng không từng tưởng tượng đến cầm nghệ của y lại cao như thế.

Lúc này nàng lại nhìn về phía Khuất Bình, chỉ thấy hắn có vẻ tán thành, khóe môi cũng nhiều một vòng cười nhẹ. Lại nhìn Hoàng Phủ Khâm, thấy vẻ giận trên mặt nàng ta đã tiêu tan, tựa hồ cũng dần dần trầm mê vào trong đó.

Một khúc tấu khánh, tiếng đàn mặc dù két một tiếng dừng lại, lại vẫn rắn quấn không dứt bên tai, người đánh đàn càng có vẻ khí phách phi phàm.

Có lẽ thiên hạ này cũng chỉ có Hoàng Thượng có khí phách như thế.

Đông Phương Hạo đợi thanh âm cuối cùng biến mất, mới ngẩng đầu nhìn về phía Khuất Bình.

(Đợi khen a, đợi khen a!!! ^^)

Lúc này Hoàng Phủ Khâm đã hoàn toàn hiểu được sự chênh lệch giữa mình và Đông Phương Hạo, trên mặt đích thần sắc trở nên bội phục vạn phần.

“Thủy Long Ngâm” chính là thành khúc nhạc nhân cuộc chiến tranh Tần Tấn mà phổ thành, khí thế thiên quân vạn mã có lẽ thật sự phải do nam nhân tấu mới có thể biểu hiện càng thêm tinh tế.

Nàng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Khuất Bình, muốn nghe hắn bình luận như thế nào.

Trong mắt Khuất Bình nồng đậm vui vẻ, hắn gật đầu nói,

“Không sai, đã đem tinh túy của cầm khúc hoàn toàn biểu hiện ra, chỉ có điều –”

Hắn dừng một chút.

Vừa nghe lời nói của hắn có huyền cơ, lập tức ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, trong nội tâm cũng không khỏi suy nghĩ, Hoàng Thượng khảy một khúc “Thủy Long Ngâm” nàychẳng lẻ còn có chỗ nào có thể bắt bẻ hay sao?

“… Cái gọi là “Đàm tiếu tịnh hồ sa*”, Hoàng Thượng đối với điểm này… tựa hồ vẫn còn quá mức chấp nhất.” Khuất Bình nhìn Đông Phương Hạo chăm chú, chậm rãi nói ra.

(* Nói cười không nhiễm cát bụi: Ý nói xa rời chốn tranh đoạt, cười xem thế nhân.)

Khuất Bình vừa nói, mọi người cũng không quá mức minh bạch. Chỉ thấy Đông Phương Hạo thở dài một hơi, đứng lên cũng không nói nữa.

Nhưng vẫn không ai hiểu.

“Đàm tiếu tịnh hồ sa” Đó chính là lời của Đông Tấn Tạ An từng tại thời điểm chiến tranh năm đó, nhàn nhã ở trong biệt thự đánh cờ, hoàn toàn bất động thanh sắc, lời này đem ra nói ở đây, cũng gần kề ý cảnh khi Đông Phương Hạo khảy thủ khúc này, có lẽ quá cố chấp tại thành bại, ngược lại đã trở thành điểm thiếu hụt của khúc “Long Thủy Ngâm” này.

Trí tuệ khoáng đạt bất kể thành bại, được mất của nghệ thuật gia đối với thân làm thiên tử như Đông Phương Hạo mà nói là không thể nào tồn tại, bằng không có thể nào là vua?

Trường Bình đột nhiên nghĩ đến, nếu là đổi lại do Khuất Bình đến khảy khúc đàn này, dùng hắn thon dài mà hữu lực ngón tay, lại dùng khí độ ung dung phóng khoáng của hắn, nên là tận hoàn tận mỹ đi.

Thật lâu, Đông Phương Hạo rốt cục mở miệng,

“Cũng được, chính là như thế cũng không ảnh hưởng toàn cục.”

Nói rồi hắn chuyển hướng sang Hoàng Phủ Khâm,

“Cầm nghệ chừng ấy của Trẫm chính là do Khuất thái phó truyền thụ, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Cầm nghệ của Hoàng Thượng trác tuyệt như thế, Hoàng Phủ Khâm cam bái hạ phong, nhưng dù sao đã đến một lần, làm tiểu nữ tử càng thêm hiếu kỳ cầm nghệ của Khuất đại nhân, không biết đại nhân có thể khảy một bản, làm cho tiểu nữ tử biết một chút hay không?”

(Tính tình như vậy mà muốn ngồi lên ghế mẫu nghi thiên hạ thì ôm gối nằm mơ cả đời đi em ạ!)

Đây cũng chính là điều mọi người trong điện đều muốn biết, sau khi kiến thức cầm nghệ của Hoàng Phủ Khâm cùng Đông Phương hạo, mọi người càng muốn nghe Khuất Bình khảy “Thủy Long Ngâm”.

Chỉ là —

Đông Phương Hạo giương khóe môi, Khuất Bình đã ở một bên mỉm cười không nói, nhưng không ai trả lời Hoàng Phủ Khâm.

Chỉ vì —

Tiếng đàn của Thái phó, thiên hạ chỉ có một mình trẫm có thể nghe.

“Tốt lắm, các ngươi quỵ an* a.” Đông Phương Hạo không nói gì thêm, khoát tay áo.

(* Quỳ cung tiễn Hoàng Thượng rời đi.)

Hoàng Phủ Khâm đứng lên lại không khỏi thật sâu nhìn Khuất Bình một cái, sau đó mới rời khỏi đại điện.